Chương 4 Tà thú khủng bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết được thông tin này, Tây Già hai mắt dựng thành một cái tuyến**,cao hứng đến nỗi chỉ kém liền mà tru lên một phen thôi .

(** các cậu biết mắt con mèo trong thế nào không?  Chỗ này miêu tả mắt nam9 tương tự thế á)

Một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Cổ Nguyệt,làm cho cô không khỏi cảm giác sau lưng phát lạnh.

Nhân lúc hắn còn đang ở trong cơn hưng phấn,chân quay lại trong đầu liền muốn chạy trốn, lại không nghĩ còn không có bước ra được nữa bước chân liền bị cảm giác đau đớn từ dưới chân truyền đến xuyên lòng ngực lúc nãy đánh úp......

"A......"

Lăng Cổ Nguyệt đau đớn kêu lên. Lúc này Tây Già mới nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Lăng Cổ Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, tức khắc lo lắng chạy như bay đi lên nói:

"Ngươi bị thương?"

Dứt lời,chỉ thấy hắn nhìn Lăng Cổ Nguyệt trên dưới một vòng,tiếp theo trực tiếp ngồi xổm xuống, liền nắm lên chân phải Lăng Cổ Nguyệt .

"Tê......!! Mau buông ra cho ta !"

Bị hắn đột nhiên một nắm lấy,nháy mắt sắc mặt Lăng Cổ Nguyệt lại trắng một vòng,tức giận nói.

Mà Tây Già lúc này mới ý thức được hành động lúc này của mình,liền không khỏi nói chính mình quá lỗ mãng, vội vàng nhẹ nhàng buông chân Lăng Cổ Nguyệt xuống,liền nhìn về phía nàng nói:

"Ngươi đừng sợ,ta lập tức mang ngươi quay về bộ lạc tìm vu y!"

"Không cần!!"

Lạnh lùng cự tuyệt,trải qua một loạt sự tình này,Lăng Cổ Nguyệt phát hiện lang yêu này giống như không tính toán làm thương tổn cô,hơn nữa lý trí của một đặc công cũng làm cô bình tĩnh không ít,cho nên liền xoay người kéo đùi phải không chút do dự rời đi......

Lại không nghĩ rằng ngay sau đó,thân mình liền cảm giác đột nhiên bay lên không.Tây Già đã trực tiếp đem cô ôm lên, đi về phía trước nói:

"Nghe lời, trời cũng sắp tối rồi,ban đêm rừng rậm Quỷ Nguyệt nguy hiểm nhất,ngẫu nhiên còn có tà thú lui tới, cho dù giống đực cũng không dám ở một mình ban đêm trong này !"

"Uy!! Ngươi thả ta xuống dưới!!"
Lăng Cổ Nguyệt quả thực cảm thấy uất ức, nhưng là cố tình chính mình lại đang bị thương, một chút phản kháng tìm đường sống đều không có.

Bất quá có lẽ Tây Già không nghĩ làm cho tiểu giống cái quá mức chán ghét hắn,cho nên cuối cùng vẫn là hảo tâm giải thích một câu nói:

"Tiểu giống cái,tà thú đều là cùng cực hung ác,nếu ngươi bị bọn họ bắt được,bọn họ nhất định sẽ mạnh mẽ cùng ngươi kết lữ,hơn nữa cũng sẽ không chút nào cố kỵ đến cảm thụ của ngươi !"

Tây Già cố ý nói khủng bố hề hề ,phải biết rằng giống cái sợ nhất là tà thú, nói như vậy,nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn cùng hắn quay về bộ lạc.

Bất quá hiển nhiên, hắn lần này đích thực đoán đúng rồi!

Giờ phút nghe xong hắn nói một loạt này. Lăng Cổ Nguyệt nhìn xung quanh bốn phía thế nhưng thật sự hơi nhíu nhíu mày.

Cô không phải là ngốc tử,cô biết vô luận nam nhân này nói như thế nào đi nữa thì trong đó nhất định sẽ có vài phần nói thật.Như tự cổ chí kim, đều nói rừng rậm nguyên thủy đều là thứ tồn tại nguy hiểm nhất !

Hiện tại cô lại đang bị thương, rất khó bảo đảm có thể tồn tại mà đi ra khỏi nơi này......

Cho nên, cô có chút do dự......

Nhìn biểu tình buông lỏng cảm giác này của nàng,Tây Già trong lòng đắc ý cười, tiếp theo Liền biến thành một con ngân lang,đem Lăng Cổ Nguyệt an trí ở trên lưng hắn,liền tính toán rời đi nơi đây.

"......"

Đột nhiên nhìn thấy nam nhân biến thành bộ dạng Ngân Lang,tuy rằng Lăng Cổ Nguyệt đã từng nhìn thấy nhưng vẫn không kiềm được mà lạnh run người một cái.

Cô hiện tại mới ý thức được,gia hỏa này có bao nhiêu đáng sợ,ước chừng cao hơn hai người cộng lại cái đầu,so với toàn bộ những con lang lớn ở thế kỷ 21 còn lớn hơn gấp 2,gấp 3 không chừng.

Quả thực chính là biến dị a!!

Trách không được là người ngoài thành tinh!

Lúc này Lăng Cổ Nguyệt trong lòng liền so đo chút, đi cùng với hắn so với việc một mình trong rừng rậm vẫn là hảo hơn,tính cả việc hắn dù cho có đánh chủ ý không tốt nào lên cô đi nữa, sau này vết thương của cô hảo lên thì cũng có thể bắt lấy hắn.

Nghĩ như thế,cô liền tùy ý để Tây Già đưa đi đến phía trước,bất quá mới đi được hai bước,Lăng Cổ Nguyệt dường như nhớ tới cái gì đó nói:

"Chờ một chút!"

"Ngao ~~~"

Tây Già cho rằng Lăng Cổ Nguyệt muốn đổi ý, tức khắc không cao hứng tru lên một tiếng,lại thấy Lăng Cổ Nguyệt chỉ vào cách đó không xa, chiếc xe của cô đang bị mắc ở giữa chạc cây nói :

"Có thể hay không giúp ta đem đồ vật  kia cũng mang đi?"

Quà tặng 100 lượt FL nha (╯3╰) nếu thấy hay thì cho ta xin một phiếu nha

                              ...ngải ngải ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net