chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc họp với Lôi Đình được lên kế hoạch vào cuối tuần sau đó. Xe dừng trước cửa quán bar, Phác Đáo Hiền uống xe, dưới sự hướng dẫn của bảo vệ đi vào phòng bao ở tầng hai. Hứa Uy đã chờ ở trong phòng, nhìn thấy Phác Đáo Hiền đến , đuôi lông mày nhướng lên, nhìn qua có chút kinh ngạc.
"Phác tổng."
Hắn rất nhanh điều chỉnh lại sắc mặt, thái độ ôn hòa cùng Phác Đáo Hiền bắt tay.
"Lôi tổng của chúng tôi gần đây đi công tác bên ngoài, tạm thời không kịp trở về, xin ngài thông cảm cho. "
"Không sao, bàn bạc cùng trợ lý Hứa cũng không khác gì."
Phác Đáo Hiền thản nhiên đối đáp với hắn ta. Thấy vẻ mặt anh không giống đang nói dối, Hứa Uy càng thêm vài phần trịnh trọng, nghiêng người mời Phác Đáo Hiền ngồi. Triệu Lễ Kiệt đi theo phía sau, rót rượu cho hai người.
"Lúc trước đã nói qua với trợ lý Hứa, lần này chúng tôi tới, là muốn cùng Lôi Đình đàm phán hợp tác."

Cô Tinh cùng Lôi Đình hợp tác cũng không phải một điều quá bất ngờ. Lĩnh vực hàng không vũ trụ của họ có phần đặc biệt so với thị trường vốn thông thường. Các doanh nghiệp hàng đầu trong ngành về cơ bản sẽ ít nhiều hợp tác với các cơ quan chính phủ, mức độ tự do trên thị trường không cao, sẽ bị kìm hãm bởi nhiều vấn đề chính trị. Đất nước khao khát phát triển công nghệ, sợ bị rơi vào thế hạ phong trong cuộc đua kiểm soát công nghệ mới nhất. Vì vậy, các cuộc cạnh tranh doanh nghiệp luôn được khuyến khích có chủ ý, không có công ty nào có thể tự kiểm soát quá trình phát triển các sản phẩm của mình. Ví dụ như Cô Tinh mặc dù đang phát triển nhưng lĩnh vực của công ty bị hạn chế ở việc sản xuất mô hình và hệ thống quân sự, thị phần trong dây chuyền sản xuất máy bay dân sự không thể nào so sánh với Lôi Đình. Lôi Đình đề phòng Cô Tinh chuyển hướng phát triển sang lĩnh vực của mình nhưng Cô Tinh lại không có ý định sản xuất máy bay chở khách mà là muốn mượn ưu thế tuyệt đối của Lôi Đình về số lượng máy bay dịch vụ  chở khách để hợp tác quảng bá hệ thống mới của mình.

Phác Đáo Hiền đề xuất rằng anh muốn hợp tác với Lôi Đình để phát triển hệ thống định vị máy bay chở khách thế hệ tiếp theo, là một biến thể của loạt dự án "Fennec", được đặt tên là "Lynx".
"Phần hệ thống cốt lõi của phiên bản "Lynx" đầu tiên đã vượt qua vòng thử nghiệm của Viện Thiết kế, chúng tôi rất hy vọng rằng Lôi Đình có thể tham gia vào phát triển "Lynx"."

