Chương 13: Thất Diệp Cốc nhận đồ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Má ơi, hù chết bổn cô nương!"

"Cánh tay người kia thật to! Cũng may chúng ta chạy nhanh."

Chân Tiểu Tiểu kích động khoa tay múa chân, bộ ngực nhỏ bằng phẳng kịch liệt phập phồng.

"Cái gì mà đệ tử Tà Long Tông! Tuy rằng nghe rất lợi hại, nhưng vì sao đệ tử cũng phải đổi họ thành Long?"

Một bên rối rắm vì cái tên họ Long, một bên Chân Tiểu Tiểu mang Tiểu Chúc Chúc về quán trọ "Nấm" bị Thang Khải chiếm đoạt mấy ngày trước.

Nhìn thấy nơi Chân Tiểu Tiểu sinh sống mười sáu năm, con ngươi Tiểu Chúc Chúc hỗn loạn, đột nhiên có chút tìm tòi nghiên cứu.

Trong mắt hắn, quán trọ này không phải là một gian nhà gỗ đơn sơ, gian nhà lợp ngói lưu ly vàng óng, tỏa ra hào quang vạn trượng!

Đáng tiếc còn chưa kịp nghĩ tới cái gì, tia sáng trong mắt bỗng chốc biến mất, một lần nữa hóa thành sương mù dày đặc mê mang.

Chân Tiểu Tiểu không chút do dự, đem canh dẫn trùng còn lại trong nồi hắt vào xà nhà.

"Như vậy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người đến quấy rầy."

Nhìn tiểu lâu nhanh chóng bị sâu chiếm lĩnh, Chân Tiểu Tiểu vừa lòng gật gật đầu.

Nàng cũng không nghĩ tiếp tục ở lại Đông Hương, thứ nhất vì kiêng kị nhà họ Việt trên thành lớn đứng sau Thang Khải trả thù, thứ hai vì nàng muốn đi khắp nơi tìm cha nuôi của mình, Chân Kỳ Sĩ.

Trong khoảng thời gian nàng rời đi, cứ để nhóm sâu chuột này giữ nhà vậy.

Nửa tháng sau, câu chuyện truyền kì về thiếu nữ dùng một nồi canh phân lật đổ cường hào ác bá đã lan truyền khắp các tửu lâu, mà đầu sỏ gây chuyện lúc này đang dẫn theo một người quái dị, cả người cháy đen, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi lại trên đường ở huyện Tuyền Hoa.

Huyện thành quả thực phồn hoa hơn trong thôn.

Nhìn dãy nhà ngói khí thế không thua kém gì so với Thang gia, Chân Tiểu Tiểu phảng phất nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp, vô số tiền vàng từ trên trời rơi xuống.

"Ha ha ha ha!"

Chân Tiểu Tiểu cười ngoác miệng, hăng hái kéo phẳng lá cờ lớn cột sau lưng Tiểu Chúc Chúc!

Lá cờ này thậm chí còn cao hơn người tiểu ngốc tử một thước, mười sáu chữ to đậm bên trên đón gió bay phấp phới: "Truyền thừa trăm năm, bí tịch tổ tiên, đuổi trùng đuổi chuột, giá cả vừa phải!"

Chân Tiểu Tiểu muốn kiếm chút lộ phí, đương nhiên đánh chủ ý lên canh dẫn trùng.

Đáng tiếc mang theo lá cờ quảng cáo chói mắt kia đi bộ gần hết buổi sáng, hai người lúc này mới buồn bực phát hiện, Tuyền Hoa huyện trống không!

"Người đều đi đâu cả rồi?"

Chân Tiểu Tiểu gãi đầu khó hiểu.

Khởi nghiệp vô vọng, Chân Tiểu Tiểu đành phải kéo Tiểu Chúc Chúc vẻ mặt mờ mịt đi vào trong rừng, tiếp tục cuộc hành trình dài.

Ở huyện Tuyền Hoa không được, phía trước còn có Bạch Khê trấn, nghe nói dân cư rất nhiều, kim chủ càng hào phóng.

Ôm ấp mộng tưởng phát tài, Chân Tiểu Tiểu không biết lúc này chẳng những người dân huyện Tuyền Hoa mất tích tập thể, ngay cả Bạch Khê trấn bên cạnh cũng thế. Những gia đình giàu có đã bỏ đi hơn mười ngày trước. Tất cả mọi người hiện tại đều tụ tập dưới chân một dãy núi.

Bởi lẽ hôm nay, Thất Diệp Cốc, môn phái tu tiên mở cửa nhận đồ đệ, là ngày đại hỉ!

Thất Diệp Cốc chính là môn phái nhỏ thuộc Nhạc Hà tông, tuy rằng ở Đông Linh giới chỉ thuộc tầng chót, nhưng trong mắt người dân bình thường đã là nơi không dễ với tới. Cùng với Liên Sơn phái, Bách Thảo Đường, Mai Hoa Bảo bên cạnh được xưng là Tứ Tiểu Tiên Cảnh.

Nơi này thuật sư và đan giả có khả năng thay đổi tuổi thọ của phàm nhân, còn có thể ngự kiếm mà bay như bạch y tiên nhân, nếu có thể được nhận làm đồ đệ, thì so với việc đứng đầu trong khoa cử hoàng thất càng khiến tâm tình kích động hơn, tựa hồ chỉ cần bước vào cánh cửa kia, từ đây về sau liền bước lên con đường trường sinh bất tử.

Cho nên lễ thu nhận đồ đệ của Thất Diệp Cốc mười năm diễn ra một lần này tuyệt đối là một việc vô cùng trọng đại. Trừ bỏ những nơi quá hẻo lánh không nhận được tin tức, người dân sống ở gần đây đều tắm gội sạch sẽ, thay quần áo đẹp đến đây nhìn xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net