Chương 1: Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lão Đại

Edit+Beta: Dật.

Năm 1945, trong lễ tốt nghiệp Hogwarts, nàng dựa vào lưng ghế mềm mại phía sau nheo nheo mắt nhìn chằm chằm trên bục giảng. Trên đó là thiếu niên mỗi cử chỉ đều để lộ sự kiêu ngạo độc hữu và tự nhiên, quanh thân tản mát ra vẻ ôn hòa thân sĩ của Slytherin.

Đúng vậy, quanh thân thiếu niên tản mát ra vẻ thân sĩ và ôn hòa có lễ.

Một người trời sinh bá đạo cuồng vọng tự đại và quỷ dị, giờ này khắc này lại lộ ra vẻ ôn hòa có lễ.

Thiếu niên trên đài đĩnh đạc đọc diễn văn gần như xong một trang giấy, ưu nhã chậm rãi vươn ngón tay.

Đôi mắt nàng lại một lần nữa không biết cố gắng dời đi tầm mắt theo động tác của hắn. Nếu nói trên người thiếu niên đó có cái khiến nàng vô cùng yêu thích, nàng sẽ không chút do dự trả lời: Là đôi tay luôn dễ dàng thu hút tầm mắt nàng của hắn.

Sạch sẽ, trắng nõn, thon dài.

Móng tay hắn vĩnh viễn đều cắt ngắn gọn gàng, ngón tay thon dài với tỉ lệ hoàn mỹ gần như có thể làm nàng điên cuồng.

Ít nhất, nàng chưa từng thấy qua đôi tay đẹp hơn so với tay hắn.

Nàng liếm đầu lưỡi cắn cắn răng, nhìn chằm chằm thiếu niên đọc diễn văn xong đi xuống đài. Sau đó cánh tay của nàng bị người bên cạnh va chạm.

“Matilda, sau khi tốt nghiệp cậu có việc gì cần làm không?”.

Nàng bất đắc dĩ dời tầm mắt, trả lời người bên cạnh.

“Tớ tính toán về nhà ở một thời gian, Fanny thân ái của tớ. Cha mẹ tớ đã không chỉ một lần oán giận thời gian tớ ở bên cạnh bọn họ thật sự quá ít.”

Nàng làm bộ tùy ý liếc về phía thiếu niên kia, thấy hắn đã về tới chỗ ngồi. Hơn nữa bị nam sinh mập mạp bên cạnh hắn chặn kín mít tầm nhìn của nàng.

Việc này khiến Matilda hoàn toàn không nhìn thấy hắn, cho nên nàng thu hồi tầm mắt bắt đầu nghiêm túc cùng thiếu nữ kế bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Đương nhiên ý nghĩ nhỏ giọng nói chuyện với nhau cũng chỉ là nàng một bên tình nguyện.

Matilda nhìn thiếu nữ cạnh, thực hiển nhiên cô tương đối kích động. Fanny lôi kéo áo chùng của nàng, bởi vì kích động nên dẫn tới lực tay lôi kéo áo chùng của Fanny đủ để tạo ra vài nếp uốn.

“Fanny thân ái của tớ, mong cậu bình tĩnh chút.” Matilda tự mình đa tình nghĩ, bởi vì nàng quyết định phải về nhà ở một đoạn thời gian nên Fanny kích động, nhưng Fanny hoàn toàn không để ý đến nàng, mà là nói đến một việc khác.

“Ôi Merlin, thủ tịch thật sự quá ưu tú, tớ chưa từng ở Hogwarts gặp được phù thủy ưu tú hơn thủ tịch. Trình độ của thủ tịch đủ để đảm đương giáo sư Hogwarts. Cậu cảm thấy hắn sẽ lựa chọn làm giáo sư Hogwarts sao?”

Đương nhiên, hắn đương nhiên là phù thủy ưu tú nhất Hogwarts. Hắn chính là học sinh thông minh nhất từ trước đến nay của Hogwarts.

Hơn nữa hắn đương nhiên hy vọng làm giáo sư Hogwarts, nhưng Dumbledore sẽ không cho hắn thực hiện được, bởi vì hắn chính là.

