Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Mel*Meow

Tuy rằng Sở Triều Dương rời đoàn phim rồi, nhưng các tin tức đoàn phim chiếu về cô vẫn không bị đứt đoạn.

Niên đại này còn chưa có Weibo, cho nên ảnh tạo hình không giống mười mấy năm sau kịp thời thả ra ngay trước khi công chiếu, mà là sau khi Sở Triều Dương quay chụp xong xuôi, liền bắt đầu tuyên truyền lên trên mạng từ trước.

Đăng đầu tiên là ảnh tạo hình.

Ảnh tạo hình của Sở Triều Dương chính là một khắc đi ra từ phòng hóa trang kia, lúm đồng tiền tươi như hoa.

Ảnh tạo hình của hai vị ảnh đế cũng đều rất anh tuấn soái khí.

Đăng lúc sau là poster tuyên truyền, có ảnh chụp chung của ba người.

Bởi vì Sở Triều Dương là nữ chủ, tuy suất diễn không nhiều lắm, nhưng lại tính là người nổi nhất hiện nay, vì vậy thời điểm sắp xếp vị trí poster, bọn họ đặt cô ở phía trước, mà hai vị ảnh đế kia ở sau cô một chút, mỗi bên để hình một người, sau đó là mấy chữ to đùng [Giang sơn mỹ nhân].

Thực sự mà nói thì cái poster này quả thực rất khó sắp xếp vị trí.

Đầu tiên xét về phương diện diễn xuất, hai vị ảnh đế đều rất nổi tiếng, thành tích cũng nhiều, đứng vị trí trung tâm là không thể nghi ngờ, nhưng Vô Danh lại cực kỳ nổi tiếng ở mảng ca hát, cầm giải thưởng lớn Grammy, hiện tại có thể nói là nổi toàn thế giới, là minh tinh quốc tế.

Sau đoàn phim lại suy xét đến việc cô là nữ chủ duy nhất, hơn nữa con gái cũng nên ưu tiên, mới đưa cô đặt ở vị trí Center phía trước, bằng không nếu đem bất luận một vị ảnh đế nào ở phía trước, thì hai người ở phía sau đều không thích hợp.

Cái poster này vừa công bố, người không biết còn tưởng rằng đây là một bộ phim xoay quanh nữ chủ, vì vậy nên mới bắt đầu có người nghi hoặc, có phải sau lưng Vô Danh có kim chủ hay không? Đến cái kỹ thuật diễn tồi tàn đó của Sở Y Huyên, mà còn đầu tư một bộ đại chế tác cả trăm triệu, để cô làm nữ chủ, sau đó mời hai vị ảnh đế đến phụ họa cho vai nữ chính!!

Cho dù có là Vô Danh, hiện tại đang rất nổi, cũng không đến mức lấy một trăm triệu* ra nói giỡn đi?

*100 triệu : gần 360 tỷ VNĐ

Mấy người xác định nhân khí của Vô Danh có thể giúp một bộ điện ảnh kiếm được hơn một trăm triệu sao?

Có thể lấy một trăm triệu ra cho cô chơi, oaaa, vị kim chủ này khẳng định là yêu Vô Danh muốn mệnh.

Mấy người xem Vô Danh xinh đẹp như vậy, trước đó cũng từng bị bao dưỡng qua.

Trước kia Đỗ Cảnh Khôn nói đứa bé không phải của hắn, sau lại cùng cô kiện tụng tranh đoạt quyền nuôi nấng, đây quá rõ ràng rồi còn gì, khẳng định là lúc ở bên Đỗ Cảnh Khôn, Sở Y Huyên ngoại tình với người khác rồi có con, cho nên Đỗ tổng tài mới cho rằng đứa nhỏ không phải là của hắn, sau lại đi xét nghiệm DNA, mới phát hiện thằng bé thật đúng là của mình, vì vậy liền muốn đoạt lại quyền nuôi nấng đứa nhỏ, rốt cuộc là đứa bé nhà mình, khẳng định không thể lấy họ người khác được đúng không?

