Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường trung học số 7 tập thể dục vào đúng 6:40 mỗi sáng. Tất cả học sinh nội trú phải chạy hai vòng quanh tòa phòng học theo từng lớp. Lâm Vĩ Tường bị tụt xuống hàng cuối lớp số 7, với hai quầng đen rõ ràng dưới mắt. Học sinh điền kinh có buổi tập buổi sáng riêng nên không tham gia bài tập chạy. Sử Sâm Minh vốn chạy ở hàng đầu nhưng giữa chừng dừng lại để buộc dây giày, đương nhiên cũng tụt xuống hàng cuối.

"Đêm qua ngủ không ngon à?" Cậu nhìn Lâm Vị Tường trông như người sắp chết, vỗ vỗ vai đối phương, "Không sao, vừa chuyển sang môi trường mới mất ngủ là chuyện bình thường. Vài ngày là quen thôi."

"Không phải" Lâm Vĩ Tường ngáp. "Đêm qua tôi xem Douyin"

"Đến mấy giờ?"

"Không biết nữa. Hai ba giờ gì đấy?" Chưa kịp nói xong một câu, Lâm Vĩ Tường đã ngáp liền hai cái. Tối hôm qua bị "streamer nam mặc váy" kháy cho tỉnh, rồi không biết nghĩ gì mà cậu không rời khỏi kênh stream cho đến khi người ta kết thúc.

"Đỉnh của chóp." Sử Sâm Minh bật ngón tay cái.

Lúc cả đoàn chạy ngang qua cổng chính, học sinh ngoại trú đang quẹt thẻ để vào trường. Đôi mắt sắc bén của Sử Sâm Minh nhận diện chính xác bạn cùng bàn của mình trong đống học sinh mặc đồng phục giống y hệt như nhau.

"Tùng bảo!" Cậu chạy chậm lại, vẫy tay về phía cửa hét lên.

Lâm Vĩ Tường nhìn theo hướng cậu vẫy tay. Một chàng trai khác đang đứng vẫy tay đáp lại, trên tay cầm theo vài túi đồ ăn sáng. 

Tập thể dục xong là lúc phần đông học sinh sẽ lao về phía nhà ăn, còn Sử Sâm Minh và Lâm Vĩ Tường, những người may mắn được mang bữa sáng cho, đi ngược dòng người về thẳng phía lớp học. Lúc này trong lớp không có ai, Lưu Thanh Tùng đang ngồi tại chỗ ăn sáng. Buổi sáng cậu không thèm ăn lắm, chỉ mua một phần sủi cảo hấp. Lúc ăn đến cái thứ ba thì Sử Sâm Minh đi vào lớp từ cửa sau.

"Tùng bảo!" Sử Sâm Minh nhảy lên người cậu, làm bộ nũng nịu. "Đồ ăn sáng của mình đâu? Mình sắp chết đói rồi!"

Lưu Thanh Tùng lấy trong ngăn bàn ra hai phần Tiểu Long Bao.

"Một cay một không cay."

"Cảm ơn bé yêu!" Sử Sâm Minh đưa phần không cay cho Lâm Vĩ Tường.

Lâm Vĩ Tường không hiểu lắm về kiểu đùa này giữa con trai với nhau, nhưng không thể nói là cậu thấy phản cảm. Cậu vốn là kiểu người rất thoáng. Ngáp một cái, cậu đưa tay ra nhận bữa sáng, nhưng lời cảm ơn đang nói đột nhiên ngừng lại.

Ánh mắt cậu rơi vào khuôn mặt của người bạn cùng bạn với Sử Sâm Minh.

Vãi thật, bạn cùng bàn của Sử Sâm Minh trông giống hệt streamer "nữ" mà cậu xem suốt đêm hôm qua.

Tối hôm qua Lưu Thanh Tùng xin nghỉ không đến lớp, không biết vừa có học sinh mới chuyển vào. Cậu nhìn học sinh mới, rồi quay lại nhìn Sử Sâm Minh.

