Chương 1: Hội chứng mất khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu tiếp tục thì ngài có phải sẽ đáng thương hơn phải không? Sẽ phát ra loại âm thanh gì?"

Edit: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

Giữa phòng ngủ xa hoa, tiếng nước xôn xao trong nhà tắm vang lên.

Tiếng nước bị kính mờ cách âm hơn phân nửa, khi truyền ra bên ngoài phòng ngủ trở thành một lớp sương mù mênh mông, như nhẹ nhàng chạm vào vành tai, làm Túc Nguyên đứng ngồi không yên.

Xuyên thấu qua lớp hơi nước trên kính mờ, có thể nhìn thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ trong phòng tắm.

—— có người đang tắm rửa ở bên trong.

Hắn là người hầu hiện tại của Túc Nguyên, cũng là hoàng đế tương lai của đế quốc.

Một người trong phòng tắm, một người khác ngồi trên sô pha bên ngoài chờ đợi, trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn giường được mở lên, mùi huân hương quanh quẩn chóp mũi. Trên giường rải những cánh hoa tươi mới, đệm chăn dùng chất liệu cao cấp, ánh sáng nhạt nhoà của chiếc đèn vàng quang tạo ra bầu không khí mờ mịt ái muội.

Cậu ngồi đây chờ vị hoàng đế tương lai tắm rửa, những chuyện phát sinh tiếp theo chắc ai cũng hiểu.

Túc Nguyên rót trà lên chén, uống chút nước để áp chế sự chấn kinh.

Cậu không thể không thừa nhận, bản thân đã xuyên đến một quyển tiểu thuyết.

Ngay từ đầu phát hiện ra quyển sách này, là lúc Túc Nguyên đang lướt mạng, nhìn thấy có người cùng tên mình bị tế như có thâm cừu đại hận. Tìm hiểu qua mới biết được, trong bộ tiểu thuyết nọ có nam phụ độc ác trùng tên trùng họ với Túc Nguyên, người đọc nhắc tới hắn thì về cơ bản sẽ là một mảng những tiếng mắng chửi ngút trời.

Túc Nguyên nảy sinh tò mò đối với  quyển sách nọ, đi tìm đọc.

Nhân vật chính của tiểu thuyết tên Hứa Hi Thanh, dù đi đến nơi nào cũng gặp rắc rối bởi mỹ mạo tuyệt sắc, kẻ ái mộ nhiều đếm không xuể, phần lớn mọi người không hy vọng những nam pháo hôi là chánh cung, những người có hi vọng nhất là ba vị đứng đầu trên toàn tinh tế, lần lượt là hoàng đế bệ hạ Đế quốc, giáo hoàng Giáo đình, người cá sở hữu khả năng  khống chế hải vực.

Cả ba vị đều là mỹ cường thảm, mà bọn họ thảm, có phần lớn là Túc Nguyên mang đến.

Bởi vì thời điểm bọn họ còn trẻ, căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, đều từng là người hầu của Túc Nguyên.

Là những mầm non tốt, tuy rằng các đại lão trái tim luôn chân thành hướng tới nhân vật chính, nhưng nhân vật chính chưa từng được hưởng thụ cảm giác được các đại lão hầu hạ, mà nam phụ ác độc lại hưởng tất? Trong sách Túc Nguyên còn trong tối ngoài sáng ngáng chân nhân vật chính thụ, khinh nhục các đại lão, người đọc sao có thể nuốt trôi, sao có thể không ngóng trông hắn mau chết sớm một chút sao?

Túc Nguyên tiếp tục đọc tiếp, nhân vật này cuối cùng vẫn có kết cục đăng xuất khỏi truyện.

Tác dụng chủ yếu của hắn chính là gia tăng tính khúc triết của cốt truyện, để nhóm công đã hắc hoá được Hứa Hi Thanh cứu rỗi, bị Hứa Hi Thanh hấp dẫn từ sâu trong tiềm thức, còn hắn thì nghênh đón kết cục thê thảm.

Phần sau cốt truyện, Túc Nguyên xem qua một ít bình luận có spoil trong khu, vài năm sau nhóm công đứng ở địa vị cao, vì theo đuổi Hứa Hi Thanh  mà xảy ra Tu La tràng, kích thích đến mức người đọc kêu gào ầm ĩ. Áng văn này còn ở còn tiếp, Túc Nguyên gác lại một thời gian để tích chương. Mấy tháng quay lại muốn biết Hứa Hi Thanh cuối cùng lựa chọn ai, kết quả tiểu thuyết bị hố mất, tất cả độc giả than khóc thảm thiết, sự lựa chọn của Hứa Hi Thanh trở thành một bí ẩn chưa thể giải đáp..

