Chap 5 Khánh yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ly Ca (@tieumanthau67)

Vũ nhìn trời: "Khánh yến? Trong bộ lạc đâu còn dư thừa lương thực đâu?".

An Nhiên mỉm cười: "Ta vừa rồi bắt được vài con thú rừng. Thiện, không phải ta đã bảo ngươi cho người chuẩn bị củi khô rồi sao? Nhóm lửa lên đi" Nói xong, nàng liền đi ra ngoài.

Thiện sững sờ tại chỗ, thủ lĩnh thực sự đi săn thú rừng? Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục được tinh thần, liền cho người sắp xếp củi khô chuẩn bị nhóm lửa.

Vũ vung tay phải lên, tiểu hỏa cầu liền đánh chuẩn xác vào củi khô đã được sắp xếp. Thực mau, củi khô liền bốc cháy.

"Không biết Nhiên sẽ đem về thứ gì?" Vũ chống cằm suy tư.

Bên kia, sau khi tránh khỏi tầm mắt của mọi người, từ trong không gian, An Nhiên lấy ra một con lợn rừng. Suy nghĩ một chút, nàng lại lấy thêm hai con gà rừng.

"Bọt Nước" An Nhiên lẩm bẩm một câu, giây tiếp theo, vô số bọt nước liền xuất hiện bao bọc lấy lợn rừng cùng hai con gà rừng, lơ lửng trong không trung, ngoan ngoãn xếp thành một hàng, nối đuôi nhau đi theo sau An Nhiên.

An Nhiên bình tĩnh quay trở lại chỗ mọi người. Nàng vừa dừng chân, bọt nước liền biến mất, lợn rừng cùng gà rừng thi nhau rơi xuống đất.

Mọi người há hốc miệng, ánh mắt khiếp sợ nhìn ba con thú rừng vừa rơi trên mặt đất.

Một tiểu nữ hài hai mắt tỏa sáng, lắp bắp nói: "Này, lợn rừng thật lớn, có thể làm cho mọi người ăn no?"

An Nhiên nhăn nhăn mày, nàng sẽ phải nướng hết số thú rừng này, nhưng mà nàng lại không biết sơ chế chúng. Ở hiện đại, thịt heo đều đã được sơ chế qua, trong trò chơi, cũng như vậy.

Bất mãn đá đá con lợn rừng vài cái, An Nhiên quay đầu lại, hỏi mọi người: "Trong số các ngươi, ai biết xử lý lợn rừng?"

Đại đa số mọi người đều nhìn qua, vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, một nữ nhân khoảng trừng bốn mươi tuổi từ trong đám người bước ra, xung phong nhận việc: "Báo cáo thủ lĩnh, ta biết làm".

An Nhiên vẻ mặt mang theo một tia khen ngợi: "Ngươi tên là gì?".

"Ta kêu là Lương, đây là nữ nhi của ta, kêu là Tố. Ta không những biết làm lợn rừng mà còn biết làm cả gà rừng nữa" Lương kéo kéo tiểu nữ hài khả ái đang đứng bên cạnh ra, kéo lên phía trước nàng.

"Thực tốt, ngươi đem chỗ thú rừng này đi xử lý đi" An Nhiên trịnh trọng hứa hẹn: "Chờ lát nữa nướng thịt xong, ta sẽ chia cho ngươi một chiếc đùi sau của lợn rừng. Mặt khác, trừ bỏ thịt, tất cả mọi thứ còn lại đều thuộc về ngươi".

Lương thập phần vui sướng, không nói nên lời: "Thủ lĩnh, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, thủ lĩnh" Da heo sau khi nấu lên liền có thể ăn, xương heo có thể dùng làm công cụ hoặc làm thành những thành phẩm khác.

"Được rồi, nhanh đi thu thập đi" An Nhiên vung tay lên.

Lương liền lôi kéo nữ nhi đi, phụ giúp một tay, nhưng còn cảm thấy vẫn chưa đủ, nên rủ thêm vài vị tỷ muội tốt khác.

An Nhiên thảnh thơi đi đến bên cạnh Thiện, hướng về phía hắn nói nhỏ: "Chỗ củi này không đủ, ngươi phái người đi tìm thêm củi mang về đây".

Hai mắt vô thần, ánh mắt dại ra, Thiện gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đờ đẫn lặp lời của nàng: "Phái người đi tìm thêm củi".

"Tỉnh tỉnh." An Nhiên khẽ đong đưa bàn tay trước mặt Thiện.

Một hồi lâu sau, Thiện rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại: "Ta đã minh bạch, thưa thủ lĩnh."

