Chương 2 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn xuống ngựa quát lớn: "Lý Giang, ngươi còn không......"

Nói được một nửa thì bị Thượng Duệ dùng ánh mắt chặn lại.

Hắn hít sâu một hơi, tận lực bình tâm khí hòa hỏi Lý Giang: "Chuyện, chuyện gì đây?"

Lý Giang biểu tình gần như nịnh nọt trả lời: "Bẩm Hồng đại nhân, hai người này trộm ngựa ra khỏi doanh, thật vất vả mới bị thuộc hạ bắt được đem về."

Hồng Vũ nhướng mày nhìn Thượng Duệ một cái.

Lý Giá bị chặn ở một bên rốt cuộc kiềm chế không được, cùng đoàn người giải thích nói: "Không phải, đại nhân không phải như vậy đâu!"

"Được rồi!" Hồng Vũ giơ tay ngừng tiếng người ồn ào, "Là ta lệnh bọn họ cưỡi ngựa ra khỏi doanh làm việc. Sự việc cấp bách không kịp đưa lệnh phù."

"Hả?" một câu của Hồng Vũ khiến tất cả mọi người có mặt trừ Thượng Duệ hung hăng lắp bắp kinh hãi.

Lý Giang khó hiểu nói: "Hồng đại nhân lệnh hai người bọn họ ra ngoài vì chuyện gì?"

Hồng Vũ nhíu mày: "Cơ mật trong quân, chẳng lẽ còn phải báo cáo với ' Lý đại nhân ' ngươi sao?" Nói xong nhanh chóng sai người cởi dây trói cho hai người.

Diêu Sang lén dùng khuỷu tay huých ngực Thượng Duệ: "Ngươi thực sự là tâm phúc của Hồng đại nhân trước mặt à? Loại chuyện này hắn cũng thay ngươi xử lý."

Thượng Duệ cố nén ý cười, tránh đi ánh mắt Diêu Sang.

Sau khi phân tán, Thượng Duệ đi theo Hồng Vũ cùng trở về doanh trướng.

Minh Liên một mình ở trong trướng như con ruồi không đầu đi qua đi lại, vừa thấy Thượng Duệ hai đầu gối liền mềm nhũn "Bụp" một tiếng quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ nói: "Hoàng Thượng, người trở về rồi."

Lúc này Thượng Duệ mới nhớ ra trước đó quên không nói cho Minh Liên, hiển nhiên là dọa sợ hắn rồi.

Minh Liên đứt quãng khóc lóc kể lể: "Nô tài trở về không thấy Hoàng Thượng, vừa không dám làm ầm vừa không dám ra trướng tìm người, sợ nếu có người tới thì không ai ứng phó, lỡ như Hoàng Thượng chỉ là nhất thời cao hứng ra ngoài một chút, vậy chẳng phải nô tài đã phá hỏng nhã hứng của Hoàng Thượng sao. Nhưng nếu thực sự có kẻ gian muốn gây bất lợi cho Hoàng Thượng, vậy chính là nô tài đã đến trễ, nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì ........"

"Trẫm cũng trở lại rồi, ngươi đừng khóc nữa, sau này ta nhớ nói cho ngươi là được chứ gì." Hắn vừa mới nghe Hồng Vũ lải nhải xong, giờ lại tới thêm một người.

Minh Liên lau nước mắt, đứng dậy thay y phục cho Thượng Duệ, vừa ngẩng đầu liền kinh hô: "Hoàng Thượng, mặt của người!"

Hồng Vũ nghe tiếng nhìn lại, trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh.

Vừa rồi ở ngoài trướng đèn hơi mờ, chỉ nói là mặt Thượng Duệ có chút dơ. Hiện giờ ở dưới đèn nhìn lại, trên mặt Thượng Duệ có vết cắt dài chừng một tấc, máu đã khô lại. Cho dù không biết miệng vết thương sâu hay nông, nhưng vết thương ở trên gò má sao có thể ra ngoài được. Hai người bên cạnh trong lòng đều đã bắt đầu phát run.

Thượng Duệ thấy ánh mắt hai người bọn họ nhìn mình có chút không đúng, liền đưa tay lau một cái, không cẩn thận khiến miệng vết thương rách ra, lúc này mới cảm thấy có chút đau đớn. Hắn ngẩn ra một chút, nghĩ đến lúc nãy bắn tên có lẽ đã bị cành cây xẹt qua rồi.

Minh Liên nói: "Hoàng Thượng, nô tài đi truyền ngự y."

Thượng Duệ ngăn nói: "Không phải chuyện gì lớn, đừng làm kinh động bọn họ."

Hồng Vũ nói: "Hoàng Thượng, đây còn không phải chuyện lớn sao, ngày mai ai cũng có thể thấy được, lỡ như để lại sẹo khiến Thái Hậu trách cứ, thần chỉ có thể lấy cái chết tạ tội thôi."

Thượng Duệ lập tức đau đầu, lại nữa lại nữa, lại dùng cái này uy hiếp hắn: "Thì trẫm nói là lúc trẫm ngủ không cẩn thận bị cái gì đó trên gối quẹt qua, vậy không phải là được rồi sao."

"Hoàng Thượng!" Minh Liên lại bụp một tiếng quỳ xuống, "Người hãy trách nô tài không chăm lo ổn thỏa cơm áo ngủ nghỉ cho Hoàng Thượng, khiến long nhan tổn tại, ngự thể mang bệnh, nhưng cầu Hoàng Thượng ban cho nô tài được toàn thây."

