Chương 6: Tổng tài đại nhân yêu tôi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mèo lười

Lê Phong từng mơ một giấc mơ.

Trong bóng tối vô tận, anh dùng tư thế cứng ngắc co rút ở dưới những chiếc lá khô, toàn thân tê dại. Bất luận làm như thế nào cũng không mở mắt ra được, ánh mắt lập lòa lúc sáng lúc tối chiếu vào mắt khiến người khác không thể nào chìm vào giấc ngủ.

Rất lạnh...

Tất cả cảm giác cũng chỉ là lạnh.

Không cách nào thoát ra khỏi nơi khiến người khác cảm thấy đè nén này, biết rõ đây là mộng, cũng không có cách nào tỉnh lại.

Cho đến khi giọng nói kia ở bên tai anh lại lần nữa vang lên, anh mới khôi phục được ý thức.

Mí mắt run rẩy, lông mi khẽ run. Vài phút sau thân thể bị nâng lên, một dòng nước ấm tuôn vào cổ họng đau rát.

Cố gắng mở mắt ra, tất cả đều trở nên mơ hồ, ngay cả người trước mặt cũng không trông thấy rõ ràng.

"Muốn uống nước nữa không?" giọng nói dịu dàng vang lên, anh lắc đầu, đến lúc này rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ mặt người chăm sóc mình.

"Chuyện của công ty anh không cần lo lắng đâu, những người kia đã lấy danh nghĩa của anh giải quyết tốt mọi chuyện, cũng đã liên lạc với những nhà đầu tư bên Mỹ, nguy hiểm lần này đa phần đã được giải quyết tốt" cô nói chậm rãi, bàn tay lạnh áp lên trán anh, đặc biệt thoải mái.

"Không nên có lần sau, anh nếu còn như vậy... tôi rất sợ hãi" giọng nói của Hạ Lưu đột nhiên có chút nghẹn ngào.

Ý thức hỗn độn của Lê Phong rốt cuộc cũng thanh tỉnh, anh nghĩ đến...

Bắt đầu từ tháng trước, Phùng Viễn cùng vài công ty khác bắt đầu liên thủ mạnh mẽ chiếm trước phân chia thị trường, ý đồ chèn ép công ty Lê thị. Mà bên trong Lê thị cũng xuất hiện tình trạng nội gian, trong ngoài đều khốn đốn, Lê thị xuất hiện nguy cơ nợ nần nghiêm trọng.

Lê Phong thân là tổng giám đốc phải nhận áp lực lớn hơn so với bất kỳ người nào. Liên tục hai ngày tự mình chạy khắp nơi tìm nguồn vốn cho công ty, rốt cuộc vào tối hôm qua vì kiệt sức mà ngất xỉu.

"Em vất vả rồi" Lê Phong có chút mệt mỏi nhíu mày, Hạ Lưu đúng lúc tiến lên xoa huyệt thái dương cho anh, nhẹ giọng phủ nhận: "Không, toàn bộ đều là công lao của anh"

Đó cũng không phải tại Hạ Lưu khiêm tốn, mà là sự thật.

Đối với chức vụ tổng giám đốc này mà nói, Lê Phong làm khá tốt. Trong thế bị động lại có thể hoàn mỹ thoát ra, còn hung hăng phản kích đối phương.

Bất quá Phùng Viễn dù thất bại thế nào cũng sẽ không bị hắc hóa. Bởi vì sau một thời gian bị Hạ Lưu thỉnh thoảng dùng lời nói thôi thúc, hắn cuối cùng cũng theo đuổi nữ chính Mạnh Lộ, thành công ôm mỹ nhân về.

"Anh trời sinh là người lãnh đạo, Lê thị hơn bảy trăm người, tất cả đều dựa vào anh"

Hạ Lưu chậm rãi nói, thật giống như vô tâm, nhưng lại là cố ý.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhắc nhở Lê Phong như vậy, một lần lại một lần nhắc nhở trách nhiệm của anh. Cũng bởi vì Hạ Lưu sợ não của anh ta không bình thường, sẽ làm ra những chuyện kỳ quái, tỉ như chạy tới vùng núi dạy học...

