Chap 4 Phân liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Ly Ca (@tieumanthau67)

Thoáng nhìn nồi đá còn một chút cháo loãng, An Nhiên do dự dò hỏi Thiện: “Ta ăn no rồi, ngươi có muốn ăn một chút hay không?”

Nếu đây là thời đại hòa bình, loại hành động này chính là coi thường đối phương, cố ý để cho bọn họ ăn cơm thừa canh cặn. Nhưng ở thời đại thiếu y phục thiếu đồ ăn như thế này, hẳn sẽ không sinh ra loại hiểu lầm này đi?

Lúc này, Thiện thở dài, sắc mặt trầm trọng nói: “Còn một chút cháo loãng, ngài cứ giữ lại cho mình đi”.

Dừng một chút, hắn mơ hồ không rõ nói: “Thủ lĩnh, ngài tốt nhất nên lưu ý đến vấn đề lương thực. Về sau ngài muốn hỏi mượn người khác, e rằng là không thể”.

An Nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm xấu: “Như vậy là có ý gì? Trước kia ta từng hỏi mượn lương thực của người khác sao?”

“Ân” Thiện gật gật đầu: “Ngài khả năng không nhớ rõ. Trong bộ lạc, toàn bộ lương thực dự trữ đều bị người ta cướp sạch, ngài vì muốn ra ngoài săn thú kiếm thêm một chút đồ ăn, nên hướng tới người dân trong bộ lạc, mượn lương thực của bọn họ, dự định đem số lương thực mượn được làm đồ ăn trên đường săn thú. Chỉ là, trong quá trình săn thú, ngài không may bị dã thú đả thương, không săn được con mồi nào, chỉ sợ không có biện pháp nào để hoàn trả nợ”.

An Nhiên trong lòng chửi thầm, nghe những lời này, tựa hồ nguyên chủ làm được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Khó trách những người khác đối với nguyên chủ bất mãn.

Bất quá cũng không thể trách được, nguyên chủ vốn là một tiểu cô nương nhu nhược, lưng đeo cả một tòa thành, cuối cùng chỉ có thể áp lực mà suy sụp.

Thiện mệt mỏi rũ hai mắt xuống, thấp giọng nói: “Đều là ta sai” Nếu không phải vì hắn quá dễ tin tưởng lời tiên đoán, khăng khăng đem vị trí thủ lĩnh nhường lại cho Nhiên, sự tình cũng sẽ không đi đến nước này.

An Nhiên đột nhiên hỏi: “Hiện tại bộ lạc còn lại bao nhiêu người?”

Thiện sửng sốt trả lời: “Đại khái là còn hơn năm mươi người, đều là lão nhân , tiểu hài tử cùng nữ nhân”.

An Nhiên nhíu nhíu mày: “Nam nhân khỏe mạnh đâu hết rồi?”.

“Không còn, những người thân thể khỏe mạnh, có năng lực đều rời đi hết. Nếu bây giờ còn có người muốn rời bỏ bộ lạc, đi bộ lạc khác sinh sống, ngài cũng không thể ngăn cản bọn họ” Thiện giải thích.

Vốn dĩ bộ lạc còn có Nguyên làm trụ cột, nhưng mà hiện giờ, Nguyên cũng muốn rời đi.

Chỉ còn lại những lão nhân già yếu.

An Nhiên đỡ đỡ trán, không thể trông cậy được một chút hy vọng nào: “A, ta đã biết. Bây giờ ta muốn ra ngoài một chuyến, buổi tối mới trở về, ngươi cho người đi chuẩn bị củi khô đi”.

Nàng đem toàn bộ số cháo loãng còn lại ở trong nồi cho vào bốn ống trúc, sau đó rời đi.

Lưu lại một mình Thiện đứng ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau mới hồi phục được tinh thần.

Hắn hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ một vấn đề. Trước khi đi, thủ lĩnh dò hỏi hắn khu vực săn bắt là gì?

------------------+++++----------------

An Nhiên tự tin mang theo bốn ống trúc đựng cháo đi sâu vào trong rừng.

Nàng trong lòng đều rõ ràng, hiện tại những người khác trong bộ lạc đều đã mất hết niềm tin vào nàng. Nếu muốn chỉnh đốn lại bộ lạc, việc đầu tiên nhất định phải làm chính là thu phục lòng dân.

