Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu đề là Hồng Tú Thanh Tùng (红锈青松), vì không biết tiếng Trung nên mình không hiểu một cách rõ ràng, mình không dám cắt nghĩa sang Tiếng Việt, chỉ để tiêu đề là phiên âm Hán Việt. Tách nghĩa từng chữ trong tiêu đề như sau: Thanh Tùng là cây thông xanh, cũng là trong tên Lưu Thanh Tùng. Hồng là màu đỏ, Tú là gỉ sét, han rỉ. Thông xanh rỉ đỏ.

Có gì sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý cho mình QAQ 

.

Lâm Vĩ Tường chuyển trường vào ngày mùng một tháng năm. Ngày cậu bỏ học, bố đã liên lạc với hiệu trưởng trường cũ ở quê ngay trong đêm, sau khi giải quyết thu xếp xong, cậu thu dọn đồ đạc và chuyển đi.

Buổi tự học tối cuối ngày nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Lâm Vĩ Tường theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp 11-7, cầm theo một bộ sách giáo khoa vừa nhận được. Giáo viên giới thiệu ngắn gọn về lớp và chỉ vào hai ghế trống gần cửa sau, nói với Lâm Vĩ Tường: "Bây giờ em có thể ngồi ở đó. Tuần này lớp sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, lúc đó sẽ điều chỉnh lại sau."

Trên cả hai phía mặt bàn đều có sách giáo khoa và một chồng bài kiểm tra, Lâm Vĩ Tường ngẫu nhiên dọn một bên rồi kéo ghế ngồi xuống. Bạn cùng lớp ngồi trước quay lại nhắc nhở: "Này ông bạn, ghế này có người ngồi rồi." Cậu ta chỉ sang phía bên kia: "Bên này mới là chỗ trống."

Lâm Vĩ Tường đáp lại một tiếng ồ.

"Tên ông là gì? Nãy tôi không nghe rõ?" Cậu bạn bàn trước vừa làm bài tập Tiếng Anh vừa hỏi.

Lâm Vĩ Tường mở cặp sách của mình, trong đó có một bộ cáp sạc điện thoại và sạc dự phòng, cùng với cây bút gel M&G trong góc. Cậu lấy bút ra, trả lời: "Lâm Vĩ Tường."

"Tôi là Sử Sâm Minh." Bạn cùng lớp đưa tay phải ra và bắt tay một cách nhiệt tình. "Có vấn đề gì ông có thể hỏi tôi."

Lâm Vĩ Tường quen tay đảo bút, hỏi: "Ông là lớp trưởng à?"

"Không, tôi chỉ là một bạn cùng lớp nhiệt tình bình thường." Sử Sâm Minh nhanh chóng đọc xong một tờ bài tập tiếng Anh, sau đó lấy ra một bài kiểm tra toán từ trong ngăn kéo. "Lớp trưởng ở đó, gần bục nhất." Cậu ta viết tên lên bài kiểm tra, "Tìm nó thà ông tìm tôi còn hơn. Chẳng làm được gì ngoài học cả."

Lâm Vĩ Tường dùng bút chỉ vào một trong những câu hỏi trắc nghiệm mà người kia vừa làm: "Câu này chọn A."

Sử Sâm Minh sửng sốt một lúc và hỏi làm sao ông biết.

Lâm Vĩ Tường nói: "Tôi từng làm câu này rồi."

Sử Sâm Minh kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu ta vuốt phẳng bài kiểm tra, cung kính đưa cho Lâm Vĩ Tường, giọng điệu có chút tâng bốc nịnh nọt, thậm chí cả xưng hô cũng thay đổi. "Anh Tường, anh xem thử xem anh từng làm bài này chưa được không?"

Buổi tối tự học được nửa chừng, ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, học sinh thể dục các lớp đều trở về lớp sau buổi tập luyện tối. Dụ Văn Ba từ cửa sau đi vào, trong tay cầm một túi nước ngọt có ga, không ngừng nói: "Sử Sâm Minh, lần sau nhớ bảo bố mang đồ uống cho."

Sử Sâm Minh đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn con trai."

