chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật xin lỗi." Phác Đáo Hiền một chân xông vào trong phòng, hai tay giữ chặt lấy cạnh cửa, không cho Điền Dã đóng lại. "Hôm qua là em không tốt, em tới tìm anh xin lỗi."
"Ra ngoài!"
"Em không ra."
Điền Dã trừng mắt, xoay người đi vào. Sau lưng Phác Đáo Hiền từ trong khe cửa chui vào, nhắm mắt theo sát anh đi vào văn phòng mới.
Không biết người kia tìm đến đây ngay ngày đầu tiên mình đi làm bằng cách nào, Điền Dã ngồi ở trên ghế sofa, khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn, vẻ tức giận trên khuôn mặt vẫn chưa tiêu tan.
Nhìn thấy hắn liền nhớ lại hôm qua suýt chút nữa đã bị cường bạo, rất khó lòng bày ra sắc mặt tốt.
Phác Đáo Hiền đứng trước bàn trà, cúi đầu quan sát Điền Dã gần trong gang tấc, tâm trí vốn đang dao động một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh trở lại. Hắn thử thăm dò tiến lên mấy bước, vòng qua bàn trà bước đến bên cạnh ghế sofa.
"Điền Dã......"
Hắn nhỏ giọng mở lời,ngay lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của Điền Dã làm run sợ
"Không phải muốn nói xin lỗi sao? Nói đi"
"À...... Em đến......"
Phác Đáo Hiền thật sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, co quắp đứng trước mặt Điền Dã ấp a ấp úng nói không nên lời. Trong đầu nhớ lại lời dặn của Triệu Lễ Kiệt
【 Anh đầu tiên phải trực tiếp nhận sai,đồng thời xin lỗi anh ấy, sau đó xác định xem Điền Dã có ý định tha lỗi cho anh không, thăm dò tâm ý của anh ấy một chút 】
Cuối cùng liền quyết định làm theo lời Triệu Lễ Kiệt
"Thật xin lỗi. Hôm qua em đã quá gấp gáp, không để ý đến cảm nhận của anh."
Phác Đáo Hiền vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Điền Dã, đối phương vẫn đang bất mãn nhìn chằm chằm hắn, một chút phản ứng cũng không có.
Phác Đáo Hiền dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nghe nói Lý Nhuế Xán thiếu tá trở về quân khu. Cho nên anh bây giờ......"
Hắn chần chờ dừng lại...
Điền Dã: "Bây giờ làm sao?"
"À——"
Trong túi điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, là Triệu Lễ Kiệt gọi tới, Phác Đáo Hiền nghiêng mắt nhìn Điền Dã một chút, anh hất cằm ra hiệu cho hắn nghe điện thoại , nhưng Phác Đáo hiền có chút do dự.
Có nên nghe không? Hiện tại mà nghe có phải là quá không có thành ý không?
Hắn liền nhanh chóng cúp điện thoại, đang muốn nói tiếp liền thấy Triệu Lễ Kiệt gọi đến thêm một lần nữa. Hẳn là chuyện khẩn cấp, nhưng Phác Đáo Hiền vẫn do dự, Điền Dã đứng dậy đi đến trước mặt hắn, lấy điện thoại đang reo trong túi ném ra ngoài, sau đó đẩy Phác Đáo Hiền ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa "chát" một cái thật mạnh.
Cách một tấm kính pha lê, Điền Dã đứng bên trong phòng liếc xéo khuôn mặt thất thố của Phác Đáo Hiền:
"Phác tổng không thích bị tình nhân cũ đeo bám, tôi cũng vậy. Vì thế lần sau đừng đến đây nữa."

Ngày thứ hai
Điền Dã từ xa đã trông thấy một bóng đen đang đứng trước cửa, chờ anh đến gần, Phác Đáo Hiền liền đưa bó hoa.