An Nhiên không muốn nói với những người khác rằng “Ta đã thoát thai hoán cốt*”, “Về sau cùng ta lăn lộn, bảo đảm các ngươi sẽ có thịt để ăn”, những lời nói linh tinh này quá sáo rỗng. Thật giống như phát cho bọn họ một cái bánh lớn đầy sự giả dối, không có tính thuyết phục. Dựa theo tính tình của nàng, chỉ có thể vào rừng săn thú, đem về một đống thịt thú rừng, sau đó cùng mọi người trong bộ lạc ăn uống no say.

*Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt, trở thành một người hoàn toàn khác.

Đem thịt ăn vào miệng, liền biết đi theo nàng có thể có cơm ăn. Đến lúc đó, bọn họ khéo không chừng còn không ngừng khóc lóc cầu xin nàng thu nhận.

Đi được một đoạn đường, An Nhiên liền nhìn thấy một con thỏ to béo, lập tức nhẹ giọng thì thầm: “Thủy Trói”.

Giây tiếp theo, con thỏ to béo bị dây trói bằng nước màu xanh lam trói chặt, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không thể trốn chạy.

Đột nhiên, trong miệng con thỏ nhả ra một phong đao bắn về phía An Nhiên.

An Nhiên nhẹ nhàng né tránh, đồng thời dùng mũi tên nước kết thúc sinh mệnh của nó, trong miệng lẩm bẩm tự hỏi: “Động vật cũng có dị năng sao?”

Nhún nhún vai, nàng đem con thỏ ném vào nhẫn không gian, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Sau đó An Nhiên lại bắt gặp gà rừng biết phun lửa, lợn rừng da thịt béo dày. Mặc kệ là con vật gì, đều bị nàng bắt lại, ném vào nhẫn không gian ,chờ đợi bị đem đi nấu.

Cho đến khi sắc trời đã ngả về tây, An Nhiên mới cẩn thận đếm lại, trong nhẫn không gian có hai con gà rừng, ba con thỏ hoang cùng ba con lợn rừng, bốn ống trúc đựng cháo đều đã bị nàng ăn hết.

"Ba con lợn rừng, mỗi con gần ba tạ, hẳn đủ để mọi người ăn no” An Nhiên trong lòng tính toán sức ăn cùng số dân trong bộ lạc, như thế này hẳn không thành vấn đề, rốt cuộc cũng nên quay trở về.

-------------++++----------------

“Các ngươi đang làm gì?” Thiện cau mày, ánh mắt toát lên một tia không đồng tình.

Đối diện với Thiện là tám người, có Nguyên, năm lão nhân, một nữ nhân cùng hai hài tử.

Nguyên biểu tình vô ngữ đứng giữa đám người, trên mặt hiện lên một mạt áy náy: “Xin lỗi, Thiện, ta cùng bọn họ đã thương nghị với nhau, chúng ta muốn sang Thương bộ lạc sinh sống”.

“Các ngươi điên rồi” Thiện dùng ánh mắt như nhìn những kẻ điên nhìn đám người này: “Nguyên là dị năng giả hệ hỏa, nếu hắn đi Thương bộ lạc thì bọn họ sẽ nguyện ý thu nhận hắn. Còn các ngươi, đều là lão nhân, không có dị năng, có thể sống ở đó sao? Bọn họ sẽ lãng phí lương thực để nuôi các ngươi sao?”

Tình hình An bộ lạc hiện giờ tuy không tốt, nhưng vẫn sẽ thu nhận những lão nhân già yếu bệnh tật. Phải biết rằng đa số các bộ lạc khác đều không có lòng tốt, gặp phải hoạn nạn liền trực tiếp vứt bỏ các lão nhân già yếu bệnh tật.

Một lão nhân lớn tuổi bĩu môi: “Thương bộ lạc có cái gì không tốt? Dù không tốt chúng ta cũng không thể lưu lại ở nơi này chờ chết, lại nói, sao ngài dám khẳng định chúng ta sẽ không được bọn họ thu lưu”.

“Đúng vậy, đúng vậy” Trong đám người có một nữ nhân duy nhất, trên mặt nàng ta tràn ngập khinh thường, hát đệm nói: “Ta cũng không tin, rời khỏi An bộ lạc, chúng ta liền không có chỗ để đi. Chúng ta có tay có chân, sao có thể chết đói được? Trong bộ lạc, tất cả mọi người đều đối xử với nhau rất tốt, nhưng chúng ta không thể chịu nổi vị thủ lĩnh vô năng kia”.

Lời này vừa nói ra, lại giống như thọc que vào tổ ong bò vẽ. Nguyên bản những người này còn đang chần chờ do dự, đột nhiên trở nên căm phẫn cùng bất mãn.

