chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió đêm mùa thu có chút lạnh, Điền Dã khẽ kéo lấy vạt áo, chạy xuyên qua dãy quán hàng ăn khuya ở ven đường, rẽ vào con hẻm nhỏ, trèo lên bậc thang xoắn ốc bên trong. Ann lấy chìa khóa mở cánh cửa bằng thép không gỉ rồi bước vào. Bên trong là không gian phòng bếp sáng sủa đối diện là chiếc sofa êm ái, trái ngược hẳn với không khí nơi hẻm cũ đầy bụi bẩn. Nghe thấy người trở về, Lí Huyễn Quân liền đến hỏi thăm vài câu
"Sao rồi, có thấy ai không?"
"Không có."
Điền Dã mở tủ lạnh, rót cho mình một ly nước lạnh
"Nhưng anh ấy đã thấy tôi."
"Vậy cũng được."
Lí Huyễn Quân đi theo đến bên cạnh bàn
"Lấy cho tôi một cốc."
Điền Dã liếc hắn một cái, rót một cốc nước đầy rồi đưa cho Lí Huyễn Quân, xoay người đi lên lầu. Căn nhà này là hai người bọn họ cùng nhau thuê, tầng hai là phòng khách, phía trên thuộc về Điền Dã, phía dưới là của Lí Huyễn Quân.

Đi đến cầu thang, điện thoại di động trong túi anh bỗng đổ chuông, Điền Dã lấy ra nhìn một cái, trực tiếp ném về phía Lí Huyễn Quân.
"Gì vậy."
Lí Huyễn Quân vừa rửa cốc xong, hoảng loạn cầm lấy điện thoại xem thử, là Phác Đáo Hiền gọi đến. Hắn mở máy ra xem thử, dãy số này đã gọi mười mấy cuộc điện thoại nhưng Điền Dã không nghe dù chỉ một cuộc.
"Cậu không nghe sao?"
Lí Huyễn Quân đi theo Điền Dã lên cầu thang, thấy anh vào phòng ngủ lấy ra một cái vali, ngồi xổm bắt đầu thu dọn quần áo.
"Cậu muốn nghe thì nghe."
Điền Dã cúi đầu vừa xếp quần áo vào vali.
"Nhưng nếu không muốn bị anh ta tìm đến tận đây thì trước khi nghe điện thoại nhớ chặn tín hiệu theo dõi."
"Điện thoại này không chặn định vị sao? Vậy mà cậu cũng dám mang về đây!"
Điện thoại trên tay vẫn kêu không ngừng, Lí Huyễn Quân vội vàng tắt máy, ném lên giường ở góc phòng. Sau đó hỏi Điền Dã
"Cậu đi đâu?"
"Đi công tác một chuyến để lấy điểm."
Vali chuẩn bị rất nhanh, Điền Dã kiểm tra lại một lần, đẩy vali cùng Lí Huyễn Quân ra khỏi phòng, đóng cửa thay quần áo. Khi anh đi ra, trang phục tinh xảo lúc trước đã đổi thành quần ống loe, anh còn tiện tay cầm một cái mũ lưỡi trai đội lên, xách hành lí ra cửa, ngồi vào chiếc taxi đã đợi trước ở đầu ngõ. Lí Huyễn Quân đã lâu không thấy anh vội vàng đi làm, dựa vào cửa vẫy tay chào tạm biệt Điền Dã

"Nhớ còn sống trở về!"
"Ừm."
"Có chuyện gì giúp tôi giải quyết một chút."
"Biết rồi, yên tâm đi."

Lí Huyễn Quân đóng cửa, trở lại phòng ngủ của Điền Dã, cầm điện thoại của anh mang xuống phòng làm việc ở lầu một. Rút thẻ nhớ sau đó tắt nguồn, hắn thuần thục dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết hành động của Điền Dã. Làm xong rồi mới nhớ ra chưa đòi thù lao, Lí Huyễn Quân gửi tin nhắn đến số điện thoại cá nhân của Điền Dã
Lí Huyễn Quân: [Xong rồi!]
Lí Huyễn Quân: [Dịch vụ của tôi trị giá ít 5 điểm]
Điền Dã: [Cho cậu 10 điểm]
Điền Dã: [Tiện thể chuẩn bị một studio mới cho tôi]
Lí Huyễn Quân: [Được, cảm ơn ông chủ Điền!]
Hắn vui vẻ ra khỏi phòng làm việc, mặc áo khoác rồi ra ngoài làm việc cho ông chủ Điền.