Nội dung quan trọng nói xong, Phác Đến Hiền khép lại tài liệu đặt ở một bên, cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, cho Hứa Uy đủ thời gian suy nghĩ. Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Triệu Lễ Kiệt vẫn luôn chú ý đến thái độ của Hứa Uy. Số lần hắn cùng người này giao tiếp thật sự quá nhiều, nhưng có thể nhìn ra, tuy rằng giờ phút này sắc mặt người đàn ông trầm ổn, im lặng không nói, nhưng hợp tác dự là sẽ thành công. Trong lòng hắn thả lỏng, phóng tầm mắt dừng ở cửa sổ sát đất bên trong phòng, xuyên qua tấm kính có thể nhìn thấy khung cảnh trên sàn nhảy ở lầu một. Quán bar này mở ở trung tâm của CBD, là một nơi vui chơi do mấy ông chủ hợp tác kinh doanh, phí thành viên không rẻ, tính riêng tư cũng không tệ, thường có người ở đây bàn chuyện làm ăn. Kính thủy tinh được thiết kế như vậy là để thuận tiện cho các ông chủ sau giờ làm việc để tìm kiếm mục tiêu thỏa mãn. Triệu Lễ Kiệt vì vậy cũng mang theo ánh mắt lơ đãng lướt một vòng trên sàn nhảy, không tìm được dance queen nhiều người ưu ái, hắn cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hắn đột nhiên nhớ tới việc điều tra Điền Dã hơn một tuần vẫn không có điều gì mới, nếu như anh ấy đây, hẳn sẽ người tỏa sáng chói mắt nhất ở đây. Cho nên lúc trước kỳ thật phải là ông chủ nhà mình được Điền Dã chọn trúng trong số rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa còn ở bên nhau hai năm, Triệu Lễ Kiệt càng tin là đúng. Phác Đáo Hiền cùng Hứa Uy lại bắt đầu nói chuyện, kéo lại sự chú ý của Triệu Lễ Kiệt. Dư quang theo vòng cung lướt qua quầy bar ở đại sảnh, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn vào một góc có một thân ảnh quen thuộc rụt cổ vào bên cạnh quầy bar, đang hướng về phía bên trong. Triệu Lễ Kiệt do dự một chút, vẫn quấy rầy Phác Chí Hiền đang nói chuyện, tiến đến bên tai hắn chỉ xuống.
"Lộ Thanh tiểu thư ở quầy bar."
Ý định hợp tác về cơ bản đã đạt được, các chi tiết cụ thể cần phải được thảo luận thêm. Lúc này nội dung cuộc nói chuyện đã chuyển sang một số việc vặt liên quan, bầu không khí vô cùng thoải mái, thấy Triệu Lễ Kiệt cắt ngang, Hứa Uy uống rượu tránh đi tầm mắt, chờ hai người bọn họ nói chuyện. Ánh mắt không có điểm rơi tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, bên cạnh quầy bar có một cô gái nhìn thập phần quen thuộc. Bên kia Triệu Lễ Kiệt cùng Phác Đáo Hiền nói hai câu, liền đứng dậy ra cửa. Hứa Uy lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Phác Đáo Hiền, ánh mắt người đàn ông quả nhiên là đang nhìn về phía cô gái bên quầy bar.
"Xin lỗi, tôi vừa gặp một người bạn."
Phác Đáo Hiền muốn tiếp tục đề tài vừa nói nhưng Hứa Uy lại có chút tò mò.

"Bạn của Phác tổng là vị tiểu thư phía dưới kia sao? Xin lỗi tuy có chút mạo muội, nhưng tôi thấy vị tiểu thư kia rất quen mắt, cô ấy là...? "
"Là Lộ Thanh, con gái viện trưởng Viện thiết kế."
Đều ở trong cùng một ngành, Hứa Uy từng  gặp qua Lộ Thanh cũng là chuyện bình thường. Phác Đáo Hiền cũng không giấu giếm, nói với hắn.
"Ra là Lộ tiểu thư."
Hứa Uy biết Phác Đáo Hiền chính là lớn lên cùng Lộ Thanh, được coi là thanh mai trúc mã. Hơn nữa hắn còn nghe nói, hai nhà Phác Lộ cố ý kết thân, vị Lộ Thanh tiểu thư này chính là vị hôn thê của Phác Đáo Hiền, Hứa Uy cho Phác Đáo Hiền một chút mặt mũi vui vẻ nói.
"Chuyện trong công việc đã nói chuyện xong, Phác tổng có thể trực tiếp mời Lộ tiểu thư lên. Ta nhân cơ hội này mời hai vị một ly."
Phác Đáo Hiền liếc nhìn hắn một cái, đồng ý.
"Được. "