Sử Sâm Minh ngay lập tức giới thiệu, "Lâm Vĩ Tường, mới chuyển đến hôm qua." Cậu nhét một chiếc bánh nhỏ vào miệng, lè lưỡi vì nóng rồi tiếp tục nói. "Cậu ta với Dụ Văn Ba là bạn lúc nhỏ, học cùng lớp hồi tiểu học. Vốn cậu ta học ở một trường cấp hai tốt hơn tại thành phố khác, bây giờ về lại chuyển vào cùng một lớp. Ảo thật đấy."

Lâm Vĩ Tường không cần phải mở miệng, Sử Sâm Minh đã giải thích rõ ràng tình huống của cậu. Lưu Thanh Tùng không có phản ứng gì nhiều. Cậu không phải học sinh nội trú, trong lớp ngoài Sử Sâm Minh và Dụ Văn Ba thì quan hệ với các bạn bè khác đều bình thường, thêm hay ít đi một người bạn cũng không có khác biệt gì nhiều.

Cậu chỉ chào Lâm Vĩ Tường một cách ngắn gọn, "Chào cậu."

"Chào cậu." Lâm Vĩ Tường nhìn sang chỗ khác và mở túi Tiểu Long Bao. "Hết bao nhiêu để tôi chuyển lại?"

"Không cần." Lưu Thanh Tùng đặt đũa xuống, chuẩn bị kết thúc bữa sáng. "Tôi có bài cậu đưa Sử Sâm Minh rồi."

Sử Sâm Minh nhìn theo động tác của cậu, "Không ăn nữa à?".

Lưu Thanh Tùng ậm ừ, "Còn sớm quá, mình không muốn ăn lắm." Cậu do dự hỏi Sử Sâm Minh có muốn ăn phần còn lại không. "Mình chưa đụng vào đâu."

"Cậu đụng vào rồi cũng không sao đâu." Sử Sâm Minh mỉm cười cầm lấy túi sủi cảo, đưa ra phần Tiểu Long Bao. "Cậu muốn thử không?"

Lưu Thanh Tùng lắc đầu, cầm bình đứng dậy đi lấy nước nóng. "Mình đi lấy nước, cậu có cần không?"

"Không cần đâu, mình muốn đồ uống Dụ Văn Ba mang cho cơ." Sử Sâm Minh trong miệng nhét một lúc hai cái sủi cảo đáp lại lùng bùng. Cậu quay người sang bên cạnh nhìn Lâm Vĩ Tường. "Tường Tường ông lấy nước không? Để Tùng bảo đưa ông đi cùng đi."

Qua một đêm, tên của Lâm Vĩ Tường đã đổi từ "Anh Tường" thành "Tường Tường". Ai không biết lại tưởng Sử Sâm Minh mới là bạn thuở nhỏ của cậu.

Lâm Vĩ Tường vô thức nhìn sang người đang cầm ly nước. Tuy Lưu Thanh Tùng không bày tỏ ý kiến gì, nhưng dường như đang chờ đợi câu trả lời từ cậu. Lâm Vĩ Tường nuốt Tiểu Long Bao xuống họng, "Tôi còn chưa mua bình nước nữa".

Đợi khi Lưu Thanh Tùng rời khỏi phòng học, Lâm Vĩ Tường ngồi vào chỗ của mình, do dự hồi lâu mới đưa tay chọc vào Sử Sâm Minh trước mặt. "Hỏi ông mấy cái nhé?"

Sử Sâm Minh trong miệng nửa là tiểu long bao nửa là sủi cảo, "Cái gì?"

Lâm Vĩ Tường liếm đôi môi khô khốc, "Bạn cùng bàn của ông..."

"Quên mất" Sử Sâm Minh tưởng rằng cậu đang hỏi tên người kia, "Cậu ấy là Lưu Thanh Tùng."

"Tôi không hỏi cái đấy." Lâm Vĩ Tường ngập ngừng, thấp giọng hỏi. "Cậu ấy là con một à?"