"Em......"
"Biến!"
Điền Dã lướt qua hắn bước vào trong phòng, khoá cửa nhốt hắn ở bên ngoài.
Ngày thứ ba
"Biến ngay!"
Điền Dã nhận lấy bó hoa trong tay Phác Đáo Hiền, đuổi hắn ra ngoài cửa.
Phác Đáo Hiền mỗi ngày đều sẽ tặng cho đồng ruộng một bó hoa, có khi sẽ tự tay đưa cho anh, có khi đồng ruộng tới trễ, bó hoa tươi rói sẽ được đặt tại bệ cửa sổ bên ngoài, những cánh hoa mềm mại sẽ thay hắn nghênh đón Điền Dã.
Thỉnh thoảng bên trong bó hoa sẽ cất giấu mấy món đồ trang sức nhỏ tinh xảo, Điền Dã sẽ để lễ vật ra ngoài chỉ lấy hoa, về sau xuất hiện tại cửa ra vào liền chỉ còn lại hoa.
Tiện tay xử lí bình hoa hồng ngày thứ hai đổi thành cúc hoạ mi cắm cùng hoa hướng dương vừa mới nhận, bình hoa ngay lập tức trở nên rực rỡ tuyệt đẹp.

Phác Đáo Hiền được một bước lại lân đằng chân lên đằng đầu, phái người đi theo Điền Dã sau khi tan tầm, muốn tra rõ đường về nhà của anh, đương nhiên nửa đường đã mất dấu không thấy người, cả tuần tiếp theo liền không thấy bóng dáng Điền Dã ở văn phòng. Anh giúp Lý Huyền Quân xử lý một số công việc, gặp trục trặc nên phải mất thêm mấy ngày. Chủ nhật, Điền Dã buổi chiều về phòng làm việc lấy bản vẽ. Đi tới cửa, liền bị người đàn ông bất ngờ ôm vào lòng.
"Em sai rồi."
bộ râu của người đàn ông khẽ chạm và gương mặt của Điền Dã, Phác Đáo Hiền như trút được gánh nặng mà thở dài, từ đáy lòng chân thật nhận thua.
"Sai chỗ nào?"
Điền Dã hỏi hắn.
"Chỗ nào cũng sai......"
Sai đến rối tinh rối mù, vốn dĩ từ đầu đã thua.
Tùy ý để hắn nắm cổ tay của mình, Điền Dã lần đầu tiên đưa Phác Đáo Hiền vào phòng làm việc của mình.
Nhìn thấy bình nước đục ngầu bao quanh thân bông hoa bách hợp đã héo rũ, Điền Dã đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bình hoa mang đi đổi nước nhưng thử mọi cách cũng không thể cứu được những bông hoa này, cuối cùng đành phải đem bông hoa héo úa vứt vào thùng rác gần đó.
"Em nhìn đi." Anh cho Phác Đáo Hiền nhìn bình hoa trống rỗng trong tay mình
"Vốn dĩ còn muốn cứu, bây giờ không được nữa rồi."
"Không cần cứu, em dẫn anh đi mua mới." Phác Đáo Hiền nắm một bên tay của Điền Dã, kéo đến trước mặt, cúi đầu nặng nề hôn lên đôi môi của anh.
"Em sẽ mua cho anh hoa mà anh thích, cái khác anh không thích, sẽ không còn phải nhìn thấy nữa."
"Thật sao?" Điền Dã ngước mắt,đôi mắt của người đàn ông có màu hổ phách, sáng rực lại như bị sương mù mờ ảo che đậy, mất đi hào quang sáng chói vốn có.
"Là thật." Phác Đáo Hiền dịu dàng hứa
Tối hôm đó Phác Đáo Hiền dẫn theo Điền Dã đi đến mấy tiệm hoa trong thành phố mới có thể chắp vá tạo ra một chùm hoa tươi non đẹp đẽ, sau đó đưa anh về phòng làm việc dưới lầu.
Điền Dã ôm bó hoa vẫy tay, đôi mắt to tròn long lanh dưới đèn đường như toả ra ánh sáng nhu hòa. Phác Đáo Hiền nhịn không được đi qua, vượt qua bó hoa khẽ hôn lên khóe mắt của anh.
"Anh đi đây."

"Được, ngày mai gặp."