Túc Nguyên ném áng văn này ra sau đầu.

—— trăm triệu không nghĩ tới, cậu sau khi chết lại xuyên sách, trở thành nam phụ ác độc trùng tên trùng họ kia.

Biết rõ khắp nơi là hố, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo cốt truyện.

Bởi vì không theo cốt truyện thì cậu sẽ chết, hệ thống sẽ tìm một người khác tới hoàn thành nhiệm vụ.

Túc Nguyên nhớ lại hệ thống nói:

"Nếu có thể, hy vọng ký chủ phối hợp, cậu cùng thân thể này có độ phù hợp cao tới trăm phần trăm, là người thích hợp nhất."

"Chờ ký chủ hoàn thành cốt truyện, hệ thống sẽ an bài cậu giả chết, cậu sẽ có một thân thể mới, một thân phận mới hợp pháp, có thể sống tùy tâm sở dục."

Túc Nguyên động lòng rồi.

Không dễ mới có cuộc đời thứ hai, cậu thật sự rất quý trọng, huống chi làm xong có cơ hội đạt được tự do.

Dù sao cũng chỉ là bắt nạt nhóm công một chút, Túc Nguyên hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Vì thế, Túc Nguyên thoải mái gật đầu: "Triển luôn!"

Lúc ấy đáp ứng có bao nhiêu dứt khoát, hiện tại liền có bấy nhiêu dày vò.

Túc Nguyên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, hơi nước làm mờ kính phòng tắm, lại theo bản năng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Hôm nay là lễ thành niên của Túc Nguyên, là ngày cậu chính thức thành niên, mà nguyên chủ đầu óc đen tối giai đoạn cuối, không quan tâm việc học sau này, càng không nghĩ tới bắt đầu gánh vác gánh nặng gia tộc, gấp không chờ nổi muốn hưởng dụng người hầu mình vừa ý, cũng chính là người ngồi lên ngôi vị hoàng đế trong tương lai Nguyên Mặc.

Người hầu không thể cự tuyệt quyền lực của chủ nhân.

Hơn nữa, Nguyên Mặc là nô lệ Túc Nguyên mua từ tay lái buôn, so với những người hầu kí kết khế ước tại trang viên còn thấp kém hơn, cả người hắn đều thuộc về Túc Nguyên, Túc Nguyên là chủ nhân của hắn, cho dù Túc Nguyên muốn tước đoạt sinh mệnh hắn cũng không có vấn đề.

Nguyên Mặc ngay cả tư tách cự tuyệt cũng không có.

Cho nên, hắn đi tắm rửa.

Nguyên Mặc đã ở trong phòng tắm hơn bốn mươi phút, hiển nhiên là cố ý kéo dài thời gian.

Nhưng hắn biết rõ hắn không có khả năng thoát khỏi kiếp nạn này, chung quy lại thì vẫn phải làm.

Túc Nguyên là người khởi xướng, nhưng trên mặt hiện lên đầy vẻ rầu thúi ruột.

Cậu chưa từng yêu bất cứ ai, bỗng nhiên tiến triển đến loại chuyện này, thực sự tiêu hoá không nổi, lo lắng mình có thể diễn tốt không.

Túc Nguyên làm công tác thao túng tâm lý chính mình đầy đủ, đứng dậy từ trên sô pha, chầm chậm dịch đến mép giường.

Trong cốt truyện, Nguyên Mặc từ phòng tắm bước ta, nhìn thấy Túc Nguyên đang đứng ở mép giường, biểu hiện kia như gấp gáp không chờ nổi nữa.

Túc Nguyên mới vừa dùng tay sờ lên đệm chăn, cửa phòng tắm phát ra tiếng vang cùm cụp rất nhỏ.

Cửa mở.

Túc Nguyên cứng đờ người, quay đầu nhìn qua, Nguyên Mặc tóc đen da trắng đứng ở cửa phòng tắm, ngón tay thon dài đặt trên then cửa, trên người bốc hơi nước nhàn nhạt.