Sử Sâm Minh nhìn cậu đầy nghi hoặc, lại thấy cậu hỏi tiếp, "Hay là có anh em sinh đôi gì đó không?". Sử Sâm Minh càng bối rối hơn.

"Không..." Cậu ngẫm lại rồi đáp. "Hình như cậu ấy là con một trong nhà."

Cậu hỏi Lâm Vĩ Tường có chuyện gì sao.

"Không có gì." Lâm Vĩ Tường ho khan, đứng dậy với phần Tiểu Long Bao đang ăn dở. "Tôi định đến căng tin mua bình nước. Ông có cần gì không?"

Sử Sâm Minh lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó. "Ông có tiền mặt không đấy?"

Trường quy định học sinh không được mang điện thoại, căng tin chỉ chấp nhận thẻ của trường và tiền mặt, không hỗ trợ thanh toán chuyển khoản.

Lâm Vĩ Tường đáp không có.

"Thế dùng thẻ của tôi trước đi." Sử Sâm Minh lấy thẻ trường từ trong túi ra. "Chỗ xin cấp thẻ cũng là ở tòa Khởi Minh, tòa hôm qua ông lấy chăn bông ấy. Nó là phòng trong cùng trên tầng hai. Nếu có thời gian thì ông đến đăng ký thẻ đi."

Lâm Vĩ Tường nhận thẻ và bảo, "Tôi sẽ chuyển khoản lại cho ông."

Sử Sâm Minh thản nhiên xua tay, "Không có gì đâu."

Căng tin nhỏ toàn người là người, chủ yếu là mua sữa và bánh mì ăn sáng, đứng nối tiếp nhau từ đầu đến cuối nhà. Lâm Vĩ Tường khó khăn nhích từng chút một trong đám đông, chạy từ đầu này sang đầu kia cũng không thấy bình nước ở đâu. Đột nhiên Lâm Vĩ Tường nhận ra, từ trước đến nay cậu không sử dụng bình nước cá nhân. Kể cả mùa đông cậu cũng chỉ uống nước đóng chai. Lâm Vĩ Tường tự mắng mình là đồ ngốc, cuối cùng quyết định mua một chai nước khoáng. Xếp hàng thanh toán được một nửa cậu lại nhận ra bản thân chưa mua bất kì đồ dùng cho phòng ngủ nào,  sáng nay thì đánh răng bằng bàn chải hàng mua một tặng một do Dụ Văn Ba tài trợ.

Cậu tặc lưỡi quay lại mua đồ, cuối cùng ôm một đống thứ đến thanh toán.

.

Thứ hai có giờ đọc sách ngữ văn. Đọc tiếng Trung cổ làm con người ta buồn ngủ, 40 phút tự học buổi sáng thì Lâm Vĩ Tường ôm đầu bất tỉnh hết 35 phút. Giữa chừng bị giáo viên ngữ văn nhắc hai lần, nhưng vẫn bất tỉnh đến lần thứ ba.

Dụ Văn Ba bước vào lớp lúc chuông báo hiệu kết thúc buổi tự học reo. Nó ném đồ uống lên bàn Sử Sâm Minh rồi gia nhập biệt đội bất tỉnh. Hai thằng ngủ cùng nhau suốt hai tiết học, cho đến khi nhạc bắt đầu vang lên trong giờ giải lao.

"Hôm qua hai thằng bay đi bắt ma à?" Sử Sâm Minh vỗ nhẹ vào giữa bàn hai lần. "Tỉnh lại đi!"

"Cứ để thế đi." Lưu Thanh Tùng bắt đầu bôi kem chống nắng lên cánh tay, lạnh lùng nói. "Dù sao nó cũng phải dọn nhà vệ sinh hằng tuần mà."

"Tôi nghe thấy rồi đó." Dụ Văn Ba nhắm mắt lầm bầm, "Bạn học Lưu, có ai từng bảo bạn là nói xấu thì phải nói sau lưng người ta không?"

Bạn học Lưu chỉ cười khảy lại. 