Cậu mở túi ra và ra hiệu cho Lâm Vĩ Tường chọn bất cứ thứ gì muốn lấy. Lúc này Dụ Văn Ba mới phát hiện mình có thêm một người bạn cùng bàn: "Ông bạn là ai thế?"

"Tôi mới chuyển đến tối nay."

Sử Sâm Minh thấp giọng nói: "Thanh niên này giỏi toán lắm đấy, xem cậu ấy làm bài nhanh đến mức nào này."

"Mẹ chứ, nhờ học sinh vừa chuyển đến giúp làm bài tập về nhà có thấy cắn rứt lương tâm không?" Dụ Văn Ba lấy từ trong ngăn kéo ra một chồng bài kiểm tra nhàu nát và hỏi: "Ông giúp tôi vài đề được không?"

Lâm Vĩ Tường đẩy tờ bài đã hoàn thành cho nó, "Ông chép của tôi đi."

"Cảm ơn ông, lần sau ông muốn ăn gì cứ bảo tôi", tình bạn của đàn ông phát triển nhanh như vậy đấy. Dụ Văn Ba đang nói được nửa câu bỗng nhiên im lặng. Nó đến gần, nhìn đối phương trong vài giây rồi đột nhiên làm mặt gay không đứng đắn, nói: "Chậc, tôi đã gặp ông ở đâu rồi mà nhỉ?"

Lâm Vĩ Tường ngả người ra sau tỏ vẻ tránh né. "Tôi không phải gay."

"Gay em gái ông ấy." Dụ Văn Ba càng nhìn càng thấy ông cháu này trông quen quen. Nó để ý đến đôi lông mày đậm của đối phương, trong đầu chợt lóe lên. "Đại Mi?!"

Lâm Vĩ Tường sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm nó trong vài giây và do dự: "Thủy Thủy*?"

*Đoạn này mình thực sự không chắc về biệt danh của jkl. Ai biết rõ xin hãy giúp mình T^T

.

"Vậy là hai người đã quen nhau từ nhỏ rồi?" Buổi tối tự học xong, ba người tụ lại cùng nhau đi đến căng tin, Sử Sâm Minh đi ở giữa, "Cái đó gọi là gì nhỉ cưng ơi?"

Dụ Văn Ba trợn mắt, "Chết tiệt, Sử Sâm Minh, ông học hành chút được không? Học sinh thể dục như tôi còn biết cái đấy là nói một nam một nữ."

Cậu ta dùng vốn từ vựng tiếng Anh ít ỏi của mình: "Hai nam thì nên gọi là double trúc mã." Sử Sâm Minh: "Á, trúc mã thì sao mà hôn?"

Lâm Vĩ Tường: "..."

Trường trung học số 7 chỉ có hai tiết tự học buổi tối, ít hơn trường cũ của Lâm Vĩ Tường một tiết. Sau khi chuông reo hết tiết hai, học sinh trong khu giảng đường nhảy ra khỏi lớp, một nửa chạy về ký túc xá, nửa còn lại chạy đến nhà ăn.

"Buổi tối trường này có đồ ăn gì ở căng tin không?" Lâm Vĩ Tường cầm chiếc chăn bông mà cậu nhận được trong giờ học từ bộ phận hậu cần.

"Có, nhưng không nhiều thứ đâu." Dụ Văn Ba giúp cậu ôm chăn, "Cơm chiên, mì xào các loại." Nó hỏi: "Có đói không?"

Lâm Vĩ Tường lắc đầu.

Sử Sâm Minh ôm gối trong tay, vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Sau này nếu muốn ăn khuya thì báo trước cho tôi, tôi nhờ chủ quán giao đến trước cửa rồi giờ tự học buổi tối mang cho ông".

Dụ Văn Ba nghiêng người nhìn màn hình: "Lại nhờ bạn cùng bàn giúp mang bữa sáng à?" Sử Sâm Minh chọn một biểu tượng cảm xúc đáng yêu gửi cho đối phương, ừm một tiếng: "Ngày mai tôi muốn ăn Tiểu Long Bao. " Dụ Văn Ba huých vào người cậu: "Tôi cũng muốn bạn cùng bàn của ông mang một phần cho tôi. Tôi muốn ăn bánh kếp thập cẩm."

