Chương 3: Chồng cũ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm hàng xóm lầu trên với chồng cũ?
-

Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của Nhiễm Thiến, Ngải Mộc không khỏi quan tâm hỏi: "Tối qua em ngủ không ngon à? Đừng lo, chị vừa hỏi bác sĩ, em ở lại theo dõi thêm nửa ngày, nếu không có vấn đề gì thì buổi chiều là có thể xuất viện."

Y tá tháo ống oxy ra khỏi mũi của Nhiễm Thiến rồi xoay người rời khỏi., Ngải Mộc đi ra kiểm tra xem cửa đã đóng kĩ chưa rồi mới quay vào. Dư Chân Chân đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường bệnh rồi đặt cháo và bánh bao tôm trong hộp giữ nhiệt ra. 

Ngải Mộc ngồi trên sô pha nhìn đôi mắt lại sưng vù, thở dài: " Năm ngày nữa show sẽ bắt đầu quay, chị đã hỏi trước với đạo diễn, nếu đến lúc đó mắt em vẫn sưng thì có thể đeo kính để quay."

Tay đang cầm muỗng của Nhiễm Thiến khựng lại, cháo trong chén suýt tràn ra ngoài, "Em không đi đâu, chị đẩy giúp em nhé."

Nhiễm Thiến chỉ mới tham gia đúng một show giải trí, đó là cố vấn cho một show dành cho các thực tập sinh nhóm nhạc nam.  Đừng nói đến show giải trí phát trực tiếp như thế này.

Cô không thích tham gia các show giải trí này, cũng không thích xây dựng nhân khí từ nó. Ban đầu, Nhiễm Thiến tham gia chương trình bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể này là vì cô cảm thấy đây là một năng lượng tích cực. 

Thêm nữa và cũng quan trọng nhất, chương trình đó có Hứa Thương Quân.

Nhiễm Thiến có hơi mất bình tĩnh, Ngải Mộc nhìn ra được, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Không tham gia cũng không sao, đỡ phải gặp Hứa Thương Quân. Chúng ta lộ ra sơ hở, tiền bồi thường của em cũng chỉ có 3 triệu, sau đó sẽ trả vào tài khoản công ty, lập tức chấm dứt hợp đồng với bên nhà tài trợ.

Nhiễm Thiến gật đầu, một tay cầm muỗng húp cháo, tay còn lại cầm điện thoại định đặt mua đôi giày mà cô đã chấm, nhưng khi thanh toán thì lại báo số dư không đủ, cô hử một tiếng liền đổi sang vài cái thẻ khác, phát hiện cả thẻ tín dụng và thẻ ghi nợ đều không đủ số dư.

Cháo trong miệng đột nhiên trở nên khó nuốt. Cô mở tài khoản ngân hàng thì thấy số dư 4000 tệ nằm lẻ loi trong tài khoản của mình, là 4 ngàn tệ duy nhất mà cô còn, là 4000 tệ không phải là 4000 vạn.

"Thật ra thì tham gia chương trình cũng tốt, dù sao thì cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với tiền bản quyền." Nhiễm Thiền nở một nụ cười lúng túng, suy cho cùng với hoàn cảnh hiện tại này của cô thì cô không đủ tiền bồi thường hợp đồng.

"Vốn em cũng không thích tham gia chương trình giải trí, số tiền bồi thường cũng không nhiều nên cứ bỏ tiền lánh nặng tìm nhẹ đi."

Nhiễm Thiếm nói với giọng như muỗi kêu, "Em làm gì còn tiền đâu!"

Ngải Mộc như không tin vào tai mình, "Gì cơ? Không có tiền? Tháng trước em vừa được trả tiền hợp đồng chương trình mà, sao lại không có tiền? Em lại mua túi xách mua giày à? Cái vòng tay như cái kẹp giấy lần trước chị cũng không thấy em đeo."

Ngải Mộc biết Nhiễm Thiến tiêu tiền như nước, nhưng cô vẫn không hiểu được, cái túi nào lại đắt như thế?

