Chương 3: Ngày Nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lão Đại

Edit+Beta: Dật

Đêm thứ năm phu nhân Shafiq ngủ cùng Matilda, nàng rất nghiêm túc nói với mẫu thân của nàng.

"Mum, con rất tốt, con không còn sợ hãi nữa, mẹ xem mặt con còn béo lên này." Bởi vì hóa bi phẫn vì sức ăn, hơn nữa thức ăn ngon cho nên nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mập lên một chút.

Phu nhân Shafiq vẫn có vẻ không tha, há mồm muốn nói gì đó, Matilda nhanh miệng ra tiếng trước.

"Mum, Dad rất nhớ người."

Tối này phu nhân Shafiq rốt cuộc không lay chuyển được con gái mà đi về với chồng mình.

Matilda ấn ngực chậm rãi thở ra một hơi, trải qua sự kiện Myrtle, nàng hiểu rõ chính mình không thể ngăn cản việc nào cả. Thậm chí khả năng bởi vì nàng xen vào việc người khác liên lụy tính mạng mình cùng với tính mạng càng nhiều người. Rốt cuộc nàng cũng thiếu chút nữa trở thành Myrtle thứ hai.

Nàng sợ hãi, thật sự sợ, sợ nàng còn không chiếm được Voldemort thì mình đã chết trước trong tay hắn.

Nàng móc ra từ dưới gối đầu giấy da lời nói ngu xuẩn ấu trĩ của mình lúc trước. Chạy đến bên cạnh án thư bên lấy bút chấm mực nước, yên lặng xóa đi hai việc này, đổi thành hai việc khác:

1. Giữ được mạng sống, không được xen vào việc người khác.

2. Khi không phải tình huống sinh mệnh nguy hiểm, cố gắng lại gần Tom Riddle.

Đúng vậy, nàng 5 năm trước chưa từng tới gần Tom Riddle trong vòng 1 mét. Ngay cả nói chuyện hắn cũng sẽ bảo trì khoảng cách nhất định, Tom không thích cùng kẻ nào tiếp xúc quá gần gũi hoặc thân mật, có lẽ cũng có ngoại lệ, tỷ như Nagini như hình với bóng của hắn.

Thế nhưng, nàng lại có chút ưu sầu, bởi vì hiện tại nàng hơi sợ rắn.

Matilda sầu khổ xoa xoa đầu, thôi kệ đi tắm rửa trước đã.

Nàng nằm ngâm mình trong bồn tắm to thả lỏng, khi bọc khăn tắm đi ra vô tình liếc mắt nhìn mình trong gương sau đó đứng yên.

Nàng vươn tay nhéo nhéo bộ ngực vì phát dục và to lên, lớn hơn rất nhiều, rất nhiều.

Sau đó Matilda nhớ tới mỗi lần nàng mang một khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lại không hề có đặc thù của nữ tính đi câu dẫn đại ma vương, Tom vẻ mặt lạnh nhạt không hề gợn sóng.

Bế tắc của nàng tựa hồ trong nháy mắt được giải đáp, thì ra trước đây nàng vẫn luôn dùng sai cách.

Lúc ấy bọn họ đều quá nhỏ, Tom là một đứa trẻ biết cái gì là tình yêu. Trong đầu hắn có lẽ chứa đầy ma pháp, cùng với làm cách nào để mình trở nên mạnh hơn, mạnh hơn, lại mạnh hơn nữa. Sau đó làm tất cả phù thủy phủ phục dưới chân hắn, ngạo thị* mọi người, rốt cuộc sinh hoạt thơ ấu của hắn không phải hồi ức vui vẻ.

Năm nay nàng 16 tuổi, Tom cũng 16 tuổi. Tom 16 tuổi có đầu tóc như hắc ngọc, dáng người cao dài hơi gầy, nhưng như cũ không che giấu không được dáng người tỉ lệ hoàn mỹ đó. Matilda lại giơ tay nhéo nhéo ngực mình, nàng cũng đã bắt đầu chậm rãi phát dục, sau đó vừa lòng lên giường ngủ.

Cùng thời gian, tại căn chòi cũ nhà Gaunt.