Thực mau, Thiện liền triệu tập mọi người lại, cùng nhau đi đốn thêm củi. Người lớn cầm rìu đá đi đằng trước, tiểu hài tử đi đằng sau, nhặt vài cành cây khô, ôm vào trong lồng ngực.

Ở thời đại thiếu y thiếu thực, tất cả mọi người đều phải lao động.

--------------------++++---------------------------

Lúc này, Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh An Nhiên, cố tình hạ giọng nói: "Nhiên, ta nghe nói ngươi bị mất trí nhớ. Ngươi cũng đừng vì những người rời đi mà buồn phiền, chuyện này không phải là lỗi của ngươi".

An Nhiên mạc danh có chút buồn cười, nàng cũng đâu có vì chuyện này mà sinh buồn phiền đâu .

Vũ sợ An Nhiên không tin, tiếp tục nói: "Lúc đầu, mọi người trong bộ lạc đều tin tưởng lời tiên đoán của Thiện, khăng khăng ủng hộ ngươi lên làm thủ lĩnh, ngươi đã năm lần bảy lượt từ chối, cảm thấy chính mình không đủ năng lực để gánh vác toàn bộ bộ lạc, nhưng tất cả mọi người trong bộ lạc đều không nghe, một phải hai phải ép ngươi lên làm thủ lĩnh".

"Bởi vì lời tiên đoán của Thiện luôn chính xác. Tuy rằng ngài ấy rất ít khi tiên đoán nhưng một khi đã tiên đoán thì lời tiên đoán đó sẽ trở thành hiện thực. Hơn nữa mỗi khi có việc hệ trọng, ngài ấy đều chỉ bảo chúng ta, nói cho chúng ta biết nên chuẩn bị những gì, cho nên tất cả mọi người đều tín nhiệm ngài ấy".

"Ngươi làm thủ lĩnh cũng không phải là không tốt. Có rất nhiều lần, người dân trong bộ lạc bị bệnh, ngươi đều đưa lương thực của ngươi cho bọn họ, trợ giúp bọn họ vượt qua thời kỳ khó khăn. Chỉ là, những thứ mà ngươi làm chưa đạt đến mong muốn của bọn họ, cho nên bọn họ mới nói ra những lời khó nghe như vậy".

An Nhiên cười cười: "Cảm ơn, kỳ thật ta cũng biết điều đó".

"Ngươi biết?" Vũ nhịn không được cất cao giọng: "Không phải ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia sao?".

"Ta không nhớ rõ chuyện trước kia chứ không phải là kẻ ngốc" An Nhiên nhìn trời.

"Một dị năng giả hệ thủy, không hề có lực công kích, nếu không phải là do có người trợ giúp thì làm sao có thể ngồi được ở vị trí này? Hơn nữa, nếu dùng vũ lực để trấn áp, đừng nói là mọi người tín nhiệm Thiện, giá trị ngôn từ của dị năng giả hệ tiên tri cũng không cao lắm, nếu trong lòng mọi người không vui, Thiện cũng không thể làm gì bọn họ".

"Cho nên ngay từ lúc bắt đầu ta đã minh bạch, mặc kệ trước kia ta có làm gì đi chăng nữa, mọi người đều sẽ đồng ý, để cho ta làm thủ lĩnh".

"Nhưng mà sau khi nghe ngươi nói những chuyện này, nguyên lai một đám đói đến hoa mày chóng mặt, trước mắt thấy hy vọng được ăn no liền đồng lòng nguyện ý, không màng ý nguyện của người khác, nhất nhất quyết quyết đòi người lên làm thủ lĩnh. Người kia tự biết mình không đủ năng lực nhưng lại không thể chối từ. Bị buộc lên làm thủ lĩnh, nàng thành công đem bộ lạc kéo xuống. Vậy mà lúc này, bọn họ lại quên mất hành vi lúc ban đầu của bọn họ, trên mặt luôn trách cứ thủ lĩnh của bọn họ vô năng".

"Mà người xui xẻo kia lại chính là ta. Nếu không phải là do đại đa số dị năng giả trong bộ lạc đều đã rời đi, chỉ lưu lại toàn bộ đều là người thường, ta thực hoài nghi, có phải bọn họ đang trả thù ta hay không, tới phát tiết những bất mãn cùng thất vọng trong lòng".

"Rõ ràng bọn họ cũng có phần tham dự, sai lầm của bọn họ lại đẩy hết lên người ta cùng Thiện, bọn họ làm như, chỉ bọn họ mới là người bị hại thôi vậy. Thực ra, toàn bộ người dân trong bộ lạc đều là đại gia, quá khó hầu hạ".

An Nhiên vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ đối với hành vi của những người này thực phản cảm.

Vũ kinh ngạc nhìn An Nhiên, hơn nửa ngày mới cảm khái nói: "Nhiên, sau khi tỉnh dậy, ngươi thực sự thay đổi, cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau".

