Chương 2: Chồng cũ 2(1/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt bây giờ chính là nước đã vào não của cô lúc đó!
--

"Gì mà tài sản? Cô ấy tay không rời khỏi." Hứa Thương Quân gác tay lên sô pha, cảm thấy thật vui vì bản thân thông minh sáng suốt, đánh thắng trận này.

"Tay không rời khỏi?" Lư Kim Thông tưởng mình nghe lầm, anh không bao giờ ngờ tới câu trả lời sẽ là như này. Hứa Thương Quân quả thật đủ kiết! Anh phải xem xét lại sức nặng của Nhiễm Thiến trong lòng Hứa Thương Quân rồi...

Hứa Thương Quân không hiểu sao Lư Kim Thông lại ngạc nhiên như vậy, anh tỏ vẻ rất đương nhiên nói: "Làm sao? Không phải rất bình thường sao?"

Lư Kim Thông kinh ngạc mở to mắt, ngồi xuống cạnh Hứa Thương Quân: "Anh trai ơi, cô ấy làm gì sai? Ngoại tình à? Cô ấy đồng ý tay không ra đi à?"

"Tiền là tôi kiếm, nhà là tôi mua, vốn là tài sản cá nhân của tôi."

Không phải của anh sao, vì cái gì muốn cho Nhiễm Thiến? Dựa vào cái gì! Chẳng lẽ dựa vào mối quan hệ ba đời của hai nhà à?

Tiền anh cực khổ kiếm được, anh còn chưa cầm nóng tay, vì sao phải chia cho Nhiễm Thiến? Lại nói, Nhiễm Thiến ở trong nhà anh nhiều năm như vậy anh còn chưa thu tiền thuê đâu! Quá hời cho cô ta!

Lư Kim Thông trợn trắng mắt nhìn anh, bây giờ hắn hiểu, vì sao Nhiễm Thiến lại nói chồng quá cố rồi, "Đáng lắm!" Đáng chết.

"Những thứ này vốn nên là của tôi."

<Lư Kim Thông nói là "你该!" có nhiều nghĩa, nghĩa LKT nói là kiểu bạn đáng lắm, còn HTQ hiểu theo nghĩa là bạn nên.>

Nhìn Hứa Thương Quân trước mặt, thái độ lạnh cùng cao ngạo, làm gì còn bộ dáng tổng tài bá đạo rộng lượng, mấy nhân vậy rộng lương mà anh diễn hoàn toàn trái ngược.

Vỗ nhẹ vai Hứa Thương Quân, không ngừng tiếc nuối cho anh, tuổi già cô độc đã định sẵn.

"Không sao đâu, Thương Quân. Về sau, con tôi sẽ tiễn đưa anh, yên tâm tôi không thu tiền, mấy cái tiền của anh tôi đều thiêu hết chung với anh."

"Anh đang nguyền rủa tôi?"

"Tôi nào dám!"

Di động để trân bàn rung lên, Hứa Thương Quân cầm di động, nhíu mày nhận điện thoại, một giọng nói lớn vang lên, anh chỉ trả lời một chữ "Dạ."

Hứa Thương Quân cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ bực bội.

"Là Chủ tịch Hứa à?" Từ giọng quát Hứa Thương Quân kia, có thể đoán được là cha của anh.

Hứa Thương Quân gật đầu, "Ông ta kêu tôi đưa Nhiễm Thiến về nhà."

Về cái nhà mà Hứa Thương Quân không mấy thân thiết kia, có khi Nhiễm Thiến về nhà đó còn nhiều hơn cả anh.

"Chủ tịch Hứa chắc là thấy hot search rồi."

Hot search náo nhiệt như thế, Chủ tịch Hứa không thấy được mới là lạ.

Trong lòng Lư Kim Thông âm thầm thắp cho Hứa Thương Quân ngọn nến cầu nguyện, chúc anh có thể còn sống đi ra khỏi Hứa gia.

Hứa Thương Quân lấy điện thoại mở wechat ra, Lư Kim Thông liền nói, "Đừng gửi WeChat, tình hình hiện tại anh nên gọi thẳng cho cô ấy luôn đi."

Ngay sau đó, anh ta liền thấy Hứa Thương Quân gửi wechat cho trợ lý Tiểu Lục, dặn Tiểu Lục thông báo cho Nhiễm Thiến buổi tối về Hứa gia ăn tối.

Lư Kim Thông sửng sốt nhìn loạt động tác của anh, quả thực 666<đỉnh chóp>...

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, Hứa Thương Quân ngồi trong xe canh trước cửa Hứa gia, chờ Nhiễm Thiến đến rồi cùng đi vào. Dì của anh tức là mẹ kế, vừa gọi điện thúc dục, Hứa Thương Quân qua loa bảo đường tắc sắp tới rồi.

Từ trước đến nay, anh cùng cha đều không hoà thuận, mẹ anh mất được hai năm thì dì bước vào cửa Hứa gia.