Tom vốn định đi nhà Gaunt nhìn xem có thể có được càng nhiều manh mối hay không, nhưng nhìn căn nhà Gaunt đã rách nát, Tom nhăn mày. Suy tư một lát vẫn đi vào, ở bên trong hắn gặp một người ngoài dự đoán của mình.

Morfin Gaunt.

Chú của hắn về mặt huyết thống, nhưng đối với một cô nhi từ nhỏ là hắn thì Tom tự cho là kẻ đó không hề quan trọng.

Nhưng hiển nhiên cảm xúc của Morfin Gaunt so với hắn càng kích động hơn, bởi vì tay hắn ta đã bóp trên cổ hắn. Cảm giác được lực tay này thì Tom nghĩ chú trên huyết thống của hắn muốn bóp chết mình.

Tom bình đạm không gợn sóng nhìn tên muốn bóp chết mình, ngón tay hắn bắt đầu xoa đũa phép. Hắn tự hỏi mình nên làm thế nào mới có thể không có sơ hở giết chết lão già không biết tự lượng sức mình này.

Mà khi nhìn thấy nhẫn Morfin Gaunt đeo trên tay, hắn thay đổi chủ ý, cố tình nhẹ giọng nói.

"Chú, con là Tom Marvolo Riddle, mẹ của con là em gái ngài, Merope Gaunt."

Morfin Gaunt trong lúc nhất thời ngây người, lực trên tay cũng lỏng ra, tựa hồ lâm vào hồi ức. Tom mỉm cười, thong thả kéo tay Morfin xuống, nói dối không dấu vết.

"Mẹ con khi còn sống rất tưởng niệm ngài, vẫn luôn nói với con nói chú ưu tú vĩ đại cỡ nào. Thân là thành viên gia tộc Gaunt là kiêu ngạo của mẹ."

Tuổi Morfin Gaunt đã rất lớn, người một khi lớn tuổi sẽ luôn hoài niệm tình cảm ở quá khứ. Cho nên một khắc nhìn thấy Tom, hắn nghĩ là tên Tom đáng chết mê hoặc em gái chạy trốn đã trở lại, một khắc đó trong đầu hắn ngoại trừ muốn giết chết Tom thì không còn gì khác.

Nhưng nghe coi tên bị hắn bóp cổ nói gì? Tên đó nói hắn là con trai của em gái, cháu trai hắn, Morfin tận lực tập trung đôi mắt đã mờ không rõ như trước nhìn kẻ trước mặt.

Đúng vậy, hắn rất trẻ, không phải là tên Tom đáng chết đó.

"Ngươi, mẹ ngươi qua đời?"

Tom bày ra biểu tình muốn mình nhìn chân thành chút, tuy rằng mắt lão già này thoạt nhìn cũng không tốt lắm. m thanh hắn nói chuyện rất nhẹ, hơn nữa càng ngày càng nhẹ.

"Đúng vậy, khi còn sống mẹ vô cùng tưởng niệm ngài." Sau đó Tom thừa dịp Morfin thất thần nhẹ nhàng vòng tới phía sau lão, ngón tay lại bắt đầu chậm rãi xoa đũa phép.

Hắn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn dùng đũa phép mình làm gì Morfin, cho nên Tom thừa dịp lão hồn chí không ở lặng lẽ cầm lấy đũa phép Morfin, cho hắn một Bewitched Sleep.

Sau đó Tom lấy nhẫn trên tay Morfin, nhẫn Gaunt.

Tom ở dưới bóng ánh trăng phản xạ lạnh nhạt nhìn nhẫn trong tay, hiện tại hắn có chút suy yếu, hắn có thể cảm giác được.

Bởi vì hắn vừa mới chế tạo hồn khí đầu tiên. Cúi đầu nhìn nhẫn trong tay, có lẽ hắn lập tức liền chế tạo ra hồn khí thứ hai.

Nửa tháng sau.

Matilda lại lần nữa thu được đến thư đến từ Hogwarts, bên trong viết trường học đã an toàn, cho nên bọn họ muốn học sinh tiếp tục việc học. Hơn nữa tri kỷ báo cho bọn họ, bởi vì kỳ nghỉ này chậm trễ rất nhiều chương trình học, đoạn thời gian tới các nàng có thể sẽ vô cùng bận rộn.

