Tiểu Bố ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Katori

Beta: Katori

________________________

Nó rất được nữ hài tử thích, nữ hài đối với nó rất thích, ăn ngon hảo uống, Tiểu Bạch hình như là bị xem nhẹ,nếu nó đói đi không nổi sẽ cho nó ăn một chút.

Hầu như đồ ăn là được Tiểu Bố mang đến cho.

Tiểu Bố sẽ kêu nó cùng nhau lại đây ăn, mà nữ hài quát bảo ngưng lại hai lần, Tiểu Bố sẽ giấu một chút đồ ăn cho nó.

" Ngươi vì sao lại cho ta đồ? Ngươi có thể chính mình ăn a." Tiểu Bạch thực không hiểu.

Tiểu Bạch trước ở của hàng thú cưng, mỗi lần ăn cơm, nếu là ở chung trong lồng sắt, đương nhiên đồ ăn là dùng phương thức mà cướp được.

Hơn nữa, nó cảm giác nữ hài không phải là thực thích mình, Tiểu Bạch thực sự thương tâm.

Nàng nói thực thích nó mà.

"Bởi vì ta đơn độc, ăn không tránh khỏi cô đơn, ta tìm ngươi để bồi ta" Tiểu Bố nói, cặp mắt tròn tròn to to lóe lên, bên trong giống như có rất nhiều sao trời lập lòe.

Nó thật là đẹp mắt.

Tiểu bạch ở trong lòng nói.

Tiểu Bố hiểu được rất nhiều đồ vật, nó tựa như giống các đại tỷ tỷ , thường xuyên cùng tiểu bạch nói ít lời.

Lúc ấy, Tiểu Bạch cảm thấy Tiểu Bố hiểu được thật nhiều đồ vật, mà Tiểu Bố xác thực hiểu rất nhiều.'

Tiểu Bố không thích vận động, nó luôn nằm bò, như là tự hỏi cái gì đó.

Cung Tiểu Bố ở chung nửa tháng, Tiểu Bạch bị nữ hài phân biệt đối xử.

Cùng nó giống nhau, nữ hài mang theo Tiểu Bố đi tham gia tụ hội, trang điểm thật xinh đẹp, Tiểu Bố nói với Tiểu Bạch chờ nó về chơi cùng.

Tiểu Bạch đồng ý.

Nó ghé vào trên cửa sổ nhìn theo Tiểu Bố rời đi, nó còn nhớ rõ cái phòng lần trước vị trí ở đâu.

Hi vọng các nàng đều thích Tiểu Bố, Tiểu Bố đáng yêu, an tĩnh, khẳng định sẽ bị đại gia thích.

Tiểu Bạch một mình ở nhà, chờ đợi nữ hài cùng tiểu bố trở về, tiểu bạch nhớ rõ, trời tối, nữ hài tử sẽ trở về, nhưng hôm nay sớm đã trở lại, lại còn khóc thương tâm.

Bởi vì nàng trước kia cô lập nó, lại bị đánh nên Tiểu bạch có chút sợ hãi nữ tử, nó tránh sang một bên muốn tìm tiểu bố.

" Văn Văn, người đừng khóc, ta biết ngươi không dễ chịu, lại thiện lương, không thể gặp máu, bất quá ta đều xử lí tốt" Nam hài tử vỗ nữ hài bả vai an ủi nói.

Nữ hài khóc khụt khịt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

" Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, nhiều máu như vậy....."

Máu?

Tiểu Bạch nghe hiểu, nó cẩn thận tiến lên, thật đúng là trên váy nữ hài có vết máu, nàng hôm nay mặc một cái váy màu trắng liền áo, những cái vết máu đó vẩy ra ở váy bên chân, giống như là từng đóa hoa vô cùng diễm lệ.

Đó là máu nơi nào tới...

Tiểu Bố đâu....

Tiểu Bạch thực hoảng loạn, nó ở nữ hài tử chung quanh qua lại chuyển động, hút cái mũi, muốn tìm kiếm hình dáng của Tiểu Bố, cái mũi nó thực nhanh nhạy khứu giác cũng thực tốt, những cái máu đó rất có khả năng là Tiểu Bố......

"Ta biết đến Văn Văn, ta biết ngươi thiện lương nhất, trong lòng nhất mềm, không có việc gì không có việc gì, cũng là chỉ miêu cũng ngốc không biết chạy, còn hướng người ngươi nhìn, bị cắn cũng xứng đáng......"

"Ta rất sợ hãi, như vậy nhiều máu, ta lúc ấy nhìn đến đều sợ hãi......" Nữ hài tử tiếp tục khóc lóc nói, có vẻ sợ hãi cực kỳ.

Tiểu Bố bị cắn sao?

Tiểu bạch đã nghe ra tới, nó thực xác định máu trên váy nữ hài tử chính là của Tiểu Bố, tiểu bạch cảm thấy thực phẫn nộ cũng thực bi thương.

Tiểu Bố đều bị cắn, vì cái gì không đem Tiểu Bố mang về tới, có thể cấp Tiểu Bố trị liệu a, vẫn luôn ở nơi nào khóc có ích lợi gì?

Nó muốn đi tìm Tiểu Bố!

Tiểu bạch không chút do dự,cửa trong môn còn chưa đóng, chui đi ra ngoài, nó nghe được nam hài tức giận mắng, còn có nữ hài tử khóc thút thít cùng âm thanh oán hận, chính là này đó nó đều mặc kệ, nó chỉ nghĩ tìm được Tiểu Bố.

Chính là Tiểu Bố ở nơi nào đâu?

Tiểu Bạch hồi tưởng lại, nữ hài tử hôm nay đi tụ hội cũng là một cái biệt thự ở khu này, lần trước mang nó đi, cái biệt thự kia, đều là một ít người trẻ tuổi, thích nuôi một ít tiểu sủng vật, có thực đáng yêu, cũng có dũng mãnh.

Lần trước Tiểu Bạch cũng gặp, bất quá nó né tránh mấy lang khuyển cắn vài lần, còn vẫn luôn ngồi canh ở bên người nữ hài tử. Tiểu Bố bị cắn, chẳng lẽ là mấy con lang khuyển kia sao?

Chạy vội hơn mười phút, nó đi vào cái biệt thự kia trước, nó ngửi từng tấc đất, muốn tìm kiếm hơi thở của Tiểu Bố, cuối cùng nó ở biệt thự trước mấy trăm mét ngoài đường cái đối diện, tìm thấy Tiểu Bố ở một cái thùng rác lớn.

Tiểu Bố bị nhốt ở trong cái bao nilon đen, xé mở nilon, lộ ra bên trong là Tiểu Bố với vết máu loang lổ.

Nó kia một thân đẹp lông tóc đều là máu, cổ méo mó, cặp kia xinh đẹp ánh mắt đã nhắm lại.

Tiểu Bố! Tiểu Bố, Tiểu Bố......

Nó một lần một lần kêu, liếm láp vết máu trên người đối phương, sau một hồi Tiểu Bố sâu kín mở mắt.

" Tiểu Bạch~" Tiểu Bố còn cười, thời điểm nó nói chuyện, thanh âm sâu kín, oai cổ, tình huống thoạt nhìn thật không tốt.

____________

Hôm nay không có ta lên sân khấu, cũng không nhìn đến miêu nhà ta, không vui  ̄へ ̄——————by ảnh đế.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net