Phác Đáo Hiền đưa mắt nhìn người trong lòng biến mất tại chỗ rẽ, tựa lên cửa xe bên cạnh, châm một điếu thuốc đặt lên khóe miệng.
Nhận ra trong người không có bật lửa, yên lặng day day điếu thuốc, mùi vị nhạt nhẽo xen lẫn chút đắng chát trong miệng tản mát ra. Thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng của Điền Dã, Phác Đáo Hiền mới trở lại trên xe, lấy bật lửa đốt điếu thuốc còn đang bên miệng.
Vừa hít một hơi, hắn ngậm lấy hơi khói mở cửa xuống xe, đi đến cuối đường mới nhả ra tiêu hương.
Lần sau phải hỏi Điền Dã xem anh ấy có thích mùi khói hay không.
Điếu thuốc này khói đốt thật lâu, đến khi đốm lửa yếu ớt đốt bỏng đốt ngón tay, Phác Đáo Hiền mới ném trong thùng rác ven đường.
Hắn lại đứng một hồi cho hương vị trong miệng dần tan hết rồi mới quay người lên xe.
Triệu Lễ Kiệt gọi tới, hỏi ngày thứ hai công việc có cần thay đổi gì không.
"Không cần, ngày mai mọi thứ đều như cũ."
Đầu bên kia điện thoại Triệu Lễ Kiệt vẫn bị khựng lại một nhịp, hỏi hắn: "Anh đến chỗ của Điền Dã sao?"
"Ừ." Phác Đáo Hiền xoa mi tâm, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào.
"Những điều tra liên quan đến anh ấy dừng lại đi, còn có Lí Nhuế Xán và "Trại thương điên", Lôi Đình bên kia cũng không cần hỏi thăm nữa."
"Được." Triệu lễ kiệt đáp ứng.
"Nhưng anh còn ổn chứ?"
Lần này Phác Đáo Hiền trầm mặc hồi lâu. Một lúc sau mới nặng nề nói
"Ban đêm không có chuyện gì thì đến "Dấu vết" chờ tôi."

"Cậu đây là đã huấn luyện chó thành công rồi sao?"
Lý Huyễn Quân mặc đồ ngủ tiến vào phòng khách uống nước, bị một bàn bày đầy hoa hồng làm cho bất ngờ.
Điền Dã đứng bên cạnh bàn tỉa từng nhánh hoa, Lý Huyễn Quân lê dép đi tới, trên bàn mỗi một bông hoa đều tinh xảo tuyệt mĩ giống như kim cương được chế tác thủ công.
"Không biết." Điền Dã đem hoa hồng đã được tỉa tót cẩn thận cắm vào trong bình hoa.
"Nhưng nhiệm vụ có thể bắt đầu làm từ bây giờ."
"Trong mấy ngày tôi đi làm nhiệm vụ không ở đây, cậu nhớ kỹ phải tránh mặt Phác Đáo Hiền."
"Nhớ rồi." Lý Huyễn Quân trả lời qua loa, đứng tại chỗ nhìn Điền Dã cắm hoa, lúc sau mới nhớ ra mục đích bản thân ở đây, mở ra tủ lạnh rót cho mình một cốc nước.
Đóng tủ lạnh, hắn tựa vào bức tường bên cạnh, bưng ly nước tiếp tục quan sát Điền Dã chăm chút bình hoa.
Khi hoa được cắm vào mấy bình hoa khác nhau xong, Lý Huyễn Quân ngu ngơ bối rối đến chết lặng. Hắn đặt cốc nước xuống, nhận lấy bình hoa từ tay Điền Dã, đi theo phía sau anh đem bình hoa đặt vào mấy góc trong nhà.
Lý Huyễn Quân nhắm mắt theo đuôi theo sát Điền Dã, yên lặng đóng vai công nhân vận chuyển bình hoa, chờ đến cuối mới mở miệng:
"Tôi vẫn là cảm thấy không tốt."
"Chỗ nào không tốt?"