Đối với chuyện này Matilda không có cảm giác gì. Đến khi ngồi ở đoàn tàu đến Hogwarts, nghe Fanny lải nhải liệt kê ra nàng về sau có thể sẽ bởi vì việc học mà một chút thời gian cá nhân không có, nàng cũng bắt đầu có chút oán niệm.

Khi bọn họ lại lần nữa về lại trường học, Hogwarts đối với việc mưu sát thời gian trước giải thích như thế này:

"Hung thủ sự kiện mưu sát lần này là nhện tám mắt khổng lồ do Rubeus Hagrid năm 3 nuôi giết chết, cho nên trường học xử phạt Hagrid là đuổi học."

Tầm mắt Matilda nhìn xuống tên người tố giác: Tom Marvolo Riddle, vì thế trường học ban cho hắn phần thưởng cống hiến đặc thù.

Matilda lại nhìn Hagrid nơi xa cả người tràn ngập bi thương đang tiếp thu khiển trách từ đồng học xung quanh. Nhìn có vẻ Hagrid không biết làm sao, Matilda lại không kìm được cắn răng nanh.

Cũng may bởi vì giáo sư Dumbledore kiên trì thuyết phục mọi người an bài Hagrid tới làm người trông coi rừng Cấm.

Năm 5 này, việc học của Matilda rất bận rộn, nàng có rất ít thời gian rảnh rỗi. Cho nên này năm nay nàng gần như chưa từng cố tình tìm cơ hội cùng Tom giao lưu, có lẽ là bởi vì trong tiềm thức nàng cũng sợ Tom.

Ngẫu nhiên nàng cũng có thời gian rảnh ít đến đáng thương sẽ đi rừng Cấm xem Hagrid, nói một ít chuyện cười cho Hagrid nghe. Kỳ thật có chút chuyện cười nàng thấy mắc cười thật ra cũng không buồn cười.

Nhưng Hagrid thường sẽ cười thành một cái tên ngốc. Sau đó Hagrid cười thành một tên ngốc sẽ nghiêm túc nói với nàng.

"Matilda, ngươi thật không giống một Slytherin."

Matilda:...

Năm 5 này, Tom vì thành tích ưu tú cùng biểu hiện tốt được chọn làm huynh trưởng.

Năm 6, Matilda có chút trì hoãn lại. Nàng lại bắt đầu suy tư nên làm như nào khiến Tom chú ý, nhưng hiện tại Tom tựa hồ càng khó tiếp cận.

Hình như hắn rất bận, hơn nữa hắn cùng giáo sư Ma Dược Horace Slughorn gần gũi, thường xuyên sẽ ở lại cùng giáo sư Horace Slughorn giáo thụ thảo luận sau khi kết thúc khóa Ma Dược.

Học sinh chung quanh thậm chí đối với Tom chăm học như vậy thể hiện rất sùng bái. Nàng biết Tom đối với sự sùng bái vô cùng vừa lòng, bởi vì đây là thứ hắn từ năm nhất liền bắt đầu làm.

Hắn cần một ít người hầu có thể cho hắn sử dụng hơn nữa trung thành với hắn mù quáng. Đúng vậy, người hầu, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến từ này hình dung, bởi vì Tom không cần bạn bè.

Nàng cũng biết Tom thường xuyên đi cùng Horace là vì có được càng nhiều tin tức có ích về hồn khí để hoàn thành kế hoạch vĩnh sinh của hắn.

Cho nên một năm này nàng gần như không bắt được bóng dáng của Tom, bởi vì hắn rất bận.

Năm 7, Tom được chọn làm chủ tịch hội học sinh, cho nên hắn càng vội.

Nàng đã hai năm không cùng Tom tiếp xúc, hơn nữa sắp phải tốt nghiệp, nhưng Tom còn chưa quen biết nàng, Matilda thật luống cuống. Không còn biện pháp, cho nên đầu nàng nóng lên, mặc áo ngủ mát mẻ từ nhà đến, mang bộ ngực phát dục quá tốt đi tìm Tom.

Lớp da ngụy trang ôn hòa như ngọc của Tom khi nhìn thấy nàng rõ ràng sửng sốt, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại. Nhìn xem tuyết còn rơi bên ngoài, khách khí lại không mất lễ phép hỏi nàng:

"Không lạnh sao?"