Tom Marvolo Riddle!

Người mà tương lai tất cả phù thủy đến tên cũng không dám gọi, Voldemort. Đương nhiên chuyện này ngoại trừ nàng thì không người biết đến, cho nên nàng nghiêm túc mà nói với Fanny.

“Vẫn nên lo cho chính cậu trước đi.” Mỗi một gia tộc Slytherin đều rất có tiền, cho dù là Thuần Huyết nhỏ thì cũng có chút tiền tài. Cho nên hầu như mỗi một phù thủy nữ tốt nghiệp đều sẽ về gia tộc tiếp tục sinh hoạt, chờ đợi gia tộc an bài hôn nhân thích hợp cho các nàng.

Thế nhưng Fanny là một phù thủy có ý nghĩ riêng, cho nên nàng ta cũng không muốn nghe theo gia tộc an bài. Hiện tại điều nàng muốn làm nhất chính là có thể tìm một công việc có thể diện lấp kín miệng gia tộc mình.

Quả nhiên Fanny lập tức uể oải, đến thanh âm cũng không sức sống như nãy nữa.

“Matilda, tớ đối với tương lai mình sống thật mê mang.”

Chuyện này nàng cũng vô năng vô lực, rốt cuộc có chút suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ ở trong xương cốt Thuần Huyết thay đổi không được. Cho nên nàng đành phải vỗ vỗ bả vai Fanny an ủi nàng ta.

Đồng thời bên kia hiệu trưởng Armando Dippet cuối cùng cũng hoàn thành đọc diễn văn, lễ tốt nghiệp kết thúc, tất cả học sinh năm bảy đều phải rời khỏi Hogwarts. Matilda ưu sầu cắn đầu lưỡi, về sau nàng phải làm thế nào mới có thể gặp được Tom Riddle?

Sau khi tốt nghiệp, Tom Riddle vì kế hoạch vĩ đại của hắn nên vô cùng bận rộn.

Nàng bây giờ còn nhớ khi mình nhập học, vô cùng tự tin cho rằng có thể quyến rũ Hắc Ma Vương.

Kiếp trước Matilda chết vì tai nạn xe cộ, nàng là một cô nhi, không có người thân. Từ nhỏ nàng tất cả đều là dựa vào chính mình mà có được. Những năm nàng gập ghềnh trưởng thành đương nhiên không có khả năng là nhờ vào sự ngây thơ lương thiện.

Vài thứ đó đối với nàng đã là một thứ gì đó thật lâu, thật sâu xa. Khi đó nàng bị đồng nghiệp lôi kéo đi xem một bộ điện ảnh thịnh hành suốt một thời đại, kết quả nàng không hề ngoài ý muốn mê luyến Hắc Ma Vương thuộc về hắc ám. Hơn nữa nàng như là trúng độc về nhà sưu tầm đầy đủ toàn bộ đĩa phim.

Mỗi ngày ở hiện đại của nàng chính là buồn tẻ nhạt nhẽo, mỗi ngày hai chỗ một đường, chạy qua chạy lại trong nhà và công ty. Mỗi ngày không khác không thay đổi lục đục với đồng nghiệp, nàng cực kỳ ghét kiểu sinh hoạt này, nhưng nàng muốn ăn cơm, nàng muốn sống. Hơn nữa nàng không thể chịu đựng cuộc sống không chất lượng, tất cả đồ vật nàng có được đều phải tinh xảo, khiến nàng cần chức vị rất cao, tiền lương cao chống đỡ. Việc này dẫn tới nàng phải lục đục càng nhiều để đạt được chức vị nàng muốn.

Cho nên trong nháy mắt khi xe đụng tới cơ thể nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được chính mình cảm thấy giải thoát. Đối với thế giới kia nàng không hề lưu luyến.

Lúc nàng lại một lần mở to mắt, nàng phát hiện nàng không thể nói. Ngôn ngữ duy nhất ngôn chính là dùng khóc để biểu đạt cảm xúc của nàng.

Nàng hoảng loạn mấy ngày, rốt cuộc tiếp nhận một sự thật, đó chính là nàng xuyên qua. Thế nhưng cũng may cha mẹ thực yêu nàng, cũng rất giàu có, nàng có được thân tình trước kia chưa bao giờ từng cảm nhận được.

Nhận ra được điều này nàng đã không kháng cự nữa. Nàng có được thơ ấu tốt đẹp vô cùng hoàn chỉnh. Đương nhiên vì đền bù thơ ấu ở thế giới kia, nàng còn cố tình phóng thích bản tính trời sinh của mình, làm một đứa trẻ con.

Cha mẹ nàng thực yêu nhau, nàng là đứa bé đầu tiên của cha mẹ. Matilda rất xinh đẹp, kế thừa tất cả ưu điểm cha mẹ nàng sở hữu, đương nhiên ưu điểm chỉ ở diện mạo.

Nhưng cũng đủ để cho người trong gia tộc sủng ái hơn, dung túng nàng. Cho nên mặc dù sau đó em trai nàng sinh ra đều không thể thay đổi địa vị của Matilda ở nhà. Bởi vì em trai nàng lớn lên càng giống cha hơn, đối với em trai trên người không có bóng dáng của mẹ làm cho cha rất không vui.

Gia tộc nàng là một Thuần Huyết, Matilda vẫn luôn biết, chỉ là không nghĩ nhiều. Bởi vì từ nhỏ cha đã nói với nàng rằng.

“Matilda bé bỏng của cha, thân là một Thuần Huyết con không thể để chân trần đạp lên trên mặt đất.”

“Matilda bé bỏng của cha, thân là một Thuần Huyết con không thể giống như con khỉ ở trên cây bò tới bò đi.”

“Matilda bé bỏng của cha, thân là một Thuần Huyết con không thể để sách đã xem qua chất đống lung tung rối loạn.”

Việc này đương nhiên không thể ngăn cản nàng gây sự. Bởi vì nàng thường xuyên sẽ ở lúc cha bắt đầu nhắc mãi việc này mà dùng đôi chân chân ngắn nhỏ bịch bịch bịch chạy đến trước mặt người. Hơn nữa vươn cánh tay nhỏ lưu loát bò lên trên người cha dẩu miệng lung tung hôn mặt người, còn không quên lặp lại lời.

“Dad, i love u~”

Thường thường lúc này cha đều sẽ không nói nàng cái gì nữa.

Matilda vui sướng trưởng thành đến 11 tuổi, lúc này nàng thật sự bị dọa rồi. Ngày đó trong nhà đang tổ chức sinh nhật nàng 10 tuổi lên 11 tuổi. Cha mẹ đối với lần này sinh nhật phá lệ coi trọng, tuy rằng nàng không biết vì cái gì, nhưng khi Matilda nhìn thấy cha mẹ vì nàng chuẩn bị mọi thứ vẫn rất hạnh phúc.

Một tòa lâu đài công chúa mộng ảo hoa lệ tinh mỹ, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim mình tim đập. Em trai nàng còn một sửa lại tính bướng bỉnh ngày xưa mà vì Matilda chuẩn bị một bài hát hát cho tặng nàng. Mà nàng nghe em trai ngũ âm không được đầy đủ.

Matilda thậm chí có chút không khống chế được cảm xúc, nàng hoàn toàn đắm chìm ở trong vui sướng. Nàng dần dần không cảm giác được mọi thứ.

Không biết qua bao lâu, khi ý thức Matilda thanh tỉnh nàng nhìn thấy những đèn treo xinh đẹp của lâu đài toàn bộ vỡ vụn, pha lê trải đầy trên mặt đất. Lâu đài còn bởi vậy mất đi nguồn sáng, nàng vì thế thậm chí thương tâm khóc lớn một hồi.

Mẹ của nàng ôn nhu ôm Matilda vào trong ngực cười nói với nàng.

“Matilda thân yêu của mẹ, đây là một việc vô cùng cao hứng, việc này thuyết minh bảo bối của mẹ sẽ là một phù thuỷ ưu tú. Con sẽ làm cho gia tộc Shafiq vinh quang, mẹ tin tưởng ngày mai sẽ có một con cú mèo vì con gửi tới thư thông báo trúng tuyển đến từ Hogwarts.”

Phù thủy? Hogwarts?

Matilda bị lời nói của mẹ nàng nhất làm cho hoảng hốt, hơn nữa trạng thái này giằng co thật lâu. Em trai nàng còn rất lo lắng vẫn luôn lôi kéo váy nàng.

Không biết từ khi nào Matilda đã mơ màng bị cha ôm trở về phòng. Cha còn trấn an sờ mặt nàng, cũng ở trán nàng hôn một cái.

“Bảo bối, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại con sẽ phát hiện tất cả đều rất tốt đẹp.” Nàng nhìn cha, gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Qua thật lâu, sau khi cha cho rằng nàng ngủ rồi tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, nàng đột nhiên xốc chăn lên đi lật lịch ngày không biết bị nàng ném ở nơi nào.

Năm 1938.

Năm 1938 là năm Tom Riddle rời khỏi cô nhi viện học kí túc ở Hogwarts.

Nàng quả thực ức chế không được vui mừng đột ngột này, Matilda ném xuống lịch ngày trong tay. Đi kiếm gương nhỏ của nàng, Matilda cẩn thận, nghiêm túc nhìn cô bé được trong gương phản chiếu ra.

Rất tốt, rất hoàn mỹ, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng vừa lòng buông gương nhỏ, lại bịch bịch bịch chạy tới bàn học lấy ra bút, giấy cùng với mực.

Nàng dùng cả đêm chế định một kế hoạch câu dẫn Voldemort. Rốt cuộc nếu không nhân lúc Tom vẫn là Tom câu dẫn tới tay thì chờ hắn hoàn toàn trở thành Voldemort khả năng nàng đến cơ hội lại gần hắn cũng không có.

Nàng nhìn tấm da dê trong tay, nhìn kết quả nàng cả đêm viết ra, vừa lòng cười cười:

1. Ngăn cản Myrtle tử vong.

2. Sử dụng mọi biện pháp không từ thủ đoạn làm cho Tom Riddle yêu sâu đậm, hơn nữa mê luyến Matilda Shafiq.

Tác giả có lời muốn nói: Ta thật yêu sâu sắc Hắc Ma Vương đại nhân, cho nên viết một bộ chuyện xưa về Hắc Ma Vương.

Về dòng họ của nữ chính là gia tộc Shafiq là xác xác thật thật tồn tại, nhưng là đó là một gia tộc thần bí. Trên cơ bản tin tức trên mạng tin tức đều là không rõ, nhưng có thể khẳng định chính là nó là một quý tộc Thuần Huyết cho nên việc này cho ta không gian sáng tác rất lớn. Ở đại chiến phù thủy gia tộc Shafiq ẩn nấp, ta lại lên trên mạng tìm tới chỉ có miêu tả thế này:

Là một trong những gia tộc Thuần Huyết có được huyết thống cổ xưa, Shafiq cũng không giống Black hoặc là Malfoy đả kích phù thủy huyết thống không thuần khiết.

Mà ở mặt khác, khi nhóm Thuần Huyết cuồng nhiệt sùng bái kẻ thần bí, Shafiq làm ra một quyết định sáng suốt. Bọn họ điệu thấp cẩn thận hành sự, giấu kín gia tộc thực tốt. Thế cho nên ở sau đại chiến, gần như không có người biết gia tộc này tồn tại.

Gia chủ Shafiq vĩnh viễn kiên trì trung lập, mà đây tựa hồ cũng là một trong những chuẩn tắc định ra gia chủ tương lai.

Đương nhiên, bởi vì lúc trước giấu kín, khiến cho nhân tế quan hệ của Shafiq thiếu hơn gia tộc khác một đoạn, nhưng cũng không ảnh hưởng gia tộc này phát triển.

Một câu cuối cùng:

Các ngươi cảm thấy hai kế hoạch trên tấm da dê của Matilda có thực hiện được không?

Dật: Một chương hơn 2k5 chữ, mệt xỉu. Cầu vote cầu cmt cầu động viên (*>.<*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net