chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lý Nhuế Xán! Cậu phải mời tôi một bữa thật ngon! "
"Biết rồi,.. biết rồi, cậu nói cả ngày không mệt sao."
Lý Nhuế Xán chỉnh trang lại âu phục, chờ người gác cổng đến mở cửa xe.
"Được rồi, đừng nói nữa, chờ xong việc liền mời cậu đi ăn cơm."

Bước vào hội trường, Điền Dã ngay lập tức biến thành gương mặt tươi như hoa, nhếch lên nụ cười xinh đẹp đi bên cạnh Lý Nhuế Xán, không khác gì phóng thích mị lực đối với mỗi người ở đây. Ánh mắt đa tình bỗng chạm phải Phác Đáo Hiền, một giây sau liền bất động thanh sắc dời đi. Sau đó nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt có chút thất thần bên cạnh hắn, ý cười trên mặt Điền Dã lại càng rực rỡ hơn đôi chút. Trong mắt người ngoài, nụ cười này lại giống như nụ hoa đang nở xinh đẹp, đem theo vài phần câu dẫn yêu kiều. Nhận thấy sắc mặt của Phác Đáo Hiền có một tia khó chịu, Triệu Lễ Kiệt mệt mỏi thở dài, bắt đầu tìm kiếm cơ hội khỏi bữa tiệc càng sớm càng tốt. Rốt cuộc hắn đã làm cái gì mà lại bị trừng phạt như vậy cơ chứ!

Đây là một bữa tiệc do quân đội tổ chức, mục đích để chiêu đãi các doanh nghiệp cùng hợp tác làm việc. Lôi Cận Doãn của Lôi Đình, Phác Đáo Hiền của Cô Tinh cũng đều có mặt, hai người đang đứng chung một chỗ thấp giọng trò chuyện với nhau. Tin tức hai bên hợp tác phát triển hệ thống "Lynx" còn chưa công khai ra bên ngoài nên hình ảnh hai bên bọn họ hòa hảo với có chút khiến người ta sởn tóc gáy, nhất thời không ai dám tùy tiện tham gia cùng.
"Đó là con trai Lý tướng quân sao?"
Lôi Cận Doãn nhìn thấy Lý Nhuế Xán vừa mới đi vào, ra hiệu với Phác Đáo Hiền
"Tôi đi chào hỏi trước. "
"Được." Phác Đáo Hiền vui vẻ đồng ý.

Quân đội có nhiều nhân viên, ở đây có sĩ quan phụ trách mua sắm vũ khí, quản lý khu vực và nhiều bộ phận khác có quan hệ hợp tác với doanh nghiệp, mà Lý Nhuế Xán lại là quân nhân có cấp bậc thấp nhất ngoại trừ thư ký cùng trợ lý, hơn nữa hắn cũng không phục vụ trong các bộ phận đặc biệt của quân đội. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng là người được chú ý nhất, có cha là tướng quân đại danh, mà bản thân hắn ngoại trừ thành tích xuất sắc trong một số hạng mục huấn luyện thời tân binh được ghi vào hồ sơ ra thì lý lịch dường như là một tờ giấy trắng,rõ ràng là không có gì nổi bật, lại có thể thường xuyên tham dự các loại hoạt động đối ngoại như thế này. Người biết giao tiếp lại có thân phận như vậy chính là loại người các cơ quan quyền lực nguyện ý hợp tác nhất. Lôi Cận Duẫn đi tới gần hắn, Lý Nhuế Xán đang cùng một thương nhân làm vận chuyển xuyên biên giới thảo luận. Chờ vị kia rời đi, Lôi Cận Doãn mỉm cười cùng Lý Nhuế Xán cụng ly, đề tài nói chuyện cũng không có gì quá đặc biệt. Từ cửa đi đến bên cạnh quầy buffet, Điền Dã vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào người Lý Nhuế Xán, nghe hắn cùng người khác trò chuyện về thị trường Macao, tình trạng bất động sản cùng với kinh nghiệm cải tạo sa mạc.

