Chương 116 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Mel*Meow

May mà trợ lý của hắn nhìn ra có điểm không đúng, tay mắt lanh lẹ, lao lên kéo hắn lại.

Đám nhân viên công tác thiếu chút nữa bị hắn hù chết!

Đây tuy rằng chỉ là thành giả mô phỏng kiến trúc cổ đại, nhưng nó cũng cao tận mười mấy mét lận, hắn thế mà lại lao lên định nhảy xuống?

Thời điểm Tần Hạng Uân được mọi người lao lên giữ chặt, Sở Triều Dương còn đang lơ lửng trên dây thép, khoảnh khắc nhìn thấy hắn nở nụ cười với mình, một giọt nước mắt ở khóe mắt, cứ như vậy bị gió thổi bay.

“Còn ngây ngốc làm cái gì? Mau kéo lên a!” Trương Đạo cùng Đàm sản xuất đều vội vàng chạy lên, hỗ trợ kéo Tần Hạng Uân lên trên.

Đàm sản xuất bị dọa đến điên rồi, “Tần Hạng Uân, cậu có bị ngu không thế? Sở Triều Dương dám nhảy là bởi vì trên người cô ấy có đeo dây thép, trên người của cậu cũng có dây thép sao?”

Một màn diễn trước đó, toàn bộ kỹ thuật diễn của Tần Hạng Uân bùng nổ, trong lúc nhất thời cái loại cảm xúc thống khổ khi phải chia lìa Linh Lung kia hắn còn chưa thoát ra được.

Sau một tràng chửi được phun ra từ hàm răng sâu đen của Đàm sản xuất, rốt cuộc Tần Hạng Uân đã thanh tỉnh đôi chút.

Đôi tay hắn chà xát che khuất khuôn mặt, “Xin lỗi.”

Lúc Sở Triều Dương đi về phía bên này, cô cũng có chút sững sờ.

Tạ Mộc Văn cho rằng cô bị Tần Hạng Uân dọa sợ.

“Đừng lo lắng, quen rồi sẽ thấy không sao.” Hắn cười cười với Sở Triều Dương.

Từ vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Sở Triều Dương rất bội phục Tạ Mộc Văn, kỹ thuật diễn tốt, nhân phẩm nhìn cũng có vẻ không kém, nhập diễn ra diễn đều đặc biệt nhanh, tính cách nhìn ôn hòa, trên thực tế vô cùng lý trí, năng lực tự chủ cũng rất tốt.

Còn nhìn Tần Hạng Uân lại khiến người ta có vài phần lo lắng.

“Hắn vẫn luôn như vậy sao?”

“Đúng vậy, có đôi khi thậm chí nửa năm vẫn không ra được.” Tạ Mộc Văn nói.

Hắn đã quen Tần Hạng Uân mấy năm, quan hệ cá nhân không tồi.

Thấy Sở Triều Dương còn đang nhìn Tần Hạng Uân, Tạ Mộc Văn nói: “Thật ra đây không phải vấn đề của riêng mình hắn, mà có rất nhiều diễn viên giỏi, trên người đều tồn tại vấn đề này, nhập diễn rồi liền khó có thể ra diễn, lúc này, họ bắt buộc phải tìm một điểm..” Tạ Mộc Văn đây cũng là đang chỉ điểm cho cô: “Một điểm phân biệt giữa diễn xuất và đời thực.”

Sở Triều Dương quay đầu lại, nhìn về phía Tần Hạng Uân: “Của hắn là gì?”

Tạ Mộc Văn nói: “Tình cảm giữa hai vợ chồng nhà hắn rất tốt, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, họ cùng nhau trải qua quãng thời gian sinh hoạt vất vả ban đầu, từ trước cho tới nay, vợ hắn luôn là điểm phân cách giữa diễn xuất và hiện thực của hắn.”

Sở Triều Dương ngơ ngác gật đầu.

“Cô có ổn không?” Tạ Mộc Văn nhìn cô.

“À.” Cô phản ứng chậm một phách mà đáp: “Không có việc gì.”

Cũng may, cả kịch bản cũng chỉ có thêm một đoạn diễn buồn khổ nữa, còn lại những cảnh diễn khác toàn bộ đều vui vẻ nhẹ nhàng, đoạn diễn buồn kia là cảnh cô phối hợp diễn với Tạ Mộc Văn, đây là đoạn Triệu Vũ nhờ Linh Lung giúp hắn trộm Hổ phù*, một màn này cũng giúp Linh Lung thấy rõ Triệu Vũ lòng muông dạ thú.

*Hổ phù: là để chỉ một loại tín vật tượng trưng cho binh quyền mà nhà vua trao cho tướng lĩnh.

Nói là mối thù đoạt thê, thực tế vẫn là vì giang sơn quyền thế.

Hắn có lẽ có cảm tình đối với nàng, nhưng lấy cái thứ cảm tình mỏng manh này ra so với quyền thế cám dỗ, nó chẳng đủ đả động nhân tâm.

Bọn họ cứ như vậy nhìn kỹ thuật diễn của Sở Triều Dương từ vừa mới bắt đầu tiếp cận mặt ngoài, đến nhập diễn, rồi đến cảnh diễn này, đáy mắt nàng hiểu ra, bi thương, trào phúng, tuyệt vọng.

Kỳ thật tại một khắc này đây, nàng đã bắt đầu lựa chọn cái chết.

Trước đó, nàng vẫn luôn cho rằng mình yêu Triệu Vũ, vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, sẽ không tiếc mạng sống.

Mà tên ngốc nam nhân kia thì sao, cứ như vậy đĩnh đạc đem hổ phù giao cho nàng, không hề bố trí phòng vệ, cõi lòng tràn đầy tín nhiệm.

Một ngày này Sở Triều Dương rất trầm mặc, kỳ thật ngoài đời cô và Tần Hạng Uân rất ít khi tiếp xúc với nhau.

Tần Hạng Uân tựa hồ biết chính mình rất khó ra diễn, tuy rằng đang trong lúc diễn kịch không yêu cầu hắn phải ra diễn, nhưng chỉ cần suất diễn của hắn kết thúc, hắn liền sẽ rời đi thật xa, dẫu ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nàng.

Mỗi lần trợ lý thấy vậy lại kéo hắn ra một chỗ khác.

Sở Triều Dương có thể lý giải cảm thụ của hắn, bởi sau khi nếm qua cảm giác được vị đế vương vĩ đại đặt ở trong lòng mà cưng chiều, khi trở lại hiện thực, Sở Triều Dương cảm giác như trái tim đã bị người ta đào rỗng.

Bên trong trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Có đôi khi ban đêm bỗng nhiên bừng tỉnh, tỉnh lại thấy bên người trống rỗng lạnh lẽo, duỗi một tay ra sờ, lại chỉ có cõi lòng đầy tịch liêu.

Cô liền một mình nằm ở trên giường lớn khách sạn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trên trần nhà, thẳng đến hừng đông.

Cũng may suất diễn của cô cũng không nhiều, đạo diễn tập trung đem suất diễn của Sở Triều Dương quay chụp hết một lượt, cô thu thập mọi thứ xong xuôi, liền có thể rời khỏi đoàn làm phim trước.

Trước khi rời đi bọn họ còn tổ chức một buổi tiệc đưa tiễn cô, trong buổi tiệc đưa tiễn, hai người Sở Triều Dương và Tần Hạng Uân đều tách nhau ra thật xa, Tần ảnh đế phảng phất như cũng đã trở lại thời điểm bọn họ mới gặp nhau, toàn thân lạnh lẽo như băng, Sở Triều Dương cũng khách khách khí khí nhìn không ra có gì khác thường, lúc sau lại cùng bọn Tạ Mộc Văn Trương Đạo để lại phương thức liên hệ.

Sau khi rời khỏi thành thị điện ảnh, Ngũ Tuấn Phong liền tới phỏng vấn xin việc, Phan ca trực tiếp làm việc này, kết quả phỏng vấn nằm ngoài suy đoán của mọi người, ở phương diện chiến đấu, hai người Phan ca cùng Bành ca cư nhiên đều không phải là đối thủ của Ngũ Tuấn Phong, ngoài ra, hắn còn có thêm một số kỹ năng khác như trinh sát, điều tra, che giấu hành tung.

Hỏi mới biết được, hóa ra trước đó hắn vốn là một bộ đội đặc chủng, trong một lần thi hành nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm mới để bị thương.

Nói đến nhiệm vụ nguy hiểm, Ngũ Tuấn Phong còn cố ý giải thích một chút, thời điểm bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ đều đeo mặt mạ, thông tin cá nhân của bọn họ đều được bảo mật, không bị tiết lộ ra bên ngoài.

Ban đầu bảo tiêu chỉ có hai người, hiện tại bỏ thêm một Ngũ Tuấn Phong cũng mới lên thành ba, Sở Triều Dương hỏi Ngũ Tuấn Phong có người nào thích hợp hay không, tốt nhất là nhân phẩm có thể vượt qua thử thách, nếu có có thể đề cử lại đây.

Ngũ Tuấn Phong vui vẻ.

Quả thật là hắn có hai chiến hữu muốn đề cử, hai người năm đó ở quân đội thập phần xuất sắc, đáng tiếc một người giống như hắn, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chân bị thương, còn có một người khác thì là đến tuổi xuất ngũ, người giống hắn kia hiện đang làm một viên cảnh sát địa phương nhỏ, đến chết cũng chỉ ôm được 3000 đồng* tiền lương mỗi tháng, còn người xuất ngũ kia thì xin làm việc trong một xí nghiệp của quan binh, bán thịt lợn và các loại thức ăn chăn nuôi.

*3000NDT = xấp xỉ 10tr5 VNĐ

Nghe được lời nói của Sở Triều Dương, hắn lập tức gọi điện thoại kêu hai chiến hữu lại đây.

Khoảng thời gian trở về từ thành thị điện ảnh này, cảm xúc xủa Sở Triều Dương vẫn luôn rất suy sút, nhưng cô luôn luôn khống chế cảm xúc của chính mình thật tốt, khi nói chuyện với mọi người, người bên người cũng không phát hiện ra là có cái gì đó không đúng.

Ban đêm, Sở Triều Dương luôn mơ thấy Tần Vương, phảng phất như cô chính là phi tử được nhận hết muôn vàn sủng ái, mà hắn chính là vị đế vương kia, trong mộng trái tim cô trướng đến tràn đầy, ấm áp lại vui sướng, tỉnh lại rồi, có đôi khi cô hoảng hốt không biết đây là mơ hay là thực, thậm chí chỉ nguyện say mãi trong mộng, không muốn tỉnh lại.

Kỳ thật cô biết rất rõ vấn đề của mình nằm ở đâu, chỉ là ở trong mộng đã thể nghiệm qua cảm giác được ái tình vây quanh, khi tỉnh lại hoảng hốt tưởng chừng như thời gian quay trở lại, cô quay về kiếp trước, lẻ loi một người.

Thật ra kiếp trước cô cũng có bạn bè, hồi còn trẻ, bọn họ đều chưa kết hôn, mọi người còn có thể tụ tập, chờ các cô ấy từng người từng người lập gia đình rồi, thời gian có thể dành cho cô đã thiếu lại càng thiếu thêm, thậm chí nếu cô không chủ động liên lạc với các cô ấy, các cô ấy rất ít khi có thể nhớ tới cô.

Ngẫm lại cũng bình thường, bọn họ đều có công việc của riêng mình, mỗi ngày chỉ riêng công việc đã đủ chiếm cứ đại đa số thời gian của các cô ấy, khi về đến nhà còn có chồng con, hai bên cha mẹ, các loại việc bận rộn khác nhau.

Cô rất rõ ràng, bạn bè tồn tại không phải là để gây thêm áp lực cho nhau, mà là ở thời điểm đối phương cảm thấy áp lực, bạn có thể đem lại cho đối phương một ít nhẹ nhàng, vui vẻ.

Nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tịch mịch, mất mát.

Hiện tại, cô phảng phất như lại về với cuộc sống đơn độc một mình, thời khắc bị sự tịch mịch vô biên, cô độc vô tận vây quanh.

Cũng may khoảng thời gian như vậy rất ngắn, sau khi trở lại Kinh Thị, một khắc nhìn thấy tiểu Trừng Quang kia, cô rốt cuộc cũng minh bạch lời Tạ Mộc Văn nói, ở trong sinh hoạt bắt buộc phải tìm được một điểm để thoát diễn, mà tiểu Trừng Quang chính là một điểm kia của cô.

Nhìn thấy tiểu Trừng Quang, đáy lòng cô vốn bị đào rỗng một khối, trong nháy mắt đã được lấp đầy.

Cô xin nghỉ với Hoàng Hiểu Tuyền, liên tục ở nhà nghỉ ngơi tầm nửa tháng, mới đem cảm giác hư không mất mát kia hoàn toàn bài xuất khỏi đáy lòng.

Hoàng Hiểu Tuyền cho rằng cô, hoặc đồng chí ‘ Người trong mộng ’ không biết là anh trai, chị gái, em trai hay em gái của cô muốn sáng tác ca khúc, vì vậy liền bảo cô ở nhà yên tâm nghỉ ngơi, nghỉ ngơi bao lâu cũng không có vấn đề gì, chỉ cần sáng tác xong ca khúc là được.

Yêu cầu của hắn đối với cô cũng không hà khắc, chỉ cần một ca khúc chủ đề thôi là được, “Anh đã mời James Horner soạn nhạc cho album của em, nhưng Triều Dương này, James chỉ viết ca khúc tiếng Anh thôi, nhằm vào thị trường Âu Mỹ, mà thị trường đại lục lại là một khối bánh kem khổng lồ, chúng ta không nên từ bỏ. Cho nên anh hy vọng có thể mời thêm ‘ Người trong mộng ’ tới viết, thế nào? Có thể hoàn thành không?”

Hắn vẫn lo lắng mình đem lại cho Sở Triều Dương quá nhiều áp lực.

“Ca khúc chủ đề em đã có bản thảo, anh không cần lo lắng.” Sở Triều Dương nói: “Về mấy bài hát trong album thứ ba, trong lòng em đại khái cũng đã nảy số từ trước, em và anh nói một chút.”

Thứ Hoàng Hiểu Tuyền hy vọng có thể nghe được nhất, chính là cùng cô nói chuyện về việc sản xuất album mới, vì vậy sắc mặt lập tức lộ ra ý cười: “Em nói.”

“Đầu tiên là tên album, ‘ Lục quang ’.”

Hoàng Hiểu Tuyền có chút khó hiểu: “Lục quang? Có ý tứ gì?”

“Nghĩa ở mặt chữ đó anh, màu xanh của đỉnh đầu là thảo nguyên bao la rộng lớn.”

Sở Triều Dương nói xong câu đó, Hoàng Hiểu Tuyền liền không tự giác được mà sờ sờ đầu mình, tự nhiên lại cảm thấy hình như hiện tại đỉnh đầu mình cũng xanh lục.

Hắn còn chưa có bạn gái cơ mà, lục cái rắm lục!

Hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ, “Em như thế nào lại nghĩ đặt tên album là như thế này? Là bởi vì Đỗ Cảnh Khôn ư?”

Sở Triều Dương nói: “Cũng không tính là như thế? Đừng cùng em đề cập đến hắn, em không muốn cùng hắn có tí liên hệ nào cả. Lấy tên này là bởi vì nó liên quan đến ca khúc.”

Hoàng Hiểu Tuyền có chút rối rắm: “ Làm thế này có khả năng sẽ khiến fans nam bắn ngược lại, truyền thông bên kia cũng khó đối phó.”

Từ sau khi lấy được giải Grammy, Sở Triều Dương tự tin mười phần, hoàn toàn chẳng sợ truyền thông, lúc trước, khi Cổ Duệ Chính từ chối nhận Giải Ca Khúc Vàng thay cô, cô còn muốn lấy lòng truyền thông đôi chút.

“Tuyền ca, anh cho rằng hiện tại quan hệ giữa em với truyền thông, còn có khả năng hòa giải sao?”

Truyền thông không riêng gì đối với cô, mà là đối với bất cứ một nghệ sĩ nào cũng vậy, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay, liền lập tức viết bài bôi đen chửi bới, tiêu đề lấy càng thậm tệ, càng dìm, càng có thể giải trí được đại chúng.

Mà đồng dạng, chỉ cần bạn vẫn luôn nổi, thì nâng đỡ bạn khen bạn, vẫn là truyền thông.

“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không nói, ai sẽ liên hệ đến phương diện này chứ? Mà dù có người liên tưởng đến phương diện này đi chăng nữa, em biết làm thế nào?” Xác thật, ca khúc tuy rằng tên là [Lục quang], nhưng nội dung bên trong chẳng có xíu quan hệ nào với thảo nguyên xanh to rộng lớn, nếu người ta hiểu sai ý nghĩa, cô còn có thể ngăn lại ư?

Hoàng Hiểu Tuyền đã bắt đầu nghĩ, chờ sau khi album này phát hành, khi mọi người nhìn đỉnh đầu Đỗ Cảnh Khôn, kiểu gì cũng không tự giác được lại liên tưởng cho mà xem.

Hắn không khỏi có điểm đồng tình với hắn ta.

Phụ nữ quả nhiên không thể đắc tội.

Mel : Cái chương củ lờ này khiến tui hai lần quên không save, thành ra edit ba lần =)))

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -
_20/3/22_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net