"Ông giỏi đấy." Sử Sâm Minh không nói nên lời, "Buổi sáng xếp hàng ở tiệm bánh kếp cũng bằng đi vòng quanh trường ba vòng. Muốn ăn thì tự mình nói với nó. Tôi không dám."

"Dẹp đi." Dụ Văn Ba nhún vai, "Bạn cùng bàn của ông tính tình nóng như kem, buổi sáng có con chó đi ngang cũng bị nó chửi nửa tiếng."

Sử Sâm Minh phớt lờ nó, quay sang Lâm Vĩ Tường hỏi: "Anh Tường, sáng mai ông muốn ăn gì? Vì bài kiểm tra toán, tôi có thể nhờ bạn cùng bàn mang thêm cho ông một phần."

"Giống ông là được." Lâm Vĩ Tường khách sáo nói, có người mang bữa sáng cho là hơn việc sáng sớm dậy đi căng tin rồi, cậu có thể ngủ thêm mấy phút.

"OK"

.

Ký túc xá nam ở trường trung học số 7 thường là phòng tám người. Phòng ký túc của Dụ Văn Ba đặc biệt hơn, chỉ có sáu người trong ký túc xá hỗn hợp. Ba người trong số họ là học sinh thể dục của các lớp khác. Hai chiếc giường trống là giường tầng trên, một trong số đó là của Dụ Văn Ba, chất đầy những đồ lặt vặt.

"Ông ngủ giường trên giường tôi nhé?" Dụ Văn Ba xỏ giày bước lên thang "Tôi dọn chỗ cho ông." Lâm Vĩ Tường đồng ý.

Hai người vừa dọn dẹp xong, đèn tắt.

"Mẹ, đèn tắt sớm thế?" Dụ Văn Ba trong bóng tối mò ra khỏi giường, tìm thẻ dùng nước của mình, "Thằng em chưa tắm đâu anh ơi." Nó vừa nói vừa tìm thẻ. "Đại Mi, ông vẫn chưa có thẻ, dùng của tôi trước đi."

Lâm Vĩ Tường ngồi xổm ở giường trên, dùng điện thoại giúp nó soi đèn "Tìm được đi đã rồi hẵng nói."

Ký túc xá kiểm tra giường xong, Lâm Vĩ Tường đi tắm trong bóng tối. Cậu nhét quần áo bẩn vào chậu rồi đặt dưới gầm giường, định ngày mai dùng máy giặt công cộng. Vừa bước một chân lên thang chuẩn bị vào giường, chăn bông ở giường dưới lại ngọ nguậy, đầu thò ra khỏi chăn, lấy điện thoại ra, như đi ăn trộm: "Mi Mi, thêm WeChat.

Lâm Vĩ Tường lên giường lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở WeChat ra quét mã. Cậu nghiêng người quét mã QR trên điện thoại của Dụ Văn Ba. Hình đại diện của Dụ Văn Ba là ảnh của chính nó với một cây kẹo mút trong miệng.

Biệt danh của nó là Dụ Văn Ba, không cần bình luận gì thêm.

Lâm Vĩ Tường chọn một biểu tượng cảm xúc gửi cho nó, trầm giọng hỏi: "Ảnh đại diện của ông là ảnh chỉnh sửa rồi phải không?"

Dụ Văn Ba đưa ngón giữa cho cậu trong màn đêm, "Chó Sử Sâm Minh chụp ảnh cho tôi đấy, lấy ảnh gốc luôn nhá." Nó nằm ngửa ra nói: "Ông có hiểu sức quyến rũ của nam sinh trung học tuổi 18 không hả?"

"Ông nhỏ hơn tôi mà đúng không?" Sự chú ý của Lâm Vĩ Tường đi lệch hướng. "Tôi vẫn còn vài tháng nữa mới sang mười tám, mà ông đã mười tám rồi á?"

"Thì cũng gần rồi." Dụ Văn Ba kéo chăn lại. "Nhắn WeChat đi, tôi sợ quản lý ký túc đến."