Điền Dã cúi người lại điều chỉnh nhánh hoa, đưa lưng về phía Lý Huyễn Quân.
"Viện thiết kế ra tay quá nguy hiểm. Bản thân bọn chúng vẫn liên hệ cùng quân đội, ý thức cảnh giác rất mạnh, hiện tại còn là Cô Tinh hợp tác cùng Lôi đình, hai bên cùng bảo vệ cậu lấy đồ trong tay chúng kiểu gì? Nói không chừng bị phát hiện còn bị để mắt tới."
Lý Huyễn Quân từ đầu đến cuối đều đối với quyết định của Điền Dã có chút nghi ngờ: "Tại sao nhất định phải là viện thiết kế? Cô Tinh không còn thứ gì khác quan trọng cần bảo mật sao?"
"Bởi vì chỉ có đồ vật của viện thiết kế mới là thứ quân đội muốn." Điền Dã đứng dậy, cùng Lý Huyễn Quân mặt đối mặt.
Kế hoạch đã được định ra từ trước đó, hai người bọn họ cũng từng thảo luận qua một lần. Lúc ấy Điền Dã cũng nói như vậy, nhưng Lý Huyễn Quân từ đầu đến cuối cho rằng sự tình cũng không nghiêm trọng đến thế. "Khó mà nói cái này chỉ là hành động dự phòng. Quân đội muốn một thứ có thể đối phó ở bất cứ tình huống nào, không cần phải là điểm yếu trí mạng chỉ cần có là được rồi."
"Như vậy nhiệm vụ này sẽ không đưa đến trên tay của tôi."
"Đây là nhiệm vụ Lý Nhuế Xán mang tới! Cậu ấy sao có thể hại cậu được?! Không nên phức tạp hoá vấn đề lên như vậy đâu Điền Dã"
"Là ai để cậu ấy nhìn thấy nhiệm vụ đó? Hoặc là nói là ai đem nhiệm vụ này giao đến cho "Trại Thương Điên"?" Điền Dã kiên định nhìn về phía Lý Huyễn Quân.
"Những năm nay "Trại Thương Điên" làm nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng trong đó chân chính cùng quân đội hợp tác cũng quá ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. "Trại Thương Điên" Cho tới bây giờ đều không phải vũ khí duy nhất của quân đội, họ sẽ dùng chúng ta chỉ bởi vì chuyện này rất khó khăn, khó khăn đến nỗi người bình thường không nguyện ý tiếp nhận."
Điền Dã: "Lý Huyễn Quân cậu đừng quên, chúng ta chính là phạm nhân."
"À, chúng ta thật sự chỉ là phạm nhân."
Lý Huyễn Quân đi theo thì thầm.
Sống trong môi trường tự do lâu sẽ sinh ra cảm giác tự do ảo giác. Lý Huyễn Quân cúi thấp đầu, tâm tình trở nên có chút mệt mỏi, không nói một lời quay người đi đến phòng ngủ. Điền Dã lười quan tâm đến hắn, chỉ là Lý Huyễn Quân bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Điền Dã.
"Vậy cậu và Phác Đáo Hiền thì sao? Các cậu làm sao ở cùng nhau?."
Điền Dã cũng ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Lý Huyễn Quân
Ánh mắt của anh rất thuần khiết, đôi mắt long lanh trong suốt như một viên thuỷ tinh chói sáng dưới ánh mặt trời.
Đột nhiên bị đặt câu hỏi như vậy làm anh cảm thấy có chút hoang mang, Điền Dã nghiêng đầu suy tư một lát, mang theo chút nghi hoặc, thần sắc bình lặng hỏi lại Lý Huyễn Quân: "Nếu như cậu nói "ở bên nhau" là quan hệ yêu đương lâu dài, tôi cùng Phác Đáo Hiền đến khi nào mới có thể ở bên nhau?"
"Chúng tôi cho tới bây giờ liền không thể cùng một chỗ."
"Em ấy toàn thân trên dưới đều là bí mật thương nghiệp, mà tôi lại sống trong hoàn cảnh luôn bị giám sát coi chừng"
"Khi chúng tôi ở chung một phòng em ấy không thể đưa ra chỉ thị gì cả, bởi vì bị hệ thống giám sát của tôi theo dõi, âm thầm lưu lại. Tôi không thể nói cho em ấy biết lai lịch của mình, gia đình của mình, tôi cũng không thể giống người yêu bình thường đến công ty của em ấy đưa cơm hoặc là ngồi ở văn phòng chờ em ấy tan tầm, tôi không thể hỏi lần này đi công tác để làm gì, không thể hỏi em ấy hôm nay giao lưu với ai, đã nói những gì."
"Hai chúng tôi tốt nhất quan hệ chính là mãi mãi không thể lâu dài, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chỉ có thể trong chốc lát làm bạn giường mà thôi."
"Thế nhưng là tôi đã làm trái với ước định nha Lý Huyễn Quân. Lúc em ấy rung động tôi hẳn là phải yên lặng rời đi, nhưng tôi không nhịn được, nhịn không được có lỗi với em ấy."
"Tôi vốn đã định sẽ trở thành tội nhân, chúng tôi không có cách nào ở bên nhau."
"À, không đúng, thật ra tôi đã..."
"Là tội đồ của sự tham lam tày trời rồi."

\\\\\\\\\\\

chap này làm gần 2 tháng mới xong, rất cảm ơn mng vì vẫn luôn ở đây chờ mình. Cuối cùng vẫn là chúc viko và reader của mình thất tịch vui vẻ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net