Đoản No.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian quanh hồ là một mảnh yên lặng.

Chỉ khi nghiêng tai, mới có thể nghe được tiếng thở khe khẽ, trước mắt là một chiếc thuyền đánh cá lay động trên mặt nước.

Phác Xán Liệt khi đó mười lăm tuổi, long ngóng tay chân liền làm vỡ trứng gà, bị phụ thân phạt nặng, phải thủ điền (*) suốt đêm.

Hắn nhàm chán đến cực điểm, hết dày vò đám cỏ dại vô tội lại nhìn lên trời đếm sao, đi khỏi đồng ruộng rồi xuyên qua bụi cỏ lau, tiếp tục tiến về phía trước thêm vài bước, bất ngờ bắt gặp được một cái hồ nhỏ.

Đêm đã quá nửa mà thời tiết cứ nóng ran, vốn là cả người đều ẩm ướt oi bức, hiện tại lại tìm được chỗ này, hắn không chần chừ ba lượt cởi hết đồ.

Nước hồ cao ngập đầu, ai ngờ như vậy cũng không có vấn đề gì. Phác Xán Liệt từ nhỏ đã biết bơi, ở trong số đám hài tử cùng tuổi cũng có tiếng, đây lập tức trở thành một cơ hội tốt.

Phác Xán Liệt lại không phải loại hay xấu hổ sợ người, huống chi trước mắt bốn bề vắng lặng, không một bóng người, hắn dứt khoát đem cả một thân trần trụi lặn xuống nước, động tác cực kì đẹp mắt, nếu như bên cạnh có người, nhất định sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đạp hai ba cái đã đến giữa hồ, Phác Xán Liệt đột nhiên ngóc đầu lên khỏi mặt nước, bọt bắn tung tóe bên tai, hô to thống khoái.

Nước chảy trên khuôn mặt Phác Xán Liệt, dưới ánh trăng được chiếu sáng đến lấp lánh, càng khiến khuôn mặt hắn thêm một phần ý vị đẹp đẽ sâu xa.

Các nữ hài tử trong thôn thường tụm lại với nhau ngồi đàm luận về Phác Xán Liệt, ảo tưởng cùng hiện thực bị các nàng nói đến lung tung rối loạn. Cuối cùng còn có cả chuyện Phác Xán Liệt vốn là một công tử quý tộc, sau gia đình lại nghèo túng, kết cục lại chính là tới nơi này làm nông.

Cũng không trách các nàng nói bậy, chỉ là Phác Xán Liệt ngũ quan thật sự rất đẹp, vừa tinh xảo lại mang theo anh khí, cực kì bắt mắt, nhìn thế nào cũng không giống người phải làm việc nhà nông. Diện mạo như vậy, hẳn nên là một công tử nhà giàu, phía sau còn phải có người đuổi theo hầu hạ mới đúng.

Phác Xán Liệt mỗi khi nghe mấy nữ hài tử ngôn luận như vậy cũng không cảm thấy cao hứng. Hắn chính là làm việc nhà nông mà lớn lên, một thân tay chân cơ bắp luôn được Phác Xán Liệt lấy làm tự hào, các nàng chẳng lẽ nhìn không thấy ? Quý công tử gầy gầy nhược nhược có gì đẹp ? Trắng nõn sạch sẽ y như tiểu cô nương, cho một cái tát đã có thể chụp chết !

Phác Xán Liệt đích thực là một tên đầu óc đơn giản, giống như chẳng có gì có thể khiến cho hắn phiền não được, nhưng vấn đề tại sao chính mình càng lớn nhìn càng đàn ông, Phác Xán Liệt suy nghĩ đã lâu, trước sau vẫn không có đáp án.

“…… Ai ? Ai ở đó ?”

“A!!!” Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh lạ, tứ chi Phác Xán Liệt tức khắc cứng đờ, quên mất cả giữ thăng bằng, bị sặc hết mấy ngụm nước lớn, ở trong nước chìm nổi không chừng, muốn khụ cũng khụ không ra !

Thật gấp chết người ta mà !

Phác Xán Liệt đang định nín thở để chính mình nổi lên, liền cảm giác có một đôi tay mềm mại kéo hắn.