"Lần này em không có mua túi, tiền em có đều dùng để mua nhà, em giờ thật sự là không còn tiền."

Còn không phải vì người chồng cũ keo kiệt kia, mà bây giờ cô không có chỗ ở sao!

Ngải Mộc bày tỏ đã hiểu, mua nhà cũng là điều dễ hiểu, hiện nay giá nhà thật sự rất đắt, thuê nhà thì lại không an toàn. "Nhà mới của em ở đâu? Khi nào em chuyển qua đó? Quan trọng hơn là hệ thống an ninh như thế nào? Dù sao em cũng là nghệ sĩ." 

Vốn là một buổi sáng ngon miệng, Nhiễm Thiến chỉ ăn được vài miếng thì giờ lại không nuốt nổi, thậm chí món bánh bao tôm cô còn chưa từng động đũa.

Cô đẩy chén đũa, ra hiệu cho Dư Chân Chân dọn dẹp. 

"Hệ  thống an ninh thuộc hạng nhất, ừm, cũng sẽ không có ai nhận ra em chuyển nhà. Không cần thuê xe, tìm vài nhân viên đáng tin cậy ở công ty rồi chuyển thôi."

"Ý em là sao? Anh ta không cho em bất cứ thứ gì à? Sao anh ta có thể keo kiệt đến thế cơ chứ?" 

Ngải Mộc bất bình thay Nhiễm Thiến, cô trong ngành chưa từng nghe nói Hứa Thương Quân là người keo kiệt. Cô cũng biết chuyện Nhiếm Thiến ly hôn, quả nhiên là sự thật.

Nhiễm Thiến muốn nói lại thôi, cô biết nói sao bây giờ. Cô trước khi thức tỉnh bị úng não nên đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua căn nhà phía trên nhà của Hứa Thương Quân. 

Giờ thì hay rồi, tiền thuê nhà thôi cô cũng không bỏ ra được.

"Đồ đạc em mua thì vẫn chuyển đi được, nhưng khoảng cách khá là ngắn nên không cần xe vận chuyển đâu."

Ngải Mộc bắt chéo chân, lật lật tờ báo, không để ý nói: "Có thể gần đến mức nào chứ?"

Chẳng lẽ ở cùng một tiểu khu? Hay là cùng một khu phố? Tránh bị paparazzi phát hiện cô chuyển nhà rồi lại viết xằng bậy. 

"Phía trên nhà Hứa Thương Quân." Nhiễm Thiến giơ tay trái lên che mắt mình, lén nhìn Ngải Mộc qua khe hở kẻ ngón tay. 

"Cái gì?" Ngải Mộc kinh sợ đứng bật dậy, tờ báo trên chân rớt xuống, tay chỉ vào Nhiễm Thiến chỉ hận rèn sắt không thành thép. 

"Em trước đó trấn an chị là không bao giờ tơ tưởng tới Hứa Thương Quân nữa, nhưng mà giờ em đang làm gì? Sao chị có thể tin em được?"

Nhiễm Thiến cúi đầu, khe khẽ ngước nhìn Ngải Mộc, như đứa trẻ phạm lỗi.

Ngải Mộc cau mày, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra, "Thôi được rồi, Hứa Thương Quân thường xuyên ở bên ngoài, có ở chung nhà thì cả năm cũng chỉ gặp được anh ta vài lần đừng nói chi tầng trên tầng dưới. Chị tin em lần cuối cùng, lần này trong chương trình em hãy hạn chế ở một mình với anh ta."

Nhiễm Thiến vui mừng vì bản thân thoát khỏi sự trách móc của Ngải Mộc, như thể người phạm sai lầm không phải là cô. Cô giờ tay phải lên, năm ngón tay khép lại làm động tác chào, "Dạ."

Dưới cái nhiệt độ 39 độ C, mọi thứ đều tan chảy, Dư Chân Chân bung dù đỡ Nhiễ  m Thiến xuống xe. 