Hoạt động giữa giờ của trường Trung học số 7 bao gồm tập thể dục và chạy, tất cả học sinh đều phải tham gia và không ai được ở lại lớp. Những học sinh khác lần lượt đi xuống tầng dưới, trong lớp chỉ còn lại bốn người.

Lâm Vĩ Tường nhìn vào vô định trong vài giây, rồi đột nhiên nói. "Tôi không có đồng phục, không đi có được không?" Cậu nhớ nội quy ở trường cũ quy định học sinh phải mặc đồng phục vào giờ sinh hoạt giữa giờ.

Vừa dứt lời, bóng dáng chủ nhiệm đã xuất hiện ở cửa. "Sao mấy cậu vẫn còn ở trong lớp? Đi xuống nhanh lên!" Ánh mắt của chủ nhiệm rơi vào người Lâm Vĩ Tường. "Thôi, Lâm Vĩ Tường không có đồng phục thì hôm nay không cần chạy. Nhưng tất cả vẫn phải ra ngoài, không ai được ở trên lớp."

Lâm Vĩ Tường: "..."

Hoàn thành bài tập thể dục nhịp điệu xong, Lâm Vĩ Tường đứng trên bục sân khấu, lơ đãng nhìn các lớp bắt đầu xếp hàng chạy quanh sân điền kinh. Một vài học sinh nữ xin phép không chạy vì lý do đặc biệt được xếp đứng cùng cậu, khiến cậu trông có vẻ lạc quẻ vì chiều cao vượt trội hơn hẳn. Về cơ bản là các lớp đều sẽ phải nhìn lên đây vài lần khi chạy ngang qua họ. Lâm Vĩ Tường cảm giác mình là con ngựa trong sở thú đang được tham quan qua cửa kính. 

Đợi mọi người chạy xong một vòng, Lâm Vĩ Tường kéo một nữ sinh gần đó lại và hỏi sân tập có nhà vệ sinh không. 

Đối phương bất ngờ mất một lúc rồi chỉ vào nhà thể chất gần đường chạy nhất. "Có một cái ở tầng một nhà thể chất đó." Lâm Vĩ Tường cảm ơn rồi đi về phía nhà thể chất.

Trên đường đi gặp phải chủ nhiệm đang chạy dẫn đầu lớp, hỏi cậu muốn đi đâu. Lâm Vĩ Tường nghiêm túc báo cáo: "Đi vệ sinh ạ, bàng quang của em sắp nổ tung rồi ạ."

"..." Chủ nhiệm lặng lẽ xua tay bảo cậu đi đi.


Phòng vệ sinh của nhà thể chất nằm ở cuối hành lang. Lâm Vĩ Tường vô thức chửi thề sau khi bước vào. Bên trong phòng đầy khói, trộn lẫn với cái mùi đặc trưng của toilet. Có hai nam sinh trốn trong đây hút thuốc.

Đột nhiên có người bước vào khiến bọn nó giật nảy, rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra là học sinh.

"Người anh em, học lớp nào đấy?" Một trong số đó gảy tàn thuốc, nhìn cậu nói. "Dũng cảm phết nhỉ, dám không mặc đồng phục vào thứ hai luôn."

Lâm Vĩ Tường liếc nhìn quạt thông gió đằng sau đã bật nhưng không chạy, đành chịu đựng bước tới bồn tiểu. "Lớp 7."

"Lớp 7? Tôi nhớ đâu có ai như ông nhỉ?" Nam sinh để đầu đinh, cũng là học sinh lớp 11, hỏi cậu "Nghe nói lớp 7 có học sinh mới chuyển đến, là ông à?"

Lâm Vĩ Tường chưa kịp nói gì thì người còn lại, để tóc uốn xoăn xù, đột nhiên ồ lên, "Đệch, cùng lớp đó có thằng làm streamer đúng không? Chuyên live stream mặc đồ nữ, tao xem mấy lần rồi, tên gì ấy, không nhớ được nữa."

Mồm nó phát ra toàn thứ không sạch, "Đừng nói là nó mặc váy trông cũng kích con mẹ nó thích đấy chứ, tiếc quá lại là một thằng bóng."

Lâm Vĩ Tường cau mày, kéo khóa quần lên, cắt ngang lời nó.

"Mày từng donate cho cậu ấy à?"

Đầu xoăn sững sờ mất một lúc, "Không có."

"Thế thì mày đang nói cái đéo gì đấy?"

Biểu cảm của đầu xoăn thay đổi, nó vứt điếu thuốc đi, "Mày nói lại lần nữa xem?"

Lâm Vĩ Tường nhìn thẳng vào nó, "Tao bảo, là mày vừa nói cái đéo gì?"

Đầu đinh bình tĩnh hơn một chút, nó giữ chặt đầu xoăn, nhìn Lâm Vĩ Tường, "Làm sao vậy người anh em? Đừng lên vì bạn cùng lớp à, không phải chứ? Mày vừa chuyển tới thôi mà." Nó nói tiếp, "Vả lại thằng đó dám lộ mặt lúc stream, chắc cũng chẳng sợ bị nhận ra. Bọn này cũng không nói quá cái gì, nó là một thằng mặc váy để stream, gọi nó là bóng thì có gì sai?"

"Hay là mày với thằng đó có gì à?" Đầu xoăn hỏi. "Mày là gì của nó?"

Lâm Vĩ Tường tặc lưỡi, "Tao là bố mày."

Lúc hai bên chuẩn bị lao vào nhau đến nơi, phía hành lang chợt phát ra tiếng động. Cả ba vô thức cùng nhìn ra phía cửa.

Lưu Thanh Tùng đang đứng ở đó.

Ánh mắt cậu nhìn về phía Lâm Vĩ Tường, bình tĩnh gọi tên người kia rồi nói: "Giáo viên nhờ tôi gọi cậu về."

Đối tượng đang được nhắc tới bỗng nhiên xuất hiện làm đầu đinh và đầu xoăn đều thấy có phần chột dạ. Hơn nữa, chúng nó cũng không muốn đánh động đến tai giáo viên. Vậy nên cuối cùng cũng không có vụ ẩu đả nào xảy ra.

.

Hai người song song bước đi trên đường về lớp.

"Thầy thực sự bảo cậu đi gọi tôi về à?" Lâm Vĩ Tường nhìn bóng lưng người đang đi phía trước, lớn tiếng hỏi.

Lưu Thanh Tùng dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, đáp lời một cách lạnh nhạt. "Thế cậu nghĩ sao?"

Lâm Vĩ Tường bẻ khớp ngón tay, trông có hơi khó chịu. "Sao tôi biết được?"

Lưu Thanh Tùng nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rồi nói không.

"Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua vì muốn vào toilet thôi."

Lâm Vĩ Tường dừng động tác bẻ khớp ngón tay mình, nhìn lại cậu.

"Cậu nghe hết rồi?"

"Tôi nghe thấy thì sao chứ?" Lưu Thanh Tùng đáp. "Chúng nó nói đúng mà. Tôi đã dám lộ mặt rồi thì quan tâm lời chúng nó làm gì."

"Còn cậu đấy". Cậu nhìn người trước mặt. "Cậu luôn muốn chiến đấu vì công lý như vậy à?"

Lâm Vĩ Tường: "Hả?"

"Sau này có nghe thấy mấy lời như thế cũng cứ coi như không đi. Nếu đánh nhau với chúng nó bị bắt được sẽ bị trừ điểm, không đáng đâu." Lưu Thanh Tùng có hơi do dự, rồi cậu nói. "Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cậu vì vừa mới chuyển đến nhưng lại nói giúp cho một người bạn cùng lớp, dù không hề biết tên tôi." Nói xong, cậu quay người tiếp tục đi về phía trước.

Vừa bước được hai bước, cậu nghe thấy giọng nói từ phía sau.

"Tôi biết."

Lưu Thanh Tùng dừng lại.

Lâm Vĩ Tường nhìn bóng lưng đối phương, đảo lưỡi quanh vòm miệng.

"Lưu Thanh Tùng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net