"Coi như ta đã thông suốt đi" An Nhiên cười cười.

Vũ như đã minh bạch cái gì đó, ánh mắt mang theo một tia nghiên cứu tìm tòi: "Ngô, chẳng lẽ là ngươi cố ý để bọn họ rời đi?".

An Nhiên lập tức tươi cười, nói lảng sang vấn đề khác: "Lương đã thu thập xong thịt thú rừng rồi, ta đi nướng thịt đây".

------------------++++-----------------

An Nhiên tiến về phía đống lửa, dùng đá cùng gỗ xếp thành một giàn nướng thịt, sau đó đem thịt lợn rừng đã được xử lý xong xiên vào que gỗ, rồi đặt lên giàn nướng thịt. Cứ một lúc, nàng lại chuyển mặt thịt một lần.

Mùi vị nồng đậm của thịt ngày một khuếch tán, An Nhiên trên mặt mang theo một tia bất đắc dĩ.

Nếu đem thịt lợn rừng cắt thành từng khối bằng bàn tay, mỗi lần chỉ nướng từng khối từng khối một, so với nướng nguyên cả con thì đơn giản hơn nhiều, hơn nữa lại có thể khống chế được độ lửa, thịt nướng ra lại càng tốt, hiệu quả buff lại càng cao.

Chỉ tiếc, toàn bộ người dân trong bộ lạc đều giống như quỷ chết đói đầu thai, đã lâu không được ăn no. Nếu đem thịt nướng cắt thành từng khối từng khối, phỏng chừng cả đêm nàng đừng mong có thể ngủ. Nếu vậy, trực tiếp nướng nguyên cả con còn tốt hơn.

Thời gian trôi qua, mùi vị thịt nướng càng ngày càng thêm nồng đậm. Nước mỡ từ trong thịt nướng nhỏ từng giọt từng giọt xuống đống lửa tạo nên những tiếng tí tách xèo xèo.

Vũ nhanh chóng chạy lại chỗ An Nhiên, đoan trang ngồi xuống bên cạnh nàng, hai mắt không hề chớp mắt, nhìn chằm chằn vào thịt lợn rừng nướng, âm thầm trộm nuốt nước miếng.

Lương, Tố cùng ba nữ nhân khác thì còn câu nệ, chỉ lẳng lặng đứng một bên để chờ.

"Đúng rồi, vừa rồi ta quên hỏi ngươi, tại sao ngươi lại không theo mọi người đi đốn củi?" An Nhiên một bên nướng thịt, một bên dò hỏi.

Vũ kéo kéo khóe miệng, tùy ý nói: "Ta là dị năng giả nha, mặc kệ là bộ lạc nào, dị năng giả đều sẽ được ưu tiên, đặc biệt là dị năng giả hệ hỏa, có lực công kích, có thể bảo vệ người dân trong bộ lạc".

"Bình thường những việc vụt vặn này đều do những người bình thường làm, đây là quy định của bộ lạc, mọi người đều phải thực hiện. Trong bộ lạc, mỗi người đều phải phát huy giá trị của bản thân, một khi giá trị của bản thân không còn, có thể sẽ bị bộ lạc vất bỏ".

"Hiện tại trong bộ lạc chỉ có ngươi, ta cùng Thiện là dị năng giả. Nếu không phải Thiện muốn mang theo mọi người đi đốn củi, ngài ấy cũng không cần phải tham gia".

Lại đợi thêm một lát, mắt thấy thịt nướng đã sắp được ăn, An Nhiên liền phóng xuất thuật nấu ăn.

Bạch quang chợt lóe, màn hình trong xuất lại xuất hiện năm sự lựa chọn như cũ:

[1] khôi phục 40% giá trị sinh mệnh.

[2] bổ sung 80% giá trị thể lực.

[3] gia tăng 20% giá trị phòng ngự.

[4] gia tăng 20% giá trị công kích.

[5] bổ sung 80% giá trị thể lực.

An Nhiên nhướng mày, quyết đoán chọn [2] cùng [5].

Căn cứ vào kinh nghiệm của nàng, đại khái là một phần mười, năm sự lựa chọn lần này sẽ tương đồng như năm sự lựa chọn lần trước. Với tình huống hiện tại, nàng cũng sẽ lựa chọn như lần trước, muốn trở nên mạnh mẽ, nhanh nhất vẫn là sử dụng đồ ăn buff chuyên dụng.

Mà lần này, yêu cầu quan trọng nhất là bổ sung giá trị thể lực, nếu đã như vậy, nàng cần gì phải do dự, nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.