Mấy tiếng sau, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng tìm được phòng làm việc của Điền Dã nhưng đã không còn bất kì thứ gì nữa rồi. Hắn đứng ở giữa nhà, bên cạnh là chủ nhà đột nhiên bị gọi đến, tay chân run lẩy bẩy. Ông nhìn người đàn ông còn lại vài lần, cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi hơn này dễ nói chuyện hơn
"Cậu em này, căn nhà này của tôi có vấn đề gì, cậu nói cho tôi nguyên nhân đi, để cho trái tim của lão già này được yên ổn một chút được không?"
Triệu Lễ Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người chủ nhà
"Ông thật sự không biết người thuê nhà trước đây sao?"
"Tôi thật sự không biết mà."
Ông vội vàng giải thích
"Nhà tôi cho thuê cũng không chỉ có cái này, cả con phố này đều là nhà của tôi, bình thường người môi giới sẽ phụ trách giao dịch với khách hàng, tôi chỉ là người ngồi xổm ở nhà thu tiền thôi."
Ông tiến lại gần nửa bước, lấy điện thoại ra cho Triệu Lễ Kiệt xem lịch sử trò chuyện
"Cậu nhìn xem, đây là người môi giới giúp tôi quản lí nhà cho thuê, hay là các anh đi tìm bọn họ để hỏi một chút?"
Triệu Lễ Kiệt liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với chủ nhà
"Không sao, chúng tôi tìm ông là để mua căn nhà này."
"Mua sao?"

Người đàn ông trung niên cẩn thận đánh giá người trước mặt, trong lòng lo lắng không biết người này sẽ làm ra loại thủ đoạn cưỡng chế mua bán gì đó, giống như kiểu nửa đêm gọi hắn đến đây vậy. Ông dè dặt mở miệng hỏi
"Cậu ra giá bao nhiêu?"
"Cần phải biết rằng đây là vị trí đắc địa, phía trước yên tĩnh, phía sau chính là phố ăn chơi hot nhất thành phố được nhiều người trẻ thích, không sợ không có người thuê!"
Sau khi nghe người đàn ông nói xong, Triệu Lễ Kiệt lấy ra một xấp chi phiếu, điền mấy cái rồi đưa tới trước mặt ông
"Chúng tôi trả gấp đôi giá thị trường với điều kiện ngày mai phải hoàn tất việc trao đổi quyền sở hữu."
Chủ nhà hai mắt như dính vào tờ chi phiếu, run rẩy đếm lại dãy số một lần nữa, sợ mình nhìn nhầm
"Được!"
Sau khi xác nhận nhiều lần, ông đem chi phiếu nhét vào trong túi, vội vàng gật đầu đồng ý
"Vất vả cho ông trễ như vậy còn phải đến đây, ngày mai 10 giờ sáng sẽ có người liên lạc với ông."
Triệu Lễ Kiệt đỡ kính, lễ phép nghiêng người dẫn chủ nhà ra ngoài
"Xe gọi cho ông đã chờ sẵn ở đầu ngõ, ông nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được rồi, không cần tiễn, thật sự vất vả cho các cậu."
Ông cười nhe răng từng bước đi xa dần.

Triệu Lễ Kiệt ở lại xoay người nhìn về phía Phác Đáo Hiền ở bên trong phòng. Ông chủ của hắn đã đứng trước bức tường trống đó hơn 10 phút rồi. Hắn đến bên cạnh Phác Đáo Hiền cùng cùng nhìn về bức tường trắng hơi ố vàng này
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Không có người ngoài nên Triệu Lễ Kiệt không phải dùng kính ngữ. Ánh mắt Phác Đáo Hiền hướng về mảng tường hình vuông có hơi trắng hơn so với xung quanh
"Anh ấy chỉ mang bức tranh này đi, cậu nói xem bức tranh này vẽ cái gì?"
"Anh ấy là...là hoạ sĩ khiêu dâm có phải không?"
Sau một đêm điều tra, Phác Đáo Hiền đột nhiên cảm thấy không chắc chắn về những gì mình biết trước đó. Sau khi rời khỏi Cô Tinh, hắn quay về căn hộ đã bị Điền Dã trả lại, trước kia mỗi lần mở cửa đều có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chỉ mới một ngày không gặp, căn nhà thoáng chốc đã trở nên trống trải. Anh không mang đi bất cứ thứ gì, trong tủ đều là quần áo Phác Đáo Hiền mua, trong thư phòng toàn bộ là sách hắn mang theo đọc. Trang trí nhà cửa do một tay hắn sắp xếp, đường nét đơn giản, cứng cáp đầy lạnh lẽo không giống với phong cách ấm áp trong phòng làm việc của Điền Dã. Hắn biết Điền Dã có một studio nhưng không biết nó ở đâu, hắn nhớ rõ anh thích uống rượu, nhưng trong nhà lại không có chai nào. Hắn đứng ở ban công hút một điếu thuốc, nhớ Điền Dã đã từng ở đây tiến đến hôn lên làn khói trong miệng hắn nhưng liệu anh ấy có hút thuốc không? Phác Đáo Hiền không thể biết
"Cậu có thân thiết với Điền Dã không?"
?
Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía Phác Đáo Hiền. Ngọn đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt khiến đường nét của anh trở nên mơ hồ
"Tôi nói với anh ấy không quá mười câu, trong đó hết chín câu là thay anh truyền đạt rồi."