Thượng Duệ lập tức cảm thấy hai người này không phải muốn chết, mà là muốn bức tử hắn, vì thế đỡ trán thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, nghe các ngươi." Sau khi nói xong, Minh Liên lập tức giúp hắn cởi ra y phục rách nát.

Ngự y tới, phía sau mang theo một đám người, Từ Kính Nghiệp đương nhiên cũng cùng tới.

Từ Kính Nghiệp cùng ngự y cùng đồng thanh hỏi: "Hoàng Thượng, người đây là?"

"À......" Thượng Duệ giải thích, "Trẫm mới vừa đi tới cửa thì trượt chân ngã."

Tuy rằng hắn cảm giác mọi người đều hoài nghi nhìn mình một cái, nhưng không ai dám lên tiếng.

Ngự y thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương sau đó tra thuốc, lại bảo Minh Liên cứ cách hai canh giờ thì bôi Thanh Hoa ngọc lộ cao xung quanh miệng vết thương một lần, để tránh vết thương bị nóng rát khó chịu.

Từ Kính Nghiệp nói: "Thái giám khó tránh khỏi mạnh tay, đến Tẩy y phòng tìm một cung nữ cẩn thận tới đây."

Ngự y ngẫm thấy cũng có lý, liền để Từ Kính Nghiệp làm chủ.

Ban đêm, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, hắn không nhịn được nhíu mày, giờ phút này lại có đôi tay mềm mại tinh tế đặt trên trán hắn, vuốt lên hàng mi đang cau lại, sau đó thấm chút thứ gì đó mát lạnh chậm rãi xoa quanh miệng vết thương.

Loại xúc cảm mát lạnh này chậm rãi lan ra khắp nơi, vô cùng dễ chịu.

Thượng Duệ bắt lấy cái tay kia, mơ mơ màng màng hỏi: "Là ai?"

Lại nghe thanh âm ôn nhu nói: "Nô tỳ tới hầu hạ Hoàng Thượng bôi thuốc."

Thượng Duệ cũng không mở mắt, mông lung "Ừ" một tiếng nói: "Tay ngươi cũng không tệ lắm, tiếp tục."

Nữ tử không giấu được vui sướng nói: "Dạ." Động tác lại nhẹ nhàng tiếp tục, một lát sau lại đổi sang nơi khác, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên môi Thượng Duệ, thấy Thượng Duệ không phản đối liền thử thăm dò hôn xuống.

Đầu tiên nàng nhẹ nhàng chạm môi Thượng Duệ, sau đó càng ngày càng đi sâu, lưỡi ở giữa tiến vào miệng hắn tùy ý khiêu khích trêu chọc nam nhân đang ngủ trên giường.

Thượng Duệ đột nhiên một tay giữ lấy cổ nàng, ép nàng tách khỏi môi mình, sau đó ngón tay hơi dùng lực, nữ tử liền hô hấp khó khăn đau đớn xin tha nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...... nô tỳ...... tội......"

Thượng Duệ nheo lại đôi mắt đánh giá nàng ta một phen, lạnh lùng nói: "Trẫm không quá thích nữ nhân chủ động."

Nữ tử lập tức càng thêm sợ hãi, hô hấp dồn dập, máu không có cách nào lưu thông, mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.

"Chỉ là, đôi khi cũng có ngoại lệ." Thượng Duệ đang khi nói chuyện kéo nàng ta lên sạp, xoay người đem nữ nhân đè ở dưới thân, ánh mắt lơ đãng liếc về phía cửa.

Trò hề của họ Từ kia, hắn còn có thể không biết sao?

Chẳng qua là thấy Hoàng hậu không có con, mới nổi lên chút tâm tư.

Đưa tới một người lại một người, đơn giản là vì có thể khiến nữ nhân Từ gia bọn họ mang Long chủng, lập làm Thái Tử. Thực ra hà tất phải như vậy, không bằng phế đi hắn, đem thiên hạ sửa thành họ Từ, lúc đó Thái tử cũng không phải chờ nữa.

Hôm sau, sau khi Thượng Duệ đợi Minh Liên mặc xong y phục cho hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi đến Hoán y cục nói một tiếng. Từ hôm nay trở đi cho......" Hắn nghĩ nghĩ xoay người hỏi nữ tử, "Ngươi tên......"

Nữ tử thẹn thùng nói: "Dân nữ tên Văn Kiều, Từ Văn Kiều, cũng không phải là cung nữ của Hoán y cục. Dân nữ là Thiếu phủ tư chính Từ Mục thứ nữ."

"Đường xa mà tới, thúc thúc ngươi còn nói ngươi là cung nữ của Hoán y cục, thực là ủy khuất ngươi rồi." Thượng Duệ mỉm cười không dễ phát hiện, nữ nhi nối dòng Từ gia không nhiều lắm, nhưng nhận một người từ chi thứ đưa vào cung đã sớm thành chuyện thường ngày.

Hắn xoay người lại nói với Minh Liên: "Tìm chỗ ở khác cho Văn Kiều, việc còn lại hồi cung hỏi qua Hoàng Hậu rồi nói." Nói xong không quay đầu lại.

Trên đường hồi kinh, Điền Viễn đột nhiên hỏi Hạ Lan Tuần: "Hạ Lan huynh, huynh cảm thấy chúng ta phò tá vị Hoàng Thượng này thật sự sẽ là một đời thánh quân sao? Ánh mắt chúng ta sẽ không sai chứ?"

Hạ Lan Tuần nhìn ra suy nghĩ của Điền Viễn, thản nhiên nói: "Ta tin tưởng sự lựa chọn của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net