Ánh sáng mơ hồ trong phòng không thể làm mờ đi vẻ thờ ơ dưới đáy mắt Nguyên Mặc, hắn đeo một chiếc vòng cổ bằng kim loại đen tuyền, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da trắng trẻo lạnh lùng. Bên trái vòng cổ có một màn hình mini (?), con số "01" màu đỏ tươi sáng lên, đại biểu đây là nô lệ đầu tiên thuộc về Túc Nguyên.

Cái tên Nguyên Mặc này, là Túc Nguyên đặt cho hắn cho.

Vòng cổ của nô lệ liên kết với trí não của Túc Nguyên, chỉ cần Túc Nguyên ra lệnh, vòng cổ sẽ phóng ra dòng điện để trừng phạt Nguyên Mặc.

Túc Nguyên chuẩn bị áo tắm dài, Nguyên Mặc không mặc, hắn mặc lại quần áo cũ trước khi tắm rửa. Nếu thiếu gia nhỏ ghét bỏ hắn bẩn, mất hứng thú với hắn thì chắc chắn là chuyện tốt.

Nhưng mà, không như hắn mong muốn.

Tóc Nguyên Mặc không lau khô, dính vào khuôn mặt tuấn mỹ gợi cảm, giọt nước từ ngọn tóc trượt xuống, chảy xuống sườn cổ, rơi xuống mặt trên của vòng cổ đen tuyền, càng khiến cho nguyên chủ hứng thú.

Túc Nguyên khó thể tưởng tượng một Nguyên Mặc đẹp như hoạ thế này, không khỏi có chút thấy tò mò vai chính thụ Hứa Hi Thanh rốt cuộc đẹp tới nhường nào mà có thể khiến Nguyên Mặc mê đến thần hồn điên đảo.

【 Leng keng ——】

Hệ thống nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ.

【 Vui lòng hoàn thành hành động dưới đây. 】

【 Nguyên Mặc ăn vận kín mít, cậu càng muốn hắn cởi hết ra, cậu tạm thời kiềm chế tâm tình, bảo Nguyên Mặc lại đây giúp cậu cởi quần áo. Nguyên Mặc giúp cậu cởi cúc áo áo khoác lễ phục, đã không khống chế biểu cảm chán ghét, cậu cảm thấy mình bị mạo phạm, tặng hắn một cái tát, nhốt hắn lại trong phòng giam. 】

Túc Nguyên đọc bộ tiểu thuyết này đã là chuyện của mấy năm về trước, sớm đã không nhớ rõ cốt truyện, thỉnh cầu hệ thống nhắc mình.

Ánh mắt cậu hơi hơi chếch đi, chuyển hướng sang giao diện trong suốt hình vuông, mặt trên hiện lên văn tự màu đen, là lời kịch kế tiếp theo cốt chuyện của Túc Nguyên với Nguyên Mặc ——

"Tóc cũng không lau khô, là gấp gáp muốn câu dẫn ta tới vậy?"

"Không, ta thỏa mãn ngươi."

"Sao còn đứng bất động? Lại đây."

Hai câu nói phía trước quá cảm khùng điên rồi, Túc Nguyên thật sự không tài nào nói ra được.

Không có thời gian cho cậu do dự, để tránh trầm mặc quá lâu bị Nguyên Mặc phát hiện không đúng, Túc Nguyên dưới tình thế cấp bách, trực tiếp nhảy đến câu cuối cùng.

"Sao còn đứng đấy bất động?"

"Lại đây."

Nguyên Mặc đi lên trước, cách Túc Nguyên hai bước chân thì đứng yên.

"Giúp ta cởi quần áo ra." Túc Nguyên duỗi hai tay, khẽ nâng cằm ngầm bảo hắn.

Nguyên Mặc nhất thời cứng đờ người.

"Đến mệnh lệnh cũng không nghe rõ à?" Túc Nguyên nói, "Giúp chủ nhân thay đồ là việc làm cơ bản người hầu đấy."

"Đúng vậy." Nguyên Mặc thấp giọng đáp.

Cuối cùng khoảng cách hai bước cũng bị rút gọn, Nguyên Mặc lại gần rũ mắt nhìn Túc Nguyên một thân lễ phục, đầu ngón tay đặt lên cúc áo trên cổ áo.

Đêm nay sau khi Túc Nguyên tham gia xong yến hội, trực tiếp tới tìm Nguyên Mặc, lễ phục phức tạp hợp lễ nghi vẫn mặc trên người, muốn cởi ra cần khá nhiều thời gian.