Dì đối với anh rất tốt, vì anh nên dì không muốn sinh con của chính mình. Hứa Thương Quân rất biết ơn dì, nếu không phải nể tình dì, anh sẽ không quay về đây.

Ba mươi phút trôi qua, đèn đường bên ngoài đều sáng, anh xoa mũi có chút mất kiên nhẫn.

Nhiễm Thiến đang làm gì vậy? Sao tới giờ còn chưa tới? Trước giờ cô chưa từng làm anh chờ lâu đến vậy.

Cuối cùng anh đành thoả hiệp, trong một đống số xa lạ, tìm được số điện thoại của Nhiễm Thiến, nhấn gọi.

Chuông vang được hai tiếng thì bị tắt.

Hứa Thương Quân khó có thể tin nhìn vào di động! Nhiễm Thiến đây là bị gì? Trúng tà à? Vậy mà tắt điện thoại anh.

Anh không bỏ cuộc, ngay sau đó lại bấm gọi số điện thoại của Nhiễm Thiến, nhưng từng cuộc từng cuộc đều bị tắt.

Hứa Thương Quân không hiểu nổi, bàn tay gắt gao nắm vô lăng, gọi cho Tiểu Lục.

"Alo, có chuyện gì vậy anh Quân?"

"Tôi kêu cậu nhắn thông báo Nhiễm Thiến tối nay về Hứa gia ăn cơm, cậu nhắn chưa?"

"Em báo rồi nha!"

"Cậu thông báo như nào? Nhắn wechat à? Cô ấy có trả lời không? Chuyện quan trọng như vậy sao cậu lại làm qua loa."

Tiểu Lục oan ức ngay cả miếng khoai tây trên môi cũng chẳng thấy ngon nữa. Ông chủ ngoại trừ hay soi mói cậu, nhưng chưa từng dùng giọng điệu nghi ngờ thái độ làm việc của cậu như này.

"Anh Quân, em gọi điện cho Nhiễm Thiến, chị ấy trả lời em là đã biết."

"Cô ấy nghe điện thoại của cậu?"

Hứa Thương Quân tâm liền lạnh, có ý gì? Nhiễm Thiến nghe điện thoại của Tiểu Lục, còn của anh lại không nghe?

"Dạ."

"Được rồi, tôi biết rồi." Nói xong anh đang định tắt thì chợt nhớ ra gì đó, "Đợi đã, cậu có số của trợ lý Nhiễm Thiến không?"

"Anh nói là Dư Chân Chân sao?"

"Chân Chân, Giả Giả gì cũng được, miễn là trợ lý của Nhiễm Thiến, cậu gửi số điện thoại cho tôi."

Hứa Thương Quân lấy được số điện thoại ngay lập tức bấm gọi, may mắn lần này chuông reo hai hồi thì có người bắt máy.

"Alo, xin chào, bạn đến giao cơm ạ?" Giọng nói của một cô gái vang lên trong micro, âm thanh nền bên kia rõ ràng là tiếng cười của Nhiễm Thiến.

Ban ngày, anh là chồng quá cố trong miệng Nhiễm Thiến, tối thì anh thành nhân viên giao cơm trong miệng trợ lý của cô.

Được, được lắm, quả nhiên chủ nào thì trợ lý nấy.

"Đưa điện thoại cho Nhiễm Thiến!"

Dư Chân Chân rối rắm nhìn điện thoại, người đang ông giọng ra lên này là ai? Thật không lễ phép!

"Anh là ai?"

"Đưa điện thoại cho cô ấy!"

"Thật xin lỗi, chị Thiến đang nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại." Dư Chân Chân dựa vào sô pha, giọng lạnh xuống, người này là ai chứ? Anh ta yêu cầu thì chị Thiến phải nhận sao?

Hứa Thương Quân thật sự thấy thất bại, hít sâu, dịu giọng nói, "Tôi là Hứa Thương Quân."

Hứa Thương Quân? Ảnh đế Hứa Thương Quân? Này không phải là chồng quá cố của chị Thiến sao?

Dư Chân Chân cầm di động hoảng sợ, che lại micro, cắt ngang Nhiễm Thiến đang xem show tạp kỹ trên giường bệnh.

Cô chỉ vào điện thoại, làm khẩu hình với Nhiễm Thiến, "Chồng cũ!"

Nhiễm Thiến nhanh chóng tắt chương trình, chui vào chăn, nhỏ giọng, "Nói với anh ta, chị ngủ rồi."

Điện thoại vang lên, là giọng Hứa Thương Quân, "Nhiễm Thiến, tôi biết cô ở đó."

Nhiễm Thiến hai tay ôm chăn, từ chăn lộ ra một đôi mắt, sau đó vươn tay nhận điện thoại, từ từ ngồi dậy, "Tôi là Nhiễm Thiến đây."
------
Một chương khá dài nên mình sẽ tách nó ra, khi nào hoàn hoặc beta thì mình sẽ gộp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net