Tại phòng tiệc, chất lượng rượu vang trắng được phục vụ có chút kém, anh nếm thử một ngụm liền không uống nữa, thừa dịp không có người chú ý thuận tay đặt lại trên bàn. Thật ra cũng không phải không bị nhìn thấy, vẫn có một số ánh mắt vẫn đứt quãng nhìn chằm chằm vào Điền Dã. Trong đó một người là đồng nghiệp của Lý Nhuế Xán, là Hứa Uy đến từ Lôi Đình, cùng với Phác Đáo Hiền. Giữa buổi tiệc, Lý Nhuế Xán bị người ta gọi đi, Điền Dã một mình chọn lựa một vài món ăn khiến anh có hứng thú. Hứa Uy đi tới bên cạnh, đưa đến một ly cocktail màu hồng nhạt.
"Rượu này có hương nho đặc biệt cùng vị hoa quả tươi mát, không tính là quá chua, có thể anh sẽ thích."
"Cảm ơn!"
Điền Dã mỉm cười nhận lấy ly rượu nhưng cũng chỉ là cầm trên tay chứ không uống. Ở nơi xa lạ không nên uống đồ do người khác đưa tới, đây là một chút kiến thức thông thường, Điền Dã tự nhiên dùng tư thái lễ phép nhưng thờ ơ đối mặt với hắn. Thấy anh không uống, Hứa Uy cũng không thèm để ý. Hắn mỉm cười và quay lại và rời đi. Điền Dã cũng xoay người tiếp tục chọn đồ ăn.

Bỗng nhiên nghe thấy bên tai có một tiếng ho nhẹ.
"Khụ khụ, ở phía sau có người tìm anh."
Điền Dã quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng Triệu Lễ Kiệt vội vã rời đi,

Hắn nhìn xung quanh bốn phía trong hội trường, dĩ nhiên không thấy bóng dáng Phác Đáo Hiền. Triệu Lễ Kiệt hơn nữa còn trước mặt mọi người chuyển lời, nếu lát nữa mình biến mất, sẽ có người biết bạn trai của Lý Nhuế Xán có liên quan đến tổng giám đốc Cô Tinh.

Nhưng chính anh cũng không thèm để ý, Điền Dã cũng không có rảnh rỗi đến mức thay Phác Đáo Hiền suy nghĩ được mất. Anh tiếp tục không chút hoang mang ăn cơm xong, chọn một chén rượu để súc miệng, chờ Lý Nhuế Xán trở về liền thông báo cho hắn một tiếng, rồi đi về phía cửa phụ hội trường.

Triệu Lễ Kiệt nói "phía sau" hẳn là đình viện nhỏ ở sau tòa nhà chính, Điền Dã xuyên qua hành lang yên tĩnh đi về phía bên kia, bỗng nhiên cơ thể bị một bàn tay to kéo vào một phòng trống không người bên hành lang, đặt người trên một chiếc bàn được điêu khắc hoa
"Đi đâu cũng phải đặc biệt nói với người khác một tiếng, đối với vị kim chủ mới này rất sợ đánh mất sao?"

Trong hội trường, Lý Nhuế Xán đang vui vẻ ăn bít tết, đưa một miếng thịt mới cắt xong vào miệng, liền thấy Điền Dã đi vào từ cửa phụ, khóe môi bị rách một chút da, quần áo rõ ràng mới được vội vàng chỉnh trang lại.

Khi anh đến gần, Lý Nhuế Xán hạ giọng hỏi:
"Hai người có đánh nhau ở phía sau à?"
"Không khác nhau là mấy."
Điền Dã sắc mặt tái mét, anh rất ít khi tức giận đến như vậy, Lý Nhuế Xán đứng ở bên cạnh thấy vậy không dám nói nữa.

Cảm nhận được có ánh mắt chú ý, Lý Nhuế Xán ôm lấy vai Điền Dã che chở, ngăn lại những ánh nhìn rình mò.
Phác Đáo Hiền vẫn chưa trở lại.
Một lát sau, Lý Nhuế Xán rốt cục vẫn không nhịn được, hỏi:
"Làm sao vậy? "
"Không có gì."
Điền Dã không muốn nhắc gì đến chuyện vừa rồi. Anh liếc người bên cạnh một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng:
"Nhiệm vụ cậu nói, tôi nhận. "

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
mình đã trở lại rùi đây ạa, thời gian qua để mọi người chờ lâu rùi (`・∀・')  sắp tới mình sẽ chăm chỉ ra chap hơn vì có nhiều thời gian rảnh hơn rồi mng nhớ ghé chơi với mình nhée             (*'∇`*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net