“Nhìn xem nàng ta đã làm ra chuyện tốt gì? Chẳng những không dẫn dắt được bộ lạc còn làm cho mọi người cực khổ, sắp sống không nổi”.

“Thiện, ta tôn kính ngài là trưởng bối. Nhưng ngài nhìn xem, ta một lòng tin tưởng ngài, nhưng kết quả ta nhận được là cái gì? Thật vất vả mới tích góp được một chút lương thực, đều bị nàng ta mượn đi. Hiện tại còn không đi, về sau muốn đi cũng không được”.

“Rời khỏi nơi này chúng ta mới có đường sống, lưu lại nơi này chúng ta chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là chết”.

“Chúng ta không nên tín nhiệm nàng ta, nàng ta không đáng để chúng ta tin tưởng”.

“Không phải nói nàng ta đã lành bệnh rồi sao? Người đâu? Cũng không ra đây cho chúng ta một công đạo, hay là vì quá sợ hãi nên đã trốn đi mất rồi?”.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh non nớt vang lên, mang theo một tia nghi hoặc: “Vì cái gì chúng ta phải rời đi? Người nên rời đi không phải là nàng ta sao?”.

Mọi người ở đây bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Nữ nhân duy nhất trong đám người như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức phụ họa nói: “Đúng nha, tại sao chúng ta phải rời đi? Cho dù có người phải rời đi, cũng là nàng ta, nàng ta phải lăn ra khỏi An bộ lạc mới đúng”.

“Ta sẽ không lăn, ngươi lăn thử một cái cho ta xem” An Nhiên đúng lúc này đáp trả một câu, chậm rãi đi tới.

Nữ nhân kia có chút gian nan, nói xấu sau lưng người khác, còn bị đương sự bắt gặp, thực sự rất xấu hổ. Nhưng thực mau, nang ta lại ưỡn ngực, căm tức nhìn An Nhiên, miệng đầy lý lẽ: “Tất cả những gì ta nói đều là sự thật”.

Thiện miệng hơi giương lên, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Giờ phút này, trong lòng hắn thập phần phức tạp, tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là làm cho toàn bộ người dân trong bộ lạc đều được ăn no, vì thế, hắn không tiếc hy sinh sinh mệnh của bản thân để đưa ra một lời tiên đoán. Nhưng hiện tại, toàn bộ người dân đều không còn tin tưởng hắn nữa.

“Ngươi xử lý hay là để ta xử lý” An Nhiên dò hỏi Thiện.

Trong một đêm, Thiện phảng phất như già thêm mấy tuổi, hắn nặng nề trả lời: “Ngài là thủ lĩnh, mọi việc đương nhiên là do ngài quyết định”.

“Vậy thì” An Nhiên gật gật đầu với Thiện, sau đó hướng về phía những người khác, trịnh trọng nói: “Trước đó, ta bị thương nặng, sau đó tỉnh lại liền thông suốt, không còn như trước nữa. Dù sao các ngươi cũng đã chờ hai năm rồi, không bằng chờ thêm một chút nữa, nhìn xem những thứ sẽ đến với chúng ta”.

Nữ nhân nói xấu An Nhiên như bị dẫm phải đuôi, lập tức dậm chân: “Thế nào, không chịu thả người phải không? Còn muốn chúng ta chịu khổ cùng ngươi? Ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, chúng ta nhất định phải đi”.

An Nhiên lắc lắc đầu, cười như không cười hỏi: “Ngươi là tân thủ lĩnh của bộ lạc sao? Ngươi có thể thay thế những người ở đây quyết định sao?”.

Nữ nhân kia lập tức nghẹn họng, nàng ta chỉ là người thường, không có dị năng, đương nhiên không có khả năng được làm tân thủ lĩnh.

Một người bên cạnh nàng ta chậm rãi mở miệng: “Nhiên, chúng ta hy vọng có thể yên lặng rời đi, tìm một con đường sống. Trước đó, ngài từng mượn lương thực của chúng ta, chúng ta sẽ không tính toán với ngài”.

Người này phi thường rõ ràng, An Nhiên không hề có lực công kích nhưng vẫn là dị năng giả. Người thường đối nghịch với dị năng giả, đều không có kết cục tốt.

An Nhiên nhướng mày, mệt tâm nàng muốn dùng thịt thú rừng để trả nợ. Nếu biết đối phương hào phóng như vậy, còn nói không cần, kia nàng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

“Muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không giữ các ngươi ở lại. Nhưng mà ta nói trước, đi thì đơn giản, còn muốn trở về thì không đơn giản như thế”  An Nhiên thong thả ung dung nói: “Nếu các ngươi có nhã hứng, có thể đem những lời này truyền cho những người khác trong bộ lạc biết”.