Dưới lầu Triệu Lễ Kiệt không biết Phác Đáo Hiền cùng Hứa Uy nói chuyện, hắn đi qua sàn nhảy tới bên cạnh quầy bar, chặn lại nam nhân đến bắt chuyện, chắn một chỗ bên cạnh cô gái. Ghế cao ở trước quầy bar dựa rất gần, Triệu Lễ Kiệt đứng ở khe ghế, chặn tầm mắt của Lộ Thanh đang nhìn sang bên phải. Vì thế hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô ghét bỏ vỗ vào bả vai, ý bảo hắn tránh ra một chút.
"Cô đang nhìn cái gì vậy?"
Triệu Lễ Kiệt hứng thú, quay đầu nhìn theo hướng Lộ Thanh. Bên kia là khu vực phòng riêng của tầng một, tấp nập khách khứa cùng nhân viên phục vụ qua lại, đối diện với quầy bar là một phòng bao đang khép hờ, xuyên kính thủy tinh có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở bên trong. Cô ấy đang tìm ai đó à? Tình cảnh này nhìn thế nào cũng giống như muốn bắt gian. Triệu Lễ Kiệt há miệng muốn hỏi, lại bị Lộ Thanh cuống quít kéo ống tay áo, kéo lực chú ý của hắn trở về.
"Không có... không nhìn gì cả."
Lộ Thanh kéo hai cái thấy Triệu Lễ Kiệt vẫn đứng yên, luống cuống tay chân từ trên ghế đứng dậy, đưa tay xoay bả vai hắn
"Đừng nhìn, thật sự không có gì cả! Còn nữa,..sao anh lại ở đây?"

Cách quá xa cái gì cũng không thấy rõ, Triệu Lễ Kiệt quay đầu trả lời câu hỏi của Lộ Thanh đồng thời nói rõ ý định.
"Phác tổng ở trên lầu bàn chuyện làm ăn. Lầu một nhiều người rất nguy hiểm, Phác tổng bảo tôi dẫn cô lên lầu, nếu muốn theo dõi người nào tôi có thể hỗ trợ. "
"Thật sự nếu có chuyện gì, cô có thể nói trực tiếp với Phác tổng."
Hắn mang theo ý tốt đề nghị, ngụ ý nếu thật sự muốn bắt gian, Phác Đáo Hiền so với một tiểu nha đầu như Lộ Thanh còn có nhiều cách hơn. Nhưng Lộ Thanh hình như không hiểu ý của hắn. Nghe thấy Phác Đáo Hiền ở đây, thái độ của cô càng thêm khẩn trương, bàn tay nắm lấy tay áo anh cũng không tự chủ được mà nắm chặt hơn.
"Phác... Phác Đáo Hiền cũng ở đây sao? "

Sự hoảng hốt trên mặt Lộ Thanh dường như khó có thể che dấu, cũng bởi vì cô ấy chưa từng vào phòng riêng ở tầng hai nên không biết Phác Đáo Hiền giờ phút này có thể nhìn thấy biểu cảm của cô một cách rõ ràng. Triệu Lễ Kiệt trong lòng cảm thấy thú vị, dứt khoát không quấy rầy cô nữa, liền yên lặng ngắm nhìn con ngươi đen láy của cô gái, chờ đợi xem cuối cùng cô sẽ nghĩ ra cái cớ gì. Bởi vì nhìn rất chăm chú nên Triệu Lễ Kiệt đã nhận ra Lộ Thanh bất giác nhìn về phía sau, đồng tử đột nhiên co rút lại. Hắn quyết định quay đầu lại, qua tấm thủy tinh hắn nhìn thấy người mà cả tuần mình vẫn chưa tìm thấy. Điền Dã?! Triệu Lễ Kiệt mở to hai mắt, lập tức tiến về căn phòng đối diện. Lộ Thanh chửi thầm một tiếng, muốn túm lấy hắn nhưng không kịp, chỉ có thể vội vàng đuổi theo ngăn cản Triệu Lễ Kiệt.
"Có người tới tìm."
Điền Dã tựa  lưng vào nơi không tính là cửa, chỉ là một tấm thủy tinh ngăn cách không gian, không hề có hiệu quả cách âm, cả đại sảnh ồn ào lui tới đều như hét vào trong phòng. Hắn liếc mắt nhìn Triệu Lễ Kiệt dần dần tới gần, sau đó tức giận xông vào người đang ngồi ẩn nấp trong bóng tối.
"Không muốn bị Phác Chí Hiền nhìn thấy thì nhanh lên"
Người nọ cười xấu xa một tiếng, khoát tay áo với cánh đồng, đôi mắt hồ ly mảnh khảnh trong bóng đêm cong lên sung sướng. Hắn xoay người vượt qua lưng ghế sofa, từ trong khe hở phía sau lách ra, Triệu Lễ Kiệt đã đi tới gần, hiển nhiên nhìn thấy bóng đen nhảy qua, chân dài bước vào phòng muốn nhìn xem đó là ai.
"Làm cái gì."
Điền Dã nắm lấy cổ tay hắn, đem hắn đẩy lên vách tường bên cạnh. Người qua lại đã sớm quen với tiết mục lôi kéo trong quán bar, không chút kiêng dè đi qua bên cạnh bọn họ. Nhìn Triệu Lễ Kiệt ăn mặc cũng không giống sẽ cần giúp đỡ, nhân cơ hội nhìn thêm vài lần, huýt sáo mấy cái.

