Chương 14: Quái vật miệng rộng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi thí luyện của Thất Diệp Cốc là ở trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, một tòa đình nhỏ tinh xảo đứng sừng sững ở đó. Năm vị tiên nhân vạt áo bay bay, ngồi xếp bằng bên trong đình.

Trong năm người, lão nhân có chòm râu dài nhất họ Nguyên tên Phong. Chính là Thất Diệp Cốc đại trưởng lão, am hiểu trận pháp, ánh mắt cơ trí của lão nhẹ nhàng đảo qua nhóm thiếu niên tụ tập dưới chân núi, ngay lập tức dừng ở trên người hai người.

"Hai người kia không tồi, một người là huyết mạch đệ tử bổn tông, một người có căn cơ, đã tu luyện tại nhà."

Hai người được Nguyên Phong đại trưởng lão nói đến, một người là thế tử nhà họ Việt trên thành lớn, một người xuất thân nhà nông lại được thiếu nữ họ Dương, tu sĩ luyện thể thần bí chỉ dẫn.

"Đều là hai hạt giống tốt." Lão giả mặc áo bào vàng gật gật đầu, vẻ mặt cực kì cao ngạo, lúc ngẩng đầu, hai lỗ mũi nở ra chiếm hết nửa khuôn mặt: "Nhưng mà lần này lão phu chỉ nhận người có đan duyên!"

Ngay lúc năm vị tiên trưởng nói chuyện, trên bình nguyên mấy ngàn thiếu niên đã bắt đầu lao tới nơi thí luyện, nếu trong vòng năm canh giờ tới được đỉnh núi, là có thể từ phàm nhân lột xác thành thần tiên!

Trong lúc cuộc chiến của đệ tử thí luyện Thất Diệp Cốc đang diễn ra sôi nổi, Chân Tiểu Tiểu cùng Tiểu Chúc Chúc lại hưng phấn ngồi xổm trước nồi nước to.

Tuy rằng ở sâu trong rừng thường xuyên truyền ra chút âm thanh ầm ĩ kì quái, nhưng tâm tình Chân Tiểu Tiểu lúc này đều đặt trong nồi canh đang sôi trào.

Khu rừng rộng lớn này chắc chắn là một nơi tốt để kiếm tiền.

Không ngờ ở nơi này nguyên liệu nấu canh dẫn trùng vô cùng phong phú, bọn họ thu thập nửa ngày, có thể thu được gấp trăm lần so với phía nam.

Nguyên liệu nấu ăn tràn đầy, trong đầu Chân Tiểu Tiểu nảy ra một sáng kiến.

Nàng nhớ rõ lúc ở khách điếm, mỗi lần ra món mới, cha nuôi đều cho khách nhân ăn thử.

Hiện tại, kim chủ huyện Tuyền Hoa đều đi du lịch, nếu khi bọn họ trở về, phát hiện rắn, chuột, muỗi trong nhà đều biến mất, nàng lại đúng lúc nhảy ra thổi phồng tác dụng của thuốc đuổi trùng miễn phí, chẳng phải sẽ giống dùng trước mua sau, tiền vô như nước, danh lợi song thu?

Làm giàu không còn là giấc mơ!

So với Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc còn hưng phấn hơn, nước miếng không tự chủ được chảy ra.

Tuy rằng hắn nghe không hiểu Chân Tiểu Tiểu nói gì, nhưng mà hắn thông minh nắm giữ một chân lý bất biến:

Đi theo lão đại, chắc chắn có ăn!

Đem nguyên liệu cuối cùng ném vào trong nồi, Chân Tiểu Tiểu chờ mong canh phân xuất thế.

Thế nhưng theo một tiếng trầm vang, nước canh trong nồi đặc lại, kết cấu còn đặc hơn cả bùn, cuối cùng biến thành một cục, dính sát vào đáy nồi, bộ dáng so với trong trí nhớ của hai người hoàn toàn không giống.

"A? Thất bại rồi!"

Chân Tiểu Tiểu vẻ mặt không thể tin tưởng.

Ngay lúc nàng đang nghĩ rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, Tiểu Chúc Chúc vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhóm lửa, lại đột nhiên đứng lên hướng bầu trời mà quát!

"Xuỵt, yên lặng...... Để ta suy nghĩ một chút, là cho quá nhiều giun đất sao?" Chân Tiểu Tiểu nhéo cằm tự hỏi, không chút để ý nâng mí mắt.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy một cái miệng lớn phủ kín răng nanh đập vào mắt Chân Tiểu Tiểu!

Nước miếng lớn nhỏ tí tách rơi xuống, nháy mắt ở trên mặt đất tụ lại thành một dòng sông nhỏ uốn lượn, cỏ dại xanh biếc bốn phía bị ăn mòn, độc tính rất mạnh.

Khó hiểu nhất chính là, trong cái miệng lớn này trống không, thậm chí mũi, mắt, thân thể của vật sống cũng không có.

Chỉ có một cái miệng lớn hơi thở tanh tưởi, từ trrong hư không thò ra, giống như  ác mộng xuyên qua màn đêm, hiện ra giữa nhân gian.

Mẹ nó!

"Quái quái quái...... Quái vật miệng rộng?"

Chân Tiểu Tiểu hét lên kinh hãi, giống như con thỏ bị thợ săn bắn vào mông, ngay cả nồi cũng không cần, vừa lăn vừa bò trên mặt đất chạy ra xa ba mét, lôi kéo tay áo Tiểu Chúc Chúc, ngay lập tức chạy trốn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net