Sau đó, An Nhiên nhấc thịt lợn rừng đã nướng xong ra, trong miệng lại lẩm bẩm một câu "Thủy Đao". Giây tiếp theo, trên tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một tiểu thủy đao* màu xanh lam.

*Tiểu thủy đao: con dao nhỏ bằng nước.

An Nhiên giữ đúng lời hứa, cắt một đùi sau của lợn rừng đưa cho Lương: "Đây là thù lao của ngươi".

Trên mặt Lương tràn ngập tươi cười, cầm một bồn gỗ* lại, tiếp nhận đùi heo.

*Bồn gỗ: Chậu gỗ, thau gỗ

Chờ đến khi nhận xong phần đùi heo của mình, ý cười trên mặt Lương càng đậm thêm. Đùi sau của heo rất lớn, rất nhiều thịt. Thủ lĩnh thật hào phóng, không uổng công nàng một phen phí sức làm lụng.

Tiếp theo, An Nhiên lại cắt thêm vài khối thịt bằng bàn tay đưa cho Lương , Tố cùng ba nữ nhân khác, dặn dò nói: "Từ từ ăn, không đủ thì lại đây lấy thêm".

Khóe mắt thoáng nhìn qua người Vũ, An Nhiên trực tiếp cắt một chiếc đùi khác đưa cho nàng, giọng nói đầy động viên khích lệ: "Ưu đãi dị năng giả".

Vũ tiếp nhận đùi heo, cắn to từng ngụm từng ngụm, không hề bận tâm hình tượng, vừa ăn vừa hàm hồ cảm khái: "Ăn thật ngon, ta chưa bao giờ được ăn thịt heo ngon như vậy".

-------------++++-----------

Đang nói chuyện thì Thiện dẫn người trở về. Những người ở phía sau hắn, trong ngực đều ôm không ít củi.

Ngửi thấy mùi thịt nướng, mọi người đều đồng lòng nhất trí, nhẹ nhàng hít hít cánh mũi, yết hầu không ngừng lên xuống, nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy khát vọng.

"Đem củi tùy tiện đặt ở một chỗ, các ngươi mau lại đây ăn thịt nướng" An Nhiên vẫy tay gọi mọi người.

Tiếp theo, mặc kệ là già trẻ gái trai, mỗi người đều được nàng phát cho hai khối thịt heo, đồng thời nàng cũng dặn dò một lần nữa: "Ăn không đủ thì lại đây lấy thêm. Đêm nay chúng tay ăn uống no say, ngày lành còn ở phía sau".

Có người cầm chén gỗ, hai mắt dại ra, thẳng đến khi có một số lều trại phát lên ánh lửa, mới hồi phục được tinh thần, trong lòng không thể tin tưởng hỏi: "Thịt này thực sự cho ta ăn sao?".

Một người bên cạnh trực tiếp dùng tay cầm lấy khối thịt nướng nhét vào miệng, cắn một ngụm lớn, thiếu chút nữa thì chết nghẹn. Vừa vội vàng ăn thịt vừa ô ô trả lời: "Kệ hắn, thịt vào trong bụng, chính là của mình. Ăn xong rồi, thủ lĩnh có thể bắt ngươi nhổ ra được sao? Mau ăn đi, ăn xong thủ lĩnh liền sẽ không thể thay đổi ý định".

Có một tiểu nam hài sau khi ăn xong một khối thịt, hiểu chuyện đem một khối thịt khác bỏ vào trong chén. Hai mắt nhìn chằm chằm, liều mạng nuốt nước miếng, thế nhưng lại không chịu ăn.

Nghe thấy thủ lĩnh có khả năng thay đổi ý định, hắn lập tức kinh hoảng, nhanh chóng bảo vệ chén thịt của mình, sợ có người tới cướp đoạt.

Mụ mụ của tiểu nam hài tức khắc cảm thấy chua xót, nhẹ giọng an ủi hắn: "Hài tử ngoan, con lớn như vậy, cũng chưa được ăn no một lần. Hôm nay, mặc kệ thế nào, ăn no một lần đi. Lại nói, thịt mà thủ lĩnh cấp cho chúng ta, không thể mang về nhà, như thế là không tốt".

Tiểu nam hài dùng sức gật đầu, tay cầm lấy khối thịt thứ hai, tiếp tục gặm cắn.

Một ngụm cắn xuống, thịt heo thơm ngon béo ngậy ấm áp tràn ngập trong khoang miệng, dư vị tinh tế làm người nhớ nhung. Chờ đến khi hắn đem khối thịt heo trong miệng nuốt xuống, nháy mắt, liền cảm thấy cả người lâng lâng thỏa mãn.

Hai mắt tiểu nam hài bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Giờ khắc này, hắn thực hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn rơi lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net