Lực đạo túm người của Điền Dã rất khác với Lộ Thanh, Triệu Lễ Kiệt không thoát ra được rũ mắt Điền Dã, vẫn nghiêng đầu cố gắng từ trong khe hở bắt được bóng dáng người vừa mới trèo ra cửa sổ. Nhưng đã hoàn toàn không còn bóng dáng. Triệu Lễ Kiệt thở ra một hơi, quay đầu lại một lần nữa nhìn về phía Điền Dã. Triệu Lễ Kiệt nắm chặt cổ tay Điền Dã, muốn hỏi anh chuyện đánh cắp "Fennec", lại phát hiện ảnh mắt Điền Dã vẫn không ở trên người mình. Nhưng đột nhiên đầu óc Triệu Lễ Kiệt "ong" một cái, cả da đầu chợt tê dại. Hắn quay đầu lại nhìn về phía sau mình, nếu như hắn nhớ không lầm thì nơi đó là cầu thang đi lên tầng hai, có người chuyên canh giữ, lúc hắn đi xuống phải đi qua nơi đó. Cho nên Điền Dã đang nhìn có thể là có người vừa mới từ trên lầu đi xuống. Cùng Lộ Thanh tiểu thư mờ ám còn dễ giải thích, nhưng với Điền Dã thì ngàn vạn lần không thể được. Triệu Lễ Kiệt theo bản năng muốn trốn thoát nhưng lại càng tránh càng chặt. Hắn nghe thấy Điền Dã hừ cười một tiếng, sau đó hắn bị kéo trở về, ấn vào tường. Thắt lưng, đùi, cổ tay đều bị áp chế đến không thể nhúc nhích. Lúc này Triệu Lễ Kiệt không thể không thừa nhận, thân thủ của Điền Dã quả thật rất tốt.

Trong lúc ồn ào, Triệu Lễ Kiệt nghe thấy Lộ Thanh thấp giọng bất ngờ, có lẽ đã nhìn thấy Phác Đáo Hiền nhưng Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn không thể làm gì, thân thể Điền Dã hoàn toàn dán lên người hắn, túm cà vạt của hắn ép hắn cúi đầu, anh tiến đến bên tai hắn, cơ hồ có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng. Khung cảnh rất mờ ám, nhưng trên thực tế lại không như vậy, Điền Dã túm đầu Triệu Lễ Kiệt xuống, mượn trán hắn ngăn tầm mắt của Phác Đáo Hiền, lạnh lùng dựa vào bên tại hắn nói.
"Nghe nói anh đang điều tra tôi, có thu hoạch được gì không? Anh có muốn tôi nói với anh điều gì đó để báo cáo cho ông chủ của anh không?"
"Muốn thì buổi tối chờ tôi trên giường."

Điền Đã nói xong liền trà trộn vào trong đám người, đảo mắt một cái liền biến mất. Để lại Triệu Lễ Kiệt một mình tựa vào tường, không biết nên bày ra cảm xúc gì.

///////////////////

mãi mới edit xog nên đăng cho mng luôn ạa, mưa nào mà hỏng tạnh nên dù otp xa nhau nma mình vẫn síp đúng k cả nhà o(^▽^)o


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net