Đầu vừa mới lên khỏi mặt nước, Phác Xán Liệt đến mắt cũng chưa kịp mở đã há mồm thật to thở dốc phun hết nước ra ngoài. Đợi cho hơi thở bình phục, hắn mới vuốt hết nước vương trên mặt, mở nửa con mắt xem ai là người đã cứu mình.

Tóc mai dán trên mặt, đuôi mắt cong cong, làn da trắng tuyết, ở trong nước cùng với ánh trăng chiếu rọi, so ra còn có phần loá mắt hơn.

“Ngươi không sao chứ ?”

Thanh âm của y thực ôn hòa cùng thoải mái.

“Không, không có việc gì.” Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy trên mặt nong nóng, nơi bàn tay của người nọ đặt trên cơ thể mình cũng dần nóng lên.

“Ngươi, ngươi là ai vậy ?”

“Ta?” Nam sinh cười càng vui vẻ, kề sát mặt vào Phác Xán Liệt, “Ta gọi Biên Bá Hiền, là một hà yêu !”

Phác Xán Liệt ngây ngẩn, ngơ ngác mà nhìn người trước mặt. Y thật xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, cái mũi nho nhỏ, môi hồng ướt át… Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ đến nữ lão sư từng nói qua một câu.

Ôn nhuận như ngọc.

Phác Xán Liệt lập tức xoay đầu, lớn tiếng nói: “Hà yêu? Sao có thể, trên đời này làm gì có yêu quái?”

“Vậy ngươi đã từng gặp qua người nào trắng giống ta chưa?”

Phác Xán Liệt hồ nghi nhìn người gọi là Biên Bá Hiền một cái, quả thật, người trước mặt này trắng cực kỳ, so với tiểu cô nương đẹp nhất vùng mà cha nương nói còn trắng hơn.

“Thật sự ?”

Biên Bá Hiền cười mà không nói, chậm rãi lui về phía sau, Phác Xán Liệt nhìn y ngẩng mặt lên, lộ ra cái cổ thon dài, sau đó biến mất trong nước.

Khắp nơi an tĩnh, mặt nước phẳng lặng như gương.

“Ê, ê !” Âm thanh của Phác Xán Liệt phiêu xa trên mặt hồ trống trải.

Hắn nôn nóng nhìn về phía người con trai vừa rồi mới xuất hiện, đang chuẩn bị lặn xuống để xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy đại huynh đệ của mình bị tập kích !

Hắn giật mình một cái, duỗi tay đem tiểu hà yêu kia kéo lên. Biên Bá Hiền bị lôi lên trước sau vẫn luôn cười to, Phác Xán Liệt rất không vui, cảm giác giống như bị chế nhạo.

Hắn bắt lấy eo Biên Bá Hiền, nhấc người lên đẩy ngã vào bờ sông bên cạnh, sau đó chính mình cũng nhảy lên, đè Biên Bá Hiền dưới thân rồi duỗi tay lột quần y ra.

“Ngươi, ngươi làm gì!” Biên Bá Hiền lúc nãy còn vui vẻ, hiện tại lại nóng nảy, sắc mặt đỏ lên.

“Ai bảo ngươi cười! Ta muốn nhìn thử xem ngươi với ta có cái gì không giống nhau!”

Nhưng mà quần bị ướt, dính sát vào đùi Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền lại không phối hợp, Phác Xán Liệt thì gấp gáp, kéo thế nào cũng không xuống được. Phác Xán Liệt bực mình, dứt khoát một tay dùng sức, đem quần của Biên Bá Hiền xé rách.

Chỉ là hắn còn chưa có kịp nhìn thấy cái gì, bên tai vừa vang lên tiếng vải dệt bị xé, hắn đã bị Biên Bá Hiền nhanh chóng đẩy ngã xuống nước.

Phác Xán Liệt ở trong nước mở to mắt, nhìn đến Biên Bá Hiền đang ngồi ở trên bờ cười, hai tai lại đỏ bừng mà cả người tê dại.

Phác Xán Liệt nghĩ, có lẽ hắn thực sự là yêu rồi đi.

(*) Thủ điền: nghĩa là canh giữ đất đai, ở trong câu này, có nghĩa là Phác Xán Liệt làm vỡ trứng, do đó, bị phụ thân phạt phải đi canh tác ruộng đất, cày cuốc suốt đêm để chuộc lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net