Dư Chân Chân cố nghiêng dù che cho Nhiễm Thiến, còn bản thân thì phơi ngoài nắng nóng.

Nhiễm Thiến bước xuống xe, đứng ở cửa sân bay đeo kính râm lên mặt, nắm tay Dư Chân Chân kéo cô vào dù cùng che. 

"Đừng để em đi làm mà còn bị cháy nắng." 

Ngải Mộc đang chỉ đạo nhân viên mặt đất giúp dỡ hành lý xuống. Chớp mắt nhìn thấy hai cô nàng đang xô đẩy nhau trước cửa xe, "Tranh thủ thời gian quyết định thắng bại, nếu không đi thêm hai bước nữa là sẽ không còn nắng đâu."

 Sau khi đi qua cổng nhà ga, nhân viên mặt đất đẩy hành lí đi phía sau, Ngải Mộc và Nhiễm Thiến đi phía trước. 

Chợt phía trước hỗn loạn thành một đoàn, Nhiễm Thiến theo bản năng kéo vành mũ xuống thấp, Ngải Mộc cau mày nhìn đằng trước, nắm tay Nhiễm Thiến đi hướng khác.

"Không có gì, là Hứa Thương Quân, họ vẫn sẽ còn bị người hâm mộ vây quanh một thời gian, chúng ta tranh thủ lợi dụng lúc họ không tập trung đi nhanh vào phòng chờ VIP."

Ngải Mộc quan sát xung quanh, dẫn mọi người đi nhanh về hướng phòng chờ VIP. Áo vest trắng của cô bị gió thổi bay, lộ ra vẻ giỏi giang và chuyên nghiệp.

Ba người bước vào phòng chờ thì thở phào nhẹ nhõm, Dư Chân Chân phủi bụi ghế, Nhiễm Thiến và Ngải Mộc ngồi xuống. 

Ngải Mộc tay lật xem kịch bản, nhìn Nhiễm Thiến đang tháo mũ xuống, "Tháo kính râm ra để chị xem xem mắt em phục hồi như nào."

Nhiễm Thiến nghiêng đầu, tháo kính ra, đưa mặt đến trước mặt Ngải Mộc, "Chị, chị nhìn xem có giống hai đóa hoa phù dung không ạ?"

Cô ấy cẩn thận quan sát mắt Nhiễm Thiến, phát hiện đã giảm sưng nhiều, trên mặt Nhiễm Thiến là một lớp phấn dày, không ai sẽ nhận ra trước đó cô thảm tới mức nào.

Ngải Mộc giơ tay đẩy Nhiễm Thiến ra, lật kịch bản trong tay, "Nhớ bôi thuốc đúng giờ, bảo vệ đôi mắt và kiểm soát cảm xúc của em."

Nhiễm Thiến chút cha chút chí, hai tay ôm lấy Ngải Mộc, làm mặt đáng yêu ,mềm mại nũng nịu, "Chị, chúng ta sắp xa nhau rồi mà, chị không muốn nhìn kỹ xíu sao? Chị không yêu người ta nữa rồi sao?"

Ngải Mộc ghét bỏ quay sang hướng khác, bảo Dư Chân Chân, "Em nhớ bôi thuốc cho em ấy, có chuyện gì nhớ báo chị sớm nhất có thể."

Dư Chân Chân đang xoa xoa mắt, để tay xuống, gật gật đầu.

"Thông tin chị đưa em đọc chưa? Ngoài Hứa Thương Quân thì còn hai người khách mời quen thuộc của chương trình em cũng cần làm quen.

Nhiễm Thiến khoanh tay, nghiêng đầu lưng tựa vào ghế như người không xương, "Điều em ghét nhất khi tham gia show chính là ghi nhớ thông tin!"

"Đây là muốn tốt cho em, có một số chương trình còn có kịch bản, em phải học thuộc rồi quay đi quay lại đấy."

Nhiễm Thiến lắc đầu, cô lúc đó bị úng não mới muốn tham gia cái chương trình này, giờ nghĩ lại, Hứa Thương Quân có xứng không? Có xứng đáng với những  gì mà cô bỏ ra hay không? Thần giữ của!

Thấy Nhiễm Thiến không nói gì, Ngải Mộc lắc đầu, "Tất Văn Khải, tóc vàng, là một chàng trai ấm áp, thành viên nhóm nhạc Win-T, rất tôn trọng tiền bối, Ồ, cậu ấy là fan của em. Tôn Nghê Vân, diễn viên, tóc đen thẳng, các fan thích gọi cô ấy là chị cả, tính cách thẳng thắn."

Nhiễm Thiến nhắm mắt lại và gật đầu, cô chỉ muốn quay xong 12 tập của chương trình một cách suôn sẻ là được rồi, chứ cô không muốn đến đó để kết bạn!

Cô không có hứng thú với tính cách của những người này, nếu có thể, cô hy vọng toàn bộ cảnh quay của mình sẽ bị cắt khỏi phim, không để lại một khung hình nào, chỉ là mong muốn này khó có thể thành hiện thực.

Suy cho cùng, cô tham gia chương trình này vì danh tiếng với tư cách là Tiểu Ca Hậu.

"Đúng rồi, bài hát mới của em sao rồi?"

Ngải Mộc không thể không quan tâm đến bài hát mới được, dù sao trong họp báo cũng đã nói sẽ ra mắt bài hát mới, bây giờ các fan đang rất phấn khởi, thừa thắng xông lên*, nhất định sẽ làm nên một cú hit lớn.

<* Nguyên tác: Nhất cổ tá khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên:'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. - Hanziidict)>

Trong chuyện này, phải chân thành cảm ơn diễn viên Hứa, nếu không có diễn viên Hứa náo ly hôn, thì Nhiễm Thiến cũng không làm ầm ĩ và cũng không lên hot search như này.

"Đang tạm hoãn. Bài hát đó ngọt ngấy tới nỗi nếu em không có bộ não mười năm yêu đương thì không thể nào mà viết được. Nhưng mà chị đừng lo, em đã có ý tưởng mới rồi, bài hát mới sẽ tên là "Buông bỏ"!"

Buông bỏ quá khứ, buông bỏ chấp niệm!

Ngải Mộc khinh bỉ nhìn cô, bộ não mười năm yêu nhau? Nhìn cô bộ não 20 năm yêu nhau chắc cũng có đủ rồi!

Phòng chờ trống trải thoáng cái đã đông người.

Hứa Thương Quân được Tiểu Lục hộ tống vào phòng chờ, ở bên trong mà vẫn mơ hồ nghe âm thanh bên ngoài, có fan la lên Nhiễm Thiến ở bên trong. 

Nghe được hai từ "Nhiễm Thiến", Hứa Thương Quân thoáng dừng bước, sau đó bước vào như không có chuyện gì.

Quả nhiên, Nhiễm Thiến ở ngày trước mặt anh, anh cúi đầu đi qua. Hai người cách nhau hai ghế, vờ như không quen biết, không ai có thể đoán được quan hệ trước đó của họ.

Thực tế, vừa bước vào phòng chờ  Hứa Thượng Quân đã chú ý tới Nhiễm Thiến qua kính râm, anh thấy người của mình vây quanh liền thả lỏng cảnh giác.

"Cô, thế nào rồi? Hai ngày nay đã khỏe chưa?" Anh có chút áy náy đối với Nhiễm Thiến, đương nhiên không phải ở vấn đề phân chia tài sản.

Nhiễm Thiến biết Hứa Thương Quân đang nói chuyện với mình, giữ nguyên động tác dựa vào Ngải Mộc, tức giận nói, "Nhờ phúc của anh mà tôi vẫn còn sống."

"Cô cũng muốn..."

______

An: à há, mới sữa laptop xong 

03/02/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net