“Ta cho các ngươi nửa canh giờ* để thu thập hành lý. Nửa canh giờ sau, không đi chính là nguyện ý ở lại, những người còn lại tùy tiện có thể rời đi”.

*Nửa canh giờ = 1 tiếng

“Sau khi rời đi, các ngươi có thể đến bộ lạc khác sinh sống hoặc tự lập một tân bộ lạc mới, dù sao cũng mặc kệ các ngươi, ta quản không nổi”.

Nói xong, An Nhiên bình thản đỡ Thiện rời đi.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau.

Thật lâu sau, mới có một lão nhân hỏi: “Làm sao bây giờ? Đi hay không đi?”

Nữ nhân trong đám người lập tức bĩu môi: “Cũng đã xé rách mối quan hệ với nàng ta rồi, làm sao có thể ở lại đây thêm nữa? Hiển nhiên là đi rồi”.

Một người khác lại phản bác: “Nhưng mà suy đi nghĩ lại, Thiện nói cũng có lý, chúng ta nếu rời khỏi An bộ lạc, có thể đi đến đâu? Nói thật, ta có chút hối hận, ta cảm thấy chính mình thật lỗ mãng”.

“Sự tình đã đến nước này rồi ngươi còn không đi, chờ đến khi người khác ném giày bẩn vào mặt ngươi sao?” Có người cười nhạo nói.

Nguyên lập trường vẫn kiên định như cũ: “Mặc kệ các ngươi có quyết định gì, ta nhất định sẽ rời đi, đi đến Thương bộ lạc”.

-----------------++++-------------------

Nửa canh giờ sau, Thiện bước ra khỏi lều, sắc mặt xanh mét nhìn những  người còn lại, thế nhưng chỉ còn một ít người, thanh âm phát run nói: “Những người khác đâu?”.

“Họ đều đã đi rồi. Ban đầu chỉ có bảy người muốn rời đi, một số người khác trong bộ lạc cũng muốn rời đi, còn một số người khác muốn ở lại. Nhưng sau đó có không ít người rời đi, vì thế những người khác cũng có tâm tư rời đi, nói muốn thành lập một tân bộ lạc mới sau khi rời khỏi nơi này, bắt đầu sinh hoạt một cuộc sống mới. Hiện tại trong bộ lạc ta chỉ còn lại hơn hai mươi người” Một nữ hài ngũ quan thanh tú, thanh âm thanh thúy cùng tuổi với An Nhiên trả lời.

Thiện thiếu chút nữa ngất xỉu.

An Nhiên lại không sao cả, nàng chưa từng miễn cưỡng người khác. Lại nói, không thể dùng được kế sách này, nàng có thể dùng kế sách khác.

Tinh tế đánh giá nữ hài vừa trả lời, An Nhiên hứng thú hỏi: “Ngươi tên gì? Vì sao không theo chân bọn họ rời đi?”.

“Ta kêu là Vũ, dị năng giả hệ hỏa” Nữ hài nghiêm túc đáp lại: “Bọn họ quá mộng tưởng, bên ngoài đâu có tốt lành gì đâu. Không chừng còn có người đang chờ gặm nhắm xương cốt của bọn họ. Ta biết một chút sự tình trong bộ lạc, nữ nhân thực sự không có địa vị, mặc kệ là dị năng giả hay người thường, đều bị đầy đọa. Rời đi để nhận được một cuộc sống bi thảm như vậy, không bằng ngốc tại An bộ lạc, ít nhất nơi này cũng an toàn, không ai tính kế ai”.

An Nhiên nhìn bốn phía xung quanh, đếm từng người còn lại: “Không tính ta, còn lại hai mươi người, đều không muốn rời đi?”

Thiện lẩm bẩm tự nói, lại như đang đáp lời, ngữ khí chết lặng: “Đi hết rồi, đi hết rồi…”.

“Thực tốt” An Nhiên vỗ vỗ tay, lộ ra tươi cười thật lòng: “Như vậy, chúng ta tổ chức khánh yến ăn mừng đi”.

Thiện run rẩy, há miệng thở dốc, nói không nên lời. Chẳng lẽ thủ lĩnh muốn chúc mừng An bộ lạc sắp suy tàn, không lâu sau, những người còn lại, tự thân ai người nấy lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net