Nói như vậy, mọi thứ đều khớp như in.

Lại nói, cuốn album thứ nhất của Vô Danh tuy bán được hơn 2 ngàn vạn nhưng tiền tuyên truyền bỏ ra cho cô ấy cũng phải hơn một trăm triệu đi?

Đây mới là album đầu tiên thôi đấy, tốn nhiều tiền tuyên truyền như vậy, có thể bán được đến số này đã là hết cỡ.

Cuốn album thứ hai tuy bắt được giải Grammy, nhưng mấy người ngẫm lại mà xem, giải Grammy từ trước đến nay có người Hoa nào nhận được chưa? Nói sau lưng không có xã giao thì mấy người có tin không? Mà xã giao thì ai bỏ tiền?

Phí tuyên truyền cuốn album đầu tiên của Sở Triều Dương đã lên đến một trăm triệu, album của cô ấy dù có bán được nhiều cũng không thể hơn một trăm triệu được? Còn cuốn album thứ hai ai trả tiền xã giao?

Đáp án là kim chủ!

Bởi vậy mới nói, má nó, vị kim chủ này khẳng định coi Vô Danh là chân ái, không phải chân ái tuyệt không chịu chơi như vậy.

Khi đó Vô Danh còn chưa nổi tiếng, trực tiếp bỏ một trăm triệu ra tuyên truyền cho Vô Danh, vì nâng cao địa vị cho Vô Danh, còn trực tiếp xã giao để lấy giải Grammy về, làm hết đống này không biết phải quyết tâm đến mức nào, hiện tại lại trực tiếp đập thêm một trăm triệu, mời hai vị ảnh đế về làm phông nền cho cô.

Đây nếu không phải chân ái thì còn có cái gì có thể gọi là chân ái nữa!

Có thể làm Đỗ Cảnh Khôn cưng chiều cô bốn năm, sau khi sinh con cho Đỗ Cảnh Khôn, lại còn có thể khiến kim chủ tân nhiệm tiếp tục cưng chiều cô như vậy.

Không biết thủ đoạn của Vô Danh này có bao nhiêu cao đây.

Lúc này liền có ‘ thanh niên năng động ’ tự nhận mình là người trong vòng lại đây đưa tin nóng, nói, người bao dưỡng Vô Danh là cao tầng của tập đoàn Trung Thịnh, cũng có người khác nói là cổ đông của tập đoàn Trung Thịnh, thậm chí còn có người trực tiếp đoán kim chủ là cha của Đỗ Cảnh Khôn, Đỗ Quốc Lương.

Nhưng mà suy đoán này ngay lập tức bị người khác nhảy ra bác bỏ, không có khả năng là Đỗ Quốc Lương, mấy người biết phu nhân của Đỗ Quốc Lương là ai không? Đó là thiên kim quan gia chân chính, thường xuyên tụ tập gặp gỡ với mấy bà phu nhân cao quý nhất giới hào môn, Đỗ Quốc Lương dám ở bên ngoài chơi?

Sau đó liền phân tích hành trình di chuyển gần đây của Đỗ Quốc Lương.

So với Đỗ Cảnh Minh, người chưa bao giờ xuất hiện trên bất luận tờ báo chí truyền thông nào, thì tỷ lệ lộ diện của Đỗ Quốc Lương và Đỗ Cảnh Khôn xem như là khá lớn, một số hành trình quan trọng của Đỗ Quốc Lương còn có thể tìm thấy ở trên internet và được truyền thông đưa tin, tìm xong có thể đặt ra so sánh rồi.

Hành trình không khớp.

Cũng may mấy suy nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức bị người của Trung Thịnh phát hiện, sau đó thanh trừ toàn bộ.

Nhưng vẫn có rất nhiều người cho rằng đó chính là ‘ chân tướng ’.

