Chương 2: Chồng cũ 2(2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiễm Thiến hai tay ôm chăn, từ chăn lộ ra một đôi mắt, sau đó vươn tay nhận điện thoại, từ từ ngồi dậy, "Tôi là Nhiễm Thiến đây."

Hứa Thương Quân khó chịu, chưa từng mất khống chế như này, anh chưa từng nghĩ tới Nhiễm Thiến sẽ không nhận điện thoại của anh.

"Không phải Tiểu Lục đã báo cho cô rằng tối sẽ về nhà ăn cơm sao?"

"Đã nói, tôi biết mà."

"Vậy hiện tại cô ở đâu?" Hứa Thương Quân chất vấn hỏi.

Nói đến chuyện này, tâm trạng của cô liền ưu sầu ào ra. Ban ngày vừa mới giải thích rõ ràng tình hình hôn nhân của bản thân với cha mẹ, còn cha mẹ anh thì anh nên tự đi giải thích.

Cô thật chất muốn tức giận đáp trả lại anh, cô có thiếu nợ anh sao? Nhưng mà nước mắt lại không khống chế được mà tuôn ra, giọng nghẹn ngào không chút khí thế nào.

"Anh ơi à! Tôi đang nằm viện, nằm bệnh viện! Tôi, thiếu oxy nên phải gắn ống thở, bác sĩ không cho tôi xuất viện!"

Giọng Nhiễm Thiến yếu ớt, như đang làm nũng, lại giống như đang khóc, lòng anh trước giờ chưa từng có áy náy, giờ lại cảm thấy áy náy, chết tiệt, anh vậy mà không biết tình trạng của cô!

Anh hạ giọng: "Vậy, bác sĩ có nói khi nào được xuất viện không?"

Nhiễm Thiến thật sự là bị tức bật cười, gì đây? Nếu là trong quá khứ thì cô còn nghĩ anh đang quan tâm cô, nhưng hiện tại nàng đã thức tỉnh rồi, Hứa Thương Quân chắc chắn đang đợi cô xuất viện để tiếp tục đày đoạ cô.

"Cả đời này tôi cũng không xuất viện!" Anh bỏ cuộc đi. Cô không còn là cô vợ anh hô đến bảo đi như xưa nữa.

Hứa Thương Quân biết Nhiễm Thiến đang tức giận, cũng phải, kết hôn mấy năm nhưng anh chưa bao giờ làm trọn nghĩa vụ của người chồng cả.

"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt." Kết thúc còn không quên nói một câu, "Nên xuất viện thì phải xuất viện, viện phí cũng chẳng rẻ đâu."

Nhiễm Thiến tức giận cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ của cô bị Hứa Thương Quân làm tiêu tan hết. Cô ném điện thoại lên giường, gõ gõ mình, khóc cái gì mà khóc?

Dư Chân Chân không dám thở mạnh, bước thật nhẹ tới cầm điện thoại của mình, Nhiễm Thiến trước giờ chưa từng bày tỏ vấn đề tình cảm vợ chồng trước mặt người ngoài, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy hai người họ cãi nhau.

Nhưng sự thật thì, đây là một lần duy nhất họ cãi nhau, bởi vì Nhiễm Thiến thức tỉnh, bộ lọc Hứa Thương Quân trong lòng cô đã vỡ từ lâu, cô không còn là Nhiễm Thiến chỉ quan tâm đến Hứa Thương Quân nữa.

Ánh đèn phòng bệnh sáng trưng chiếu lên gương mặt tái nhạt của Nhiễm Thiến, cô nhìn ra cửa sổ, mọi nơi đều bị bao phủ bởi đêm tối.

Hứa Thương Quân đã là quá khứ, mà cô đang ở bên trong ánh sáng, bọn họ, mỗi người đều có lĩnh vực toả sáng của riêng mình, không chiếu sáng lẫn nhau, không giao nhau, điều này rất tốt.

Nơi bị nước mắt trượt qua đau châm chít, tựa như lấy muối sát vào vết thương. Nhiễm Thiến bình tĩnh lại, bảo Chân Chân lấy cho cô cái gương nhỏ, đôi mắt đã sưng trong gương nay càng sưng hơn.

Dư Chân Chân cẩn trọng nói, "Chị Thiến, tâm trạng chị ổn chưa ạ? Chúng ta đừng vì chồng cũ mà thương tâm nữa nha."

Khoé môi Nhiễm Thiến cong cong, muốn nói với Chân Chân là cô không sao, nhưng nhìn đôi mắt sưng vù này thì cảm thấy dở khóc dở cười, có vẻ chẳng ra làm sao.

"Chị không có buồn vì anh ấy, chị chỉ cảm thấy trước đây chị thật hèn nhát. Nhưng từ giờ chị không như vậy nữa."

Cô dùng lời này để an ủi Dư Chân Chân và cũng như nói cho chính mình.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu thẳng vào phòng bệnh.

Nhiễm Thiến nằm trên giường bệnh, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, giơ tay che đi ánh sáng chói mắt, rầm rì, xoay người quay lưng với cửa sổ.

Dư Chân Chân tay cầm theo cà men cơm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, khép hờ cửa, ra hiệu cho y tá chờ bên ngoài.

Cô nhẹ nhàng đi đến giường bệnh, đặt cà men lên tủ đầu giường, tay kia đẩy nhẹ Nhiễm Thiến, "Chị Thiến, dậy dậy, y tá đến đang đợi gỡ ống thở oxy."

Lông mi Nhiễm Thiến run run, chậm rãi mở mắt, Dư Chân Chân đỡ cô ngồi dậy.

Thấy Nhiễm Thiến đã tỉnh, cô quay ra gọi y tá vào tháo ống thở, Ngải Mộc cũng đi vào sau theo y tá.

"Tối qua ngủ không ngon à?"

------
Lạch cạch gõ gõ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net