Lâm Vĩ Tường vừa nằm xuống, WeChat hiện thông báo yêu cầu kết bạn.

[Ming] Yêu cầu thêm bạn làm bạn bè.

Sau khi Lâm Vĩ Tường chấp nhận, bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn: "Em yêu ơi, ông có thêm ớt vào Tiểu Long Bao không?"

Lâm Vĩ Tường gõ, "Ớt có cay không?"

[Ming]: "Tình yêu ơi, ớt không cay thì còn gọi là ớt không?"

Lâm Vĩ Tường im lặng một giây, "Vậy thì đừng."

[Ming]: "Ông không ăn được cay à? Thêm giấm thì thế nào?"

Lâm Vĩ Tường: "Đừng, tôi có thể thêm tương cà không?"

Đối phương gõ mất mấy giây: "Tường Tường, khẩu vị của ông hơi không bình thường."

[LWX]: QAQ

[Ming]: Làm trò mắc ói quá ba

Lâm Vĩ Tường thoát khỏi giao diện trò chuyện. Có hai chữ số tin nhắn chưa đọc trên WeChat, toàn là bạn cùng lớp và bạn bè ở trường cũ của cậu. Nội dung thì giống nhau, đều hỏi cậu về việc chuyển trường. Cậu chọn một vài người thân thiết để trả lời tin nhắn, sau đó đeo tai nghe và nhấp vào Douyin.

Cậu đã quen với việc xem các đề xuất ngẫu nhiên trên newfeed. Lướt video hơn nửa giờ, cậu dần trở nên buồn ngủ và ngáp dài, nghĩ đến việc xem video cuối cùng trước khi đi ngủ.

Những gì đang phát là một buổi phát sóng trực tiếp.

"Váy không có dây, tôi mua ở chợ đầu mối gần đây." Một giọng nói trầm thấp vang lên trong tai nghe, "Tôi không nhớ giá bao nhiêu, nhưng dù sao cũng không đắt."

"Chất lượng ở mức trung bình." Giọng nói trong tai nghe nói: "Tôi chỉ mặc nhiều nhất hai ba lần thôi. Tôi mặc để kiếm tiền. Mọi người nên mua đồ chất lượng tốt cho mấy thứ hay mặc."

Lin Weixiang đổi tay đặt lên cổ, nhìn chằm chằm vào màn hình và chớp mắt, sau đó bấm vào luồng trực tiếp.

Một streamer tóc vàng mặc váy đen đang cảm ơn người hâm mộ về những món quà, vừa cảm ơn vừa tương tác với các bình luận trên kênh chat.

"Có vẻ như chất lượng rất tốt?" Streamer đứng dậy khỏi ghế chơi game, xoay người lại. Chiếc váy đen gấp nếp xòe ra, để lộ hai chân thẳng tắp, sau khi khoe xong, cô ngồi xuống thẳng thắn nói: "Chắc do tôi bật filter rồi."

Lâm Vĩ Tường nhìn đám đông không ngừng bay ngang qua màn hình: "Hahahahahahaha vợ thật thà quá" "Vợ tôi đẹp quá".

Cậu cảm thấy đầu óc mình có chút bối rối. Giọng nói này không phải của nam giới sao? Nghi ngờ liệu tai hay mắt của mình có bị hỏng không, cậu điều chỉnh tư thế ngủ và rảnh tay bắt đầu gõ phím. "Streamer này là nam hay nữ vậy?"

Câu hỏi của cậu nổi bật giữa đám "vợ", thậm chí là giữa cả thế giới Internet này vì quá thẳng thắn.

Bản thân streamer rõ ràng cũng đã nhìn thấy bình luận không tương thích này.

"Cô" cười lớn, đối phương điều chỉnh máy quay, tầm nhìn của cậu đột nhiên phóng to từ chân dung bán thân đến chiếc choker cùng màu với váy của streamer. Sau đó, máy quay di chuyển lên trên, để lộ yết hầu trượt lên xuống khi người kia nói.

Streamer "Nữ": "Đã nhìn rõ bố con là trai hay gái chưa con?"

Lâm Vĩ Tường: "."

Tốt lắm, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng chết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net