"Thư ký Hạ, tài ăn nói của em ngày càng tốt" Lê Phong nằm trên giường bệnh ngẩng đầu nhìn cô. Bởi vì sức khỏe suy yếu nên môi trắng bệch, lúc này thoạt nhìn không giống như bình thường lạnh thấu xương, lời nói cũng ít đi khí thế của tổng giám đốc thường ngày.

"Tôi đã nấu cháo thịt nạc, anh nhanh ăn đi" Hạ Lưu hoàn toàn không cho tổng giám đốc mặt mũi, tay rất phối hợp lấy hộp cháo từ trong túi giữ ấm, "Thật tốt quá, vẫn còn nóng"

"..."

Anh nhìn cô múc một muỗng cháo đưa tới trước miêng mình, chuẩn bị đút anh ăn. Không nói tiếng nào cầm lấy muỗng, chậm rãi ăn.

"Áo quần của anh tôi đã chuẩn bị, ăn xong thì đi tắm rửa thay quần áo" bị từ chối đút ăn Hạ Lưu xem như đã thành thói quen bình thường, tiếp tục đứng dậy đưa viên thuốc quen thuộc cho Lê Phong.

"Ăn cháo xong, nhớ phải uống thuốc"

Lê Phong bỏ chén xuống sau đó lau miệng, cũng không thèm nhín Hạ Lưu, đứng dậy đi tới máy tính bên cạnh giường bệnh.

"Hôm nay và ngày mai, ít nhất hai ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần phải vào xem công viejc"

Hạ Lưu trực tiếp tháo ra dây mạng lưới, rất có dũng khí cùng Lê Phong đối mặt.

Lê Phong nhàn nhạt liếc qua Hạ Lưu, chậm rãi nói: "Thư ký Hạ, lúc em ký hợp đồng, chắc hẳn thấy rõ phạm vi công việc của mình"

"Anh... cảm thấy tôi quản lý quá nhiều chuyện sao?" Hạ Lưu kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt có chút bi thương.

Lê Phong hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, hai tay tùy ý ôm trước ngực, dùng tư thế nhàn nhã ngồi.

"Vị trí của mỗi người bất đồng, trách nhiệm cũng bất đồng, chỉ cần làm tốt công việc tại vị trí của mình là tốt rồi. Những lời này, không phải em nói sao?"

Hạ Lưu cúi đầu, đáp một tiếng: "Vâng"

"Thân là thư ký, em tại sao lại làm những chuyện ngoài phạm vi công việc của mình như vậy? Em nghĩ rằng tôi rất hào phóng, sẽ tăng lương cho em sao?"

Lê Phong tính cách không tốt, tâm tình tùy vào thời điểm mà bảo trì những lời nói lạnh lùng, nhưng một khi tâm trạng không tốt hoặc là... vào thời điểm ngạo kiều (*), những lời nói ra quả thực có thể bức chết người.

(*) Ngạo kiều: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu.

Giờ phút này anh chính là như vậy, khẽ quay đầu, lấy vẻ mặt cực kỳ lãnh ngạo nhìn Hạ Lưu, lời nói cực kỳ độc miệng cũng lạnh lùng thốt ra.

"Tôi cũng không phải muốn tăng lương" Hạ Lưu ngồi xổm dưới chân anh, nhìn thẳng vào anh.

"Tôi chỉ là... không khống khế được, muốn vì anh làm chút chuyện" cô dường như lẩm bẩm tự nói chuyện, lại như kiểu nói như thế nào cũng không rõ ràng "Tôi..."

Anh nhìn cô, đôi mắt đen hơi híp lại, lông mi thật dày theo động tác nháy mắt khẽ rung, phảng phất một màu đen của lông quạ, che đậy đi cảm xúc sâu nhất trong nội tâm anh.

"Thư ký Hạ"

"Nếu bây giờ em đã làm những việc này, vậy nên ngồi vào vị trí thích hợp"

"Tôi cảm thấy được, em rất thích hợp trở thành Hạ bảo mẫu" anh nhàn nhạt mở miệng, nhưng lại thốt ra một câu khiến người nghe chỉ có thể vô lực nhăn trán.