Túc Nguyên sống một ngày như  bằng cả một năm.

Nguyên Mặc so với cậu cao hơn một cái đầu, bóng người ngả xuống như bao phủ Túc Nguyên, sữa tắm trên người sữa xâm chiếm toàn bộ khứu giác cậu, thân thể căng chặt lên. Càng gần gũi, Nguyên Mặc chú ý tới khác thường nọ, nhưng lười hỏi nhiều.

Rất nhanh Nguyên Mặc sẽ lộ ra biểu cảm chán ghét, đến lúc đó sẽ kết thúc.

Túc Nguyên an ủi chính mình.

Bỗng nhiên, giọng nói lãnh đạm Nguyên Mặc vang lên: "Xin hãy bỏ tay xuống."

Túc Nguyên ngẩn ra, không biết từ khi nào Nguyên Mặc đã vòng đến phía sau cậu, cởi gần hết áo khoác, chỉ để lại nửa ống tay áo trên cánh tay. Cậu vô thức nghe theo lời Nguyên Mặc, hạ tay xuống để thuận tiện cởi tay áo.

Từ từ, không đúng.

Theo cốt truyện, chẳng phải Nguyên Mặc vừa cởi cúc áo ra, không thể tiếp tục đã lộ ra vẻ chán ghét sao?

Hiện tại, áo khoác lễ phục đã bị cởi ra, Nguyên Mặc cầm đi treo ở trên giá áo.

Nguyên Mặc quay lại nói: "Mời ngồi."

"Sao phải ngồi xuống?" Túc Nguyên nhịn không được hỏi.

"Ta giúp ngài cởi ra giày." Nguyên Mặc thần sắc bình đạm, từ khi ra phòng tắm đến bây giờ, trên mặt hắn chưa lộ nửa điểm sỉ nhục, "Hoặc là, ngài muốn cởi nửa trên trước cũng được."

Hiện giờ là mùa hạ, dù trong nhà có bật điều hòa thì Túc Nguyên cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, dưới áo khoác chỉ còn một chiếc áo sơ mi. Túc Nguyên giật mình, vội vàng nói: "Cởi giày ra trước."

Xong rồi.

Túc Nguyên ngồi ở mép giường, nội tâm chết lặng.

Chẳng lẽ là bởi vì bỏ qua những lời thoại quá đáng đó, giá trị ghê tởm của Nguyên Mặc không tăng đủ, mà cốt truyện cũng thay đổi?

Túc Nguyên không ngừng nghĩ nên làm sao bây giờ, Nguyên Mặc quỳ xuống, đôi tay cởi bỏ dây giày cậu, đem giày ném sang một bên.

Kế tiếp là tất.

Mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra ngoài không khí, có thể nhìn thấy những đường gân xanh dưới da, như thể chỉ cần uốn nhẹ một chút là có thể đứt gãy, tràn ra những bông hoa máu.

Ngón tay vô ý đụng phải làn da ấm áp nơi mắt cá chân, động tác Nguyên Mặc dừng lại trong tức khắc.

Túc Nguyên vẫn luôn chăm chú nhìn  Nguyên Mặc, nhìn thấy trong đáy mắt Nguyên Mạt có chút khó chịu lẫn lộn, cậu mới yên tâm, có thể tiếp tục cốt truyện. Túc Nguyên mím môi, giơ một tay lên, dùng lực nhẹ nhất có thể vung về phía Nguyên Mặc.

Bàn tay chưa đụng tới Nguyên Mặc mặt, đã bị hắn nắm lấy dễ như trở bàn tay.

Túc Nguyên sửng sốt, cốt truyện sao lại không đúng rồi?

Trong cốt truyện gốc Nguyên Mặc không phải thờ ơ, tùy ý cậu đánh sao?

"Ngài muốn đánh ta sao." Nguyên Mặc nói, "Dùng lực quá nhỏ, sẽ không có tác dụng."

Cổ tay trong lòng bàn tay hắn giãy giụa, nhưng sức lực nhỏ bé tới đáng thương, là kết quả của nhiều năm sống trong nhung lụa mang lại, làn da mềm mại cọ xát vào vết chai của lòng bàn tay hắn, rất nhanh đã đỏ một mảng, Nguyên Mạch vô thức tăng thêm sức lực. Túc Nguyên ăn đau: "Buông ra!"