Lại bởi vì mỗi lần những bài thảo luận như vậy vừa xuất hiện đã bị xóa, cho nên rất nhanh, ở trên mạng Vô Danh được cấp thêm một biệt danh mới, ‘ Nương nương không thể nói ’.

Đa phần mọi người đều cho rằng, kim chủ sau lưng Vô Danh nhất định là đổng sự của tập đoàn Trung Thịnh hoặc trực tiếp là thành viên điều hành quan trọng, bằng không sẽ không khiến nhiều người nói năng thận trọng như vậy.

Đoàn phim [Giang sơn mỹ nhân] cũng không nghĩ tới, bọn họ chỉ mới đăng có một cái poster mà đã đẩy Vô danh vào giữa vòng quay tranh cãi, Trương đạo và Đàm sản xuất đều gọi điện cho cô.

Sở Triều Dương cũng rất buồn bực, cô thành thành thật thật đóng cọc trong nhà, nhưng họa cứ từ trên trời rơi xuống, không làm gì vẫn bị bôi đen một đống, hơn nữa cách nói kiểu này lại còn được rất nhiều người tán thành, không riêng gì các võng hữu trên mạng mà còn có rất nhiều phóng viên đưa tin, thậm chí nhiều người trong vòng không hiểu tình huống cũng chia sẻ theo.

Bọn họ đã quen suy nghĩ mọi thứ theo kiểu phức tạp rối rắm, vì vậy liền không chút nghi ngờ cho rằng mấy chuyện này là thật, mà phấn đấu bằng thực lực chân chính của bản thân mình mới là giả.

Ngược lại với Sở Triều Dương, Đàm sản xuất và Trương Đạo đều rất cao hứng, bởi vì một đợt nhiệt độ này của Vô Danh, trực tiếp kéo nhiệt độ của [Giang sơn mỹ nhân] nóng hẳn lên, [Giang sơn mỹ nhân] còn chưa bắt đầu truyền bá mà đã nổi từ trước.

Nhưng cũng có rất nhiều người tỏ vẻ, bộ phim này là do Vô Danh diễn, bọn họ liền không xem, nhưng càng có nhiều fans nói, không tính mấy cái khác, chỉ cần Vô Danh chịu góp mặt, bọn họ đã nguyện ý nhảy vào xem.

“Có mỗi mình tôi cảm thấy đôi mắt của Vô Danh rất có hồn đấy hay sao?”

“Tôi cũng cảm thấy vậy mà, Vô Danh nhà ta quả thật là đẹp lan khắp bốn phía chân trời, ánh mắt đầu tiên tôi quả thực không nhận ra là đó là cô ấy, tưởng diễn viên gạo cội nào đó đã đi diễn kịch lâu năm rồi cơ!”

“Đây là tầm quan trọng của một đạo diễn giỏi, đạo diễn giỏi sẽ biết làm thế nào để khai quật được hết tiềm lực của diễn viên, sẽ biến diễn viên thành bộ dáng mà chính bản thân mình yêu cầu.”

“Đạo diễn Trương Trị Bình không hổ là đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Tượng, có thể đem một Vô Danh diễn kịch như gỗ mục biến thành như vậy, tôi rất là vừa lòng luôn ý, lúc nhìn thấy ảnh tạo hình và poster đưa ra, tôi còn sợ đến ngây cả người.”

Các fan vừa nói như vậy, rất nhiều người qua đường cũng phát hiện, trên ảnh tạo hình và poster, ánh mắt của Vô Danh không còn đầu gỗ như quá khứ nữa, thay đổi rất nhiều, quả thực trong ánh mắt cô tất cả đều là diễn!

“Vô luận như thế nào, tui đều sẽ đi rạp chiếu phim ủng hộ Vô Danh nhà tui!”

Phản ứng kế tiếp của chuyện này chính là, bên ngoài trang viên Cây Sồi trước đó Sở Triều Dương ở đột nhiên xuất hiện rất nhiều paparazzi, bọn họ đều muốn tìm ra danh tính của kim chủ sau lưng Sở Triều Dương.

Chỉ cần đào được cái tin tức lớn này, bọn họ lập tức phát tài!

Cái tin tức này ít nhất cũng phải đến một ngàn vạn* chứ nhỉ?

*1000 vạn: Khoảng 35-36 tỷ VNĐ

Nếu Vô Danh không bỏ một ngàn vạn ra mua tin tức này, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem tin tức bán đi.

Rất nhiều paparazzi đều ôm cái ý niệm ấy mà chực chờ rình coi Sở Triều Dương.

Khoảng thời gian này, bởi vì ảnh hưởng của việc bị Tần Hạng Uân mang diễn kia, cảm xúc của Sở Triều Dương rất không tốt, cô vẫn luôn ở nhà, nửa tháng trời chưa bước chân ra khỏi cửa nửa bước, cả ngày làm bạn với Tiểu Trừng Quang, thuận tiện chuẩn bị ca khúc cho album mới, do không ra khỏi cửa, đám paparazzi càng không tìm thấy rốt cuộc cô đang nơi đây.

Bọn họ theo dõi không đến Sở Triều Dương, liền đi theo dõi chuyên viên trang điểm của cô Trần Đan Ni, muốn thông qua hành trình của Trần Đan Ni, tìm được tới địa chỉ của Sở Triều Dương.

Đến khi Trần Đan Ni biết được có paparazzi theo dõi, cũng bởi vì khoảng thời gian này Sở Triều Dương không có hoạt động, không cần chuyên viên trang điểm, cô không lại đi đến nhà Sở Triều Dương nữa, ngày thường không có việc gì liền quay về trường học, tiếp tục học tạo hình trang phục và biên tập cắt nối video.

Ngũ Tuấn Phong đã trở thành bảo tiêu của Sở Triều Dương, nhưng còn chưa chính thức nhận chức, hắn gọi điện thoại mời hai vị chiến hữu của hắn cùng nhau lại đây, gần đây cũng đều xử lý mấy việc liên quan đến hai vị chiến hữu này, tạm thời còn ở bên trang viên Cây Sồi.

Đám paparazzi chưa tìm được địa chỉ biệt thự hiện tại Sở Triều Dương ở, mà có tìm được thì cũng không được đi vào bên trong trang viên, chuyện này vốn không đáng để Sở Triều Dương phải bận tâm, nhưng không biết có phải có người nhà ở trang viên Cây Sồi hay là fans bên ngoài lẻn vào mà nửa đêm, nhà của Sở Triều Dương ở bên trang viên Cây Sồi kia bị đột nhập.

Căn hộ bên trang viên Cây Sồi kia của Sở Triều Dương nằm ở tầng ba, người kia hẳn là buổi tối trèo vào từ ban công bên ngoài.

Cửa ban công làm bằng kính, buổi tối cửa kính đã được khóa vào rồi, nhưng người nọ không biết như thế nào lại có thể vào được, đem khóa cửa cạy ra, sau đó trực tiếp đi vào phòng ngủ chính, lại phát hiện bên trong phòng ngủ chính không có một ai cả.

Bởi vì lần trước đã bị paparazzi trà trộn vào một lần, trong khoảng thời gian này bên ngoài tiểu khu lại có rất nhiều paparazzi canh giữ, Trần Đan Ni cảm thấy có chút sợ hãi, cho nên giấc ngủ đặc biệt nông, trên ban công bởi vì hiệu quả cách âm tốt, nên cô chỉ là bị tiếng sột soạt đánh thức, chờ xốc rèm lên, nhìn ra bên ngoài ban công, cô thiếu chút nữa đã mắc bệnh tim rồi lập tức tắc thở, lá gan như muốn nứt ra.

Vội vàng khóa trái cửa phòng lại, sau đó đẩy toàn bộ bàn ghế vật dụng trong phòng dựa sát vào cửa, khóc lóc gọi điện thoại cho Ngũ Tuấn Phong.

Thời điểm cô bê bàn ghế lên chắn cửa, người ở bên ngoài cũng đã nghe được động tĩnh, trong tay hắn thế mà lại mang rìu theo, trực tiếp dùng rìu phá khóa cửa.

Trần Đan Ni thiếu chút nữa đã sợ đến hỏng rồi, nhưng vẫn run run rẩy rẩy mở di động ra gọi điện thoại cho Ngũ Tuấn Phong.

Ngũ Tuấn Phong đang nằm ngủ ngon say, vừa nghe được cuộc điện thoại của Trần Đan Ni, cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức nói cho chú của hắn, cũng chính là giám đốc bảo an trang viên Cây Sồi một tiếng, rồi vội vàng chạy tới nhà Trần Đan Ni.

Bởi vì cửa chính bị khóa, Ngũ Tuấn Phong căn bản là mở không ra, nghe từng hồi uỳnh uỳnh do tiếng rìu bổ xuống vang lên, lại nghe tiếng la hét ầm ĩ của Trần Đan Ni, Ngũ Tuấn Phong tuy nôn nóng nhưng đồng thời cũng biết là cô tạm thời an toàn, liền vội vàng leo lên trên phòng theo đường ban công.

Thời điểm hắn đi lên, khóa cửa phòng ngủ phụ đã bị người kia đập hư, cánh cửa phòng rắn chắc ban đầu cũng đã bị rìu chém ra một lỗ to kinh người, Trần Đan Ni đang mặt đối mặt với người tập kích ban đêm kia.

Trần Đan Ni sợ tới mức thét chói tai không thôi.

May mà Ngũ Tuấn Phong trực tiếp cầm ghế dựa chế trụ người nọ, bằng không buổi tối hôm đó Trần Đan Ni liền gặp nguy hiểm.

Chuyện này lần thứ hai đem Sở Triều Dương đưa lên đầu sóng ngọn gió.

Mà bởi vì ảnh hưởng của chuyện này, có rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí chịu đứng ra nói chuyện thay Sở Triều Dương, chỉ trích hành động của những fans cuồng đó, mà đặc biệt là người tập kích ban đêm kia.

Chuyện này khiến cho truyền thông tạo nên một hồi oanh động lớn, vì thế truyền thông cũng kêu gọi fans phải lý trí theo đuổi thần tượng.

Người tập kích ban đêm này đã ba mươi mấy tuổi, hắn nói hắn là fans của Vô Danh, chỉ là bởi vì thích Vô Danh, muốn cô có thể ký tên cho hắn cho nên mới trèo vào nhà, còn khi hỏi tại sao hắn lại đem rìu theo, hắn liền nói là sợ Sở Triều Dương không mở cửa cho hắn, vì thế mang theo để đập khóa cửa.

Hắn vẫn luôn phủ nhận trong quá khứ mình đã từng có tiền án giết người.

Việc này không chỉ làm Trần Đan Ni sợ đến hỏng mà cũng làm tay chân cả người Sở Triều Dương lạnh lẽo phát run.

Cô không cách nào tưởng tượng, nếu Trần Đan Ni xảy ra chuyện do ở nhà cô thì sẽ như thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng, nếu cô và người nhà không chuyển sang căn biệt thự bên này, thì buổi tối hôm đó sẽ phát sinh dạng sự tình gì.

Bởi vì cảnh sát nói, ban đầu người tập kích đi vào phòng ngủ chính của cô trước, phòng ngủ chính vẫn luôn là nơi cô ngủ cùng tiểu Trừng Quang.

“Mua nhà, lại mua nhà.” Cả người Sở Triều Dương đều hỏng mất, cô cảm thấy cực kỳ bất an, kể cả khu biệt thự hiện tại đang ở cũng làm cô thấy bất an vô cùng, cô cho rằng bất cứ nơi nào trong nhà đều không an toàn:

“Tất cả cửa sổ trong nhà đều phải lắp thêm một lớp cửa sổ chống trộm, mỗi một phòng đều phải xây thêm một lối thoát hiểm ngầm, lại lắp thêm máy theo dõi, thêm khí độc phòng trộm.”

Tin tức trên mạng cũng làm cha Sở, người lần thứ hai chạy đến vùng núi nghèo khó xây dựng trường học bị dọa đến trắng cả mặt.

Hiện tại Sở Triều Dương cảm thấy ai cũng đều không thể tín nhiệm, cô không tín nhiệm đội trang hoàng nhà cửa thuê bên ngoài, chuyện này chỉ có thể để cha Sở đi làm, cha Sở đành phải tạm dừng mấy công việc bên kia, mang theo đội công trình xây dựng trường học trở về đây, trước tiên giải quyết vấn đề mua thêm nhà của Sở Triều Dương, sau đó ở bên ngoài biệt thự toàn bộ lắp thêm cửa sổ sắt thép phòng trộm, các cánh cửa bảo hộ toàn bộ đều là đồ cao cấp nhất, tất cả các khoá cửa hiện có đều đổi thành khóa vân tay.

Trần Đan Ni cũng chuyển đến ở tại Sở gia, bởi hiện tại để cô ấy ở nơi nào Sở Triều Dương đều không yên tâm, Sở Triều Dương cảm thấy, cô ấy đã hoàn toàn bị mình liên lụy, nếu không phải do cô cho Trần Đan Ni mượn căn phòng bên đó thì Trần Đan Ni đã không gặp phải sự tình nguy hiểm như vậy.

Cũng may mắn ở chỗ, trước kia, khi còn ở trong quân đội Ngũ Tuấn Phong đã học qua một loạt kỹ năng trinh sát, xâm nhập, bảo vệ biệt thự, cho nên hắn đã đem biệt thự sửa chữa thành không có góc chết, bảo đảm mỗi một góc đều là góc an toàn.

Sở Triều Dương sợ thật sự, mỗi khi mẹ Sở đưa tiểu Trừng Quang đi học ở nhà trẻ hay đi tản bộ quanh tiểu khu, cô đều sợ bọn họ gặp phải nguy hiểm, cho nên lúc nào cũng nhắc mẹ Sở phải mang điện thoại theo, lại mua thêm một cái điện thoại mới cho tiểu Trừng Quang, cứ mười phút nhìn không thấy bọn họ, cô lại phải gọi một cuộc điện thoại mới an tâm.

Vốn dĩ chuyện mua thêm phòng ở, Sở Triều Dương tính toán cứ chậm rãi tìm kiếm, nhưng mà lúc này cô đã chờ không kịp nữa, cơ hồ là đem toàn bộ tiền kiếm được ra mua nhà mua căn hộ, vốn dĩ chỉ tính toán mua ba bốn căn, thỉnh thoảng đổi chỗ ở là được, nhưng lần này cô mua hơn mười căn lận, toàn bộ 3800 vạn đôla kiếm được từ đại ngôn quảng cáo máy tính hãng SOLY trước đó đều dùng để mua nhà.

Có biệt thự, cũng có chung cư cao tầng.

Đối với mỗi một tiểu khu đều phải có một yêu cầu đó chính là bảo an nhất định phải nghiêm khắc!

Mặt khác, đối với căn hộ cao tầng, cô đều yêu cầu mua căn hộ ở tít trên cao, tốt nhất là tòa kiến trúc có từ hai mươi tầng trở lên, lúc đó cô sẽ mua tầm tầng thứ mười lăm, mười sáu.

Trang hoàng nội thất phòng ở toàn bộ cũng đều phải là đồ tốt nhất, tất cả cửa sổ đều lắp thêm một lớp phòng trộm chất lượng cao nhất, mỗi cửa phòng trộm đều làm hai lớp, tất cả lại đều là thép tấm, có dùng rìu cũng không phá được.

Cái người mang theo rìu lao vào nhà này, xem như chưa giết người thành công, lại bởi vì không tạo thành thương vong cho bất cứ một ai, nên chỉ bị phán tội nhẹ, phạt có thời hạn từ ba cho đến mười năm tù, sau này nếu ở trong tù biểu hiện tốt còn có khả năng được thả ra khỏi tù trước thời hạn.

Đỗ Cảnh Minh ở nước ngoài cũng đọc được tin tức liên quan đến Sở Triều Dương, suốt đêm chạy về nước.

Trong khoảng thời gian này Sở Triều Dương vẫn luôn biểu hiện rất kiên cường, không hề làm cho bất cứ ai nhìn thấy sự sợ hãi của bản thân mình, cô phi thường bình tĩnh xử lý hết thảy sự tình, cô không thể để cha mẹ nhìn ra là thực chất cảm xúc của cô đã sắp hỏng mất, cô không thể để bất cứ một kẻ nào nhìn ra, dây thần kinh trong đầu cô đã sắp bị căng đến đứt.

Đỗ Cảnh Minh gọi điện thoại cho cô, vừa mới hỏi chuyện thế nào rồi, cả người cô liền căng không nổi nữa, như là tìm được một người có thể để mình phát tiết, cứ thể một mình tránh ở trong thư phòng khóc nức nở.

Tất cả cảm xúc tiêu cực của cô đều không thể biểu hiện ra đối với mọi người xung quanh, ở nhà cô là trụ cột cho cha mẹ, cho con cái, ở trước mặt nhóm trợ lý bảo tiêu cô là một bà chủ đáng tin cậy, ở trước mặt các fans, cô là một thần tượng cường đại mạnh mẽ.

Thậm chí đối với bằng hữu là Cổ Duệ Chính đã lâu không liên hệ, khi hắn gọi điện thoại lại đây, cô cũng thể hiện ra bên ngoài bộ mặt thản nhiên như việc này không thể ảnh hưởng tới bản thân mình.

Chỉ duy nhất khi đối mặt với một người tên là Đỗ Cảnh Minh không có liên quan gì đến cuộc sống bên ngoài của mình, cô mới dám lặng lẽ thả ra hết thảy cảm xúc tiêu cực được chôn vùi bấy lâu nay.

Cô không biết, nếu người này chỉ bị phán ba năm, thậm chí rất có thể còn chưa tới ba năm đã được thả ra, vậy tiếp theo cô còn có thể may mắn như vậy hay không, có thể tránh thoát một kiếp này hay không.

Mà hiện tại, nhóm paparazzi đã theo dõi cô nghiêm mật tới trình độ khiến da đầu người ta tê dại, thậm chí có ngày nhiều nhất, cô mới đặt chân ra ngoài đã bị hơn hai mươi paparazzi bám chặt theo sau, một tấc cũng không rời.

Hiện tại cô hoàn toàn không dám ra khỏi cửa, sợ chỉ cần vừa ra khỏi cửa, đám paparazzi lập tức tìm được địa chỉ hiện tại của cô, lại càng sợ bị một số fans cực đoan tìm thấy.

Đã có rất nhiều minh tinh bị fans cực đoan sát hại, có một số nguyên nhân giết người cực kỳ buồn cười, những kẻ giết người đó thậm chí còn có khả năng là fans cuồng của bọn họ.

Trước kia Sở Triều Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện như vậy cách mình rất xa, nhưng đến giờ phút này cô mới biết, loại chuyện làm người nghe kinh sợ thế này, lại cách chính mình gần đến thế.

Cô không khỏi thống khổ nghĩ lại, vì làm một minh tinh, đáng giá sao?

Mel: Các bồ đoán thử xem "Mel đang dự trữ bao nhiêu chương truyện đã edit xong mà chưa đăng?" Cho tới lần đăng chương sau ( 20h 25/3) chỉ cần một người đoán đúng liền tặng một chương nhé ( /^ω^)/♪ Mel không trả lời cmt là đúng hay sai đâu, đến lúc đăng sẽ biết hihi

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -
_23/3/22_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net