Cũng không chờ Hạ Lưu trả lời, anh lại mở miệng, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

"Không đúng, em là sinh viên xuất sắc du học nhiều năm, làm bảo mẫu quả thật chính là nhân tài không được trọng dụng.

Khẽ nâng mi mắt, giọng nói của anh cũng không có phập phồng gì quá lớn.

"Như vậy, làm Lê phu nhân là tốt nhất"

Hạ Lưu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lê Phong, trầm mặc một hồi lâu, khóe môi nhịn không được giơ lên, đường cong ngày càng lớn, rốt cục cuối cùng không chút che dấu sự vui sướng trong lòng mà bật cười.

"Anh đây là... tỏ tình sao?"

Đối với định nghĩa này, Lê Phong không chút lưu tình phủ nhận. Anh rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô "Không phải"

Nhìn thấy sắc mặt Hạ Lưu thoáng cái trở nên u ám, anh lúc này mới không hoang mang bổ sung một câu "Đây là cầu hôn!"

"Thư ký Hạ, em đồng ý không?"

[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]

[Chúc mừng bạn đã thành công tiến công chiếm đóng nam chính tổng giám đốc Lê Phong. Độ khó của nhiệm vụ là cấp C, cộng thêm việc hợp tác nữ chính cùng nam phụ, độ hoàn thành là 120%]

Bên tai vang lên tiếng nổ pháo hoa ăn mừng, hệ thống quân sung sướng tuyên bố tin tức tiến công chiếm đóng thành công.

Hạ Lưu cũng không chọn lập tức rời đi, mặc dù đến lúc đó vị vốn là nữ phụ Hạ Lưu kia sẽ tiếp thu đoạn ký ức này và tiếp tục cùng nam chính happy end, nhưng là vì muốn độ hoàn thành cao hơn, Hạ Lưu còn tính làm một việc.

Ba năm sau.

"Theo điều tra của phóng viên, hiện tại giám đốc Lê thị dùng danh nghĩa cá nhân quyên tặng cho trẻ em thất học số tiền đã đạt bảy trăm ngàn, đầu tư xây dựng 122 trường tiểu học tại các vùng núi nghèo khó, thực sự chính là một cống hiến to lớn vì sự nghiệp giáo dục"

"..."

Hạ Lưu ngồi trên ghế sofa cúi đầu, khẽ mỉm cười, dịu dàng sờ sờ bụng của mình.

"Đứa nhỏ này thực ngoan, không khiến em phải khổ sở" Lê Phong nhìn Hạ Lưu, giọng nói lạnh nhạt nhưng vẻ mặt lại không tự chủ mềm dịu xuống.

"Hơi mệt, qua đây ngồi một chút được không?" Hạ Lưu vẫy vẫy tay với Lê Phong, anh không nói gì thêm, buông báo cáo trong tay, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

"Để em dựa vào một chút nha, em buồn ngủ"

"Sao không về giường ngủ?"

"Cứ như vậy đi" Hạ Lưu điều chỉnh tư thế một chút, dè dặt nằm xuống, đem đầu nhẹ nhàng gối lên đùi Lê Phong.

Anh cũng không động đậy, chỉ đem tay dịu dàng đặt trên bụng cô, giữ nguyên tư thế cùng cô mười ngón tay đan xen vào nhau.

"Gặp lại sau, Lê tổng" Hạ Lưu nhẹ nhàng nói một câu, nhẹ như một cơn gió thoáng qua.

[Muốn rời khỏi thế giới tổng giám đốc? Yes or No]

[Yes]

[Chúc mừng bạn đã rời khỏi thế giới tổng giám đốc, tổng số độ hoàn thành nhiệm vụ là 200%]

Ý thức của Hạ Lưu thoáng cái rời khỏi cỗ thân thể này, một màn sáng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.

Cô không quay đầu lại nhìn, không nhanh không chậm, bước vào trong màn sáng kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net