Nghe thấy giọng nói của Túc Nguyên, Nguyên Mặc ngước mắt nhìn về phía cậu.

Nếu bình thường người hầu phạm tội như vậy, Túc Nguyên đã sớm đã tức điên, dùng vòng cổ phóng thích dòng điện trừng phạt hắn, nhưng hiện tại cậu không làm như vậy, ánh mắt nhìn cũng không giống như trước, không phải như đang nhìn một món đồ chơi, mang theo những dục vọng ghê tởm, mà là đau đến đôi mắt hơi hơi ửng đỏ lên, cũng chỉ là nóng nảy.

Nếu tiếp tục thì ngài có phải sẽ đáng thương hơn phải không?

Sẽ phát ra loại âm thanh gì?

Cảm giác xương gãy ở tay chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Trong mắt Nguyên Mặc hiện lên một màu đỏ không rõ, hắn đột nhiên đứng lên, cánh tay của Túc Nguyên bị hắn bẻ ngược, cơn đau càng dữ dội, hút hết sức lực trong cơ thể Túc Nguyên. Cậu nặng nề ngã về phía sau, lưng chìm vào trong nệm chăn, mặc những cánh hoa rực rỡ rải rác trên đó hòa lẫn vào tóc.

Màu đỏ trong con ngươi của Nguyên Mặc càng đậm hơn.

Túc Nguyên cả giận nói: "Buông ra!"

Nguyên Mặc mắt điếc tai ngơ, ngược lại hỏi: "Đêm nay ngài cho gọi ta tới phòng, là chuẩn bị làm gì?"

Túc Nguyên nằm ngửa, thân thể mỏng manh lộ ra trước mặt Nguyên Mạt, cơn đau nhức trên cánh tay không ngừng truyền đến, cậu không còn sức để đứng dậy, chiếc chăn bông mềm mại bao trùm lấy cậu như thủy triều, kéo cậu xuống. Tư thế này cực kì thiếu cảm giác an toàn. Màu đỏ lan rộng trong con ngươi của Nguyên Mặc khiến Túc Nguyên liên tưởng đến một con thú hoang. Cậu cảm thấy trạng thái của Nguyên Mặc có gì đó không ổn, dường như bị một loại xung động đặc biệt nào đó ăn mòn, nói không chừng thật sẽ bẻ gãy cánh tay cậu, Túc Nguyên sợ hãi, còn có chút tức giận.

"Trừng phạt 01!"

Trí não nhận ra mệnh lệnh trong giọng nói Túc Nguyên, điều khiển vòng cổ nô lệ từ xa phóng thích dòng điện.

Màn hình mini xuất hiện con số màu đỏ tươi lập loè, Nguyên Mặc rên lên một tiếng, dòng điện phát ra từ cổ mang đến một loại thống khổ không thể tả, hắn giơ tay nắm lấy vòng cổ, lại không tài nào làm giảm đi nửa phần đau đớn.

Trí não kiểm tra đo lường thấy tay Túc Nguyên bị Nguyên Mặc nắm, hai chân buông thõng trên giường gần với Nguyên Mặc, vì thế dòng điện tập trung vào một bộ phận trên cơ thể Nguyên Mặc, tránh truyền đến Túc Nguyên.

Nguyên Mặc buông tay Túc Nguyên ra, tựa vào bên người Túc Nguyên dồn dập thở dốc.

Nhìn vẻ mặt thống khổ của Nguyên Mặc, Túc Nguyên lập tức đình chỉ trừng phạt, nhìn một mảng lớn vết đỏ trên tay, vẫn là lựa chọn cho Nguyên Mặc một cái tát.

Lần này Nguyên Mặc không có trốn, cũng không sức trốn.

Bất quá, Túc Nguyên vẫn dùng lực rất nhẹ, Nguyên Mặc thậm chí còn không quay đầu lại.

Hắn tựa người lên người Túc Nguyên, nhìn thẳng vào Túc Nguyên, vết đỏ trong mắt nhạt đi một chút, hắn dần dần thanh tỉnh lại.

Nguyên Mặc sau đó mới ý thức được chính mình vừa làm cái gì.

Chứng rối loạn mất kiểm soát của hắn thực sự đã xảy ra với Túc Nguyên.

Nhớ lại cảm giác tiếp xúc với làn da Túc Nguyên, Nguyên Mặc liền cