C25: Bổn cô nương không cần anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng chết, cô thế nhưng cường hôn anh!

Thân thể Cận Kỳ Ngôn căng đến gắt gao, ngực bốc lên lửa giận.

Đôi mắt âm lãnh bén nhọn giống như sương tuyết rét lạnh, biểu tình âm trầm!

Không chần chờ, tay anh cầm eo nhỏ cô, muốn kéo ra.

Vân Thủy Dạng làm lơ phản kháng của Cận Kỳ Ngôn, cũng không để ý đến lửa giận của Âu Lập Dương, cánh môi mềm mại không chịu rời môi anh.

Hơn nữa, càng gia tăng lực đạo, dán toàn thân lên người Cận Kỳ Ngôn, không thể tách rời.

Bàn tay gắt gao vòng cổ anh.

Không kéo Vân Thủy Dạng ra được, Cận Kỳ Ngôn nổi giận, mặt mày ẩn ẩn một cơn gió lạnh lẽo.

Anh buông hành lý, đôi tay chế trụ thủ đoạn của cô, dùng sức mạnh kéo cô ra.

Không chỉ như thế, ánh mắt trầm xuống đầy lửa giận, cực hung ác trừng mắt cô, mang ý cảnh cáo, ý tứ ghét bỏ.

Phản ứng đầu tiên, anh móc khăn tay ra lau môi mình, xoá bỏ hơi thở cùng nước miếng của cô.

Cận Kỳ Ngôn quá độc ác, cái đẩy cô ra kia, mạnh đến nỗi làm tay cô đau rát.

Cô cảm giác tay mình muốn đứt gãy, nhưng cô không có kêu đau, mà nhìn anh, chỉ vào chiếc vòng cổ trên ngườu mình.

Anh ý định muốn lập tức rời khỏi, nhìn vòng cổ của cô, do dự vài giây.

Dù trong lòng cô là một cổ lửa giận, nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp lại nở ra một nụ cười chói loá.

Cô kéo tay anh, kiêu ngạo nhìn Âu Lập Dương.

“Thấy được chưa, bạn trai ta soái không? Anh ta là Cận Kỳ Ngôn, là cơ trưởng xuất sắc nhất hàng không Hoa Du. Âu Lập Dương, thức thời lập tức cút, đừng ở trước mặt ta mà xấu hổ, bổn cô nương không cần ngươi! Ngươi muốn làm gì thì làm, đi tìm Lam đại tiểu thư của ngươi đi.”

“Vân Thủy Dạng, em xác định hắn là bạn trai của em? Không phải giả? Ngoan, đừng náo loạn, chúng ta có chuyện cần nói. Chỉ cần em gật đầu, em vẫn là Âu thiếu phu nhân, duy nhất là Âu thiếu phu nhân!”

Nhìn Vân Thủy Dạng chủ động hôn Cận Kỳ Ngôn, Âu Lập Dương tức giận, hắn nắm tay ẩn ẩn run rẩy.

Hắn giữ gìn cô ba năm, còn chưa ngủ qua, lại chắp tay nhường người, nói thật, Âu Lập Dương không cam lòng, trong lòng đố kị.

Nhưng hắn cũng không ngốc cùng Cận thiếu gia động thủ.

Hắn không dám đắc tội tập đoàn Hoa Vũ!

Vân Thủy Dạng ngu xuẩn này, khi nào quen được Cận Kỳ Ngôn, hắn trước kia lại không hay biết?

Âu Lập Dương không xác định được quan hệ Cận Kỳ Ngôn cùng Vân Thủy Dạng, nhưng trong lòng nổi lên nghi vấn.

Xem biểu tình của Cận Kỳ Ngôn, hắn cũng không thích Vân Thủy Dạng đi.

“Âu Lập Dương, ngươi mắt mù sao? Không thấy được ta cùng hắn hôn môi sao? Cút đi, ta đây chướng mắt ngươi. Ngôn, chúng ta đi!”

Hừ lạnh một tiếng, Vân Thủy Dạng một tay kéo Cận Kỳ Ngôn, một tay kéo hành lý đi.

Đưa lưng về Âu Lập Dương, lập tức, Cận Kỳ Ngôn ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Đem tôi lợi dụng xong rồi, hẳn là có thù lao. Vân Thủy Dạng, tôi muốn của cô vòng cổ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net