"Vậy một câu còn lại là gì?"
"Là câu thỏa thuận cùng anh ấy chuyển nhượng tài sản."
"Mặc dù tôi cảm thấy không cần thiết nhưng sau khi nói với anh ấy điều đó, tôi còn xin anh ấy đừng liên lạc với anh nữa, anh không thích."
Phác Đáo Hiền liếc Triệu Lễ Kiệt một cái.
"Lúc tôi đưa thỏa thuận cho Điền Dã, anh ấy nhìn rất thoải mái, không do dự liền ký tên."
Triệu Lễ Kiệt đem những gì hắn nhớ nói cho Phác Đáo Hiền
"Khi đó tôi cảm thấy có chút đáng tiếc cho nên đã khuyên một câu, hy vọng anh ấy sẽ không giống những người trước đó trở thành một bộ dạng thấp kém."
Mà điều này hiền nhiên sẽ không xảy ra, chàng trai xinh đẹp kia hành động tiêu sái đến tận cuối cùng.
"Phác Đáo Hiền, bây giờ anh rất khác thường."
"Ừm, tôi biết."
Phác Đáo Hiền thu lại một tia hỗn loạn trong mắt, nhìn lướt qua căn phòng rồi đi khỏi nơi này. Bọn họ đã hỏi qua người thuê nhà trước đó, trang trí trong phòng đều không có thay đổi một chút nào. Cho nên nơi này cũng giống như căn hộ penthouse kia, chỉ là nơi Điền Dã dừng chân tạm thời, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng Phác Đáo Hiền vẫn bỏ tiền ra mua nó bởi vì ngoài nơi này ra, không còn điều gì liên quan tới Điền Dã mà hắn biết. Thậm chí cái tên "Điền Dã" cũng không chắc là thật hay giả.

Đã là nửa đêm, Triệu Lễ Kiệt không muốn lái xe. Hắn gọi tài xế, ngồi ở vị trí phụ lái đọc tin tức mới nhất cho Phác Đáo Hiền
"Chúng tôi đã tìm thấy tài khoản làm việc mà Điền Dã sử dụng để nhận bản thảo. Trưa nay anh ấy vừa mới liên lạc với một người khách hàng, hai bên phối hợp sửa đổi bản thảo, Điền Dã hứa hẹn trong vòng năm ngày sẽ hoàn thành sản phẩm cuối cùng."
"ID tài khoản là Meiko, hai địa điểm đăng nhập duy nhất là studio kia và căn hộ penthouse, không có gì bất thường nhưng chiều nay tài khoản này đã đăng nhập một lần trong phòng làm việc nhưng khi đó anh ấy đang ở Cô Tinh, cho nên địa chỉ chúng ta tra được không có giá trị."
"Và Viện Thương Điên bên kia cũng không hề có thông tin gì."
Triệu Lễ Kiệt đóng máy tính bảng, đối với việc điều tra này cảm thấy có chút đáng tiếc. Anh xoay đầu xin chỉ thị của Phác Đáo Hiền ở ghế sau
"Thông tin về Viện Thương Điên có thể rất khó điều tra, nhưng có thể thăm dò qua phương tiện kinh doanh của họ, mặc dù chưa biết tỉ lệ thành công nhưng ta có thể thử."
"Trước tiên không cần."
Ánh mắt Phác Đáo Hiền thâm trầm nhìn những tia sáng lướt qua bên ngoài cửa xe. Hắn vẫn kiêng kị Viện Thương Điên, nếu không cần thiết, hắn không muốn chủ động liên lạc với nơi đó. Trong xe im lặng, Phác Đáo Hiền không nói gì nữa, thấy hắn đang suy nghĩ, Triệu Lễ Kiệt yên lặng xoay người lại, tựa lưng vào ghế, thoáng có chút buồn ngủ.
"Đi hỏi Lôi Bản Duẫn."
Một lúc sau Phác Đáo Hiền nói, Triệu Lễ Kiệt mở mở ra nhìn hắn
"Lôi Đình không phải muốn bản thiết kế của "Fennec" sao? Vậy thì đi nói chuyện với hắn, đổi lấy thông tin liên lạc của Viện Thương Điên."
Triệu Lễ Kiệt nhìn hắn một lúc lâu
"Được, tôi sẽ sắp xếp."

///////////////////////

các em mình vào bán kết rùi đó ạa, vui quá phải đi edit típ luôn, chúc cho edg cùng viko sẽ thi đấu thật tốt để sốp có động lực làm tiếp bộ này, mong mng sẽ thích (^ν^)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net