Matilda khẩn trương dùng ngón tay xoa xoa làn váy, lấy giọng, nhỏ nhẹ đáp.

"Lạnh."

Tầm mắt Tom lướt một vòng trên người nàng, suy tư một lát rồi cởi ra áo chùng của mình khoác lên người nàng, thanh âm dịu dàng.

"Trở về đi, lần sau không mặc áo chùng ta sẽ trừ điểm ngươi."

Matilda ngửi được hương thơm nhàn nhạt độc nhất của Tom truyền đến, cả người đã không biết đông tây nam bắc, trên cơ bản Tom nói gì thì chính là đó. Lung tung gật đầu đã bị Tom kêu về phòng.

Trải qua lần này, xem như hoàn toàn khơi dậy ý xấu mà không có gan của Matilda. Cho tới nay Matilda có ý không gan, hiện tại hai thứ này bị trỗi dậy, hơn nữa bị nàng phóng đại vô hạn.

Còn đem sự sợ hãi đối với Tom quên tới nỗi tìm không thấy nữa.

Cho nên suốt một học kỳ năm 7, anh mắt Matilda nhìn Tom biến thành không che giấu nữa. Dùng lời Fanny để hình dung thì:

"Tựa như một con sói nhiều năm đói khát gặp được thịt."

Đây đương nhiên không phải nguyên văn lời Fanny nói. Đây là Matilda chỉnh sửa qua cho đẹp, bởi vì nàng chỉ có thể tiếp thu những từ thanh nhã như vậy, nguyên văn Phan Ni:

"Quả thực như một con chó đói bụng nhiều năm rốt cuộc tìm từ trong đống rác được một miếng xương." Nàng cảm thấy tiểu thư quý tộc Phan Ni này càng ngày càng thô tục khó kìm.

Mặc kệ ánh mắt Matilda trắng trợn không chút che giấu cỡ nào, Tom đều không bị ảnh hưởng, vẫn luôn duy trì tác phong chủ tịch hội học sinh. Thậm chí còn ở trước đêm năm 7 tốt nghiệp, tâm trạng Tom tốt đến nỗi không bình thường.

Matilda cắn đầu lưỡi suy đoán, hẳn là hắn biết chỗ vương miện Ravenclaw ở đâu từ nữ sĩ Helena.

Một tuần sau là hôm nay, bọn họ tốt nghiệp.

Tom lấy thân phận chủ tịch hội học sinh, tâm trạng vui vẻ đọc diễn văn ở lễ tốt nghiệp. Hắn có thể cảm giác ánh nhìn không thèm che giấu dưới đài.

Không thèm để ý đến, một năm này hắn đã thói quen bên cạnh thường thường xuất hiện ánh mắt như nhìn chằm chằm bữa ngon.

Dù sao đối hắn mà nói, những cái đó đều không quan trọng.

Hắn như cũ duy trì tâm trạng vui vẻ, hơn nữa khi trở lại chỗ ngồi cố ý ngồi xuống bên cạnh người lớn gấp đôi hắn, Tom nghĩ, nếu có thể khiến cho người khác khổ sở, hắn có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn.

Nhưng tâm trạng này chỉ đến giữa trưa ngày hôm sau.

Hiệu trưởng Armando Dippet từ chối hắn đảm nhiệm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Ha hả, không cần lãng phí đầu óc hắn cũng biết nhất định là lão già khiến cho người ta phiền chán tột đỉnh Dumbledore giở trò quỷ.

Hắn đương nhiên biết Dumbledore vẫn luôn hoài nghi hắn. Chỉ là không có bất luận chứng cứ gì, cho nên đối với việc xin đảm nhiệm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hắn không để tâm lâu lắm liền ném vào thùng rác.

Rốt cuộc hắn còn có chuyện khác phải làm, hắn còn muốn đi Albania một chuyến.

Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi cảm thấy các ngươi nhìn thấy chính là một nam chính đối với nữ chủ dịu dàng?

Nam chính: Ha hả, ngây thơ.

Này khả năng sẽ là lần duy nhất hoặc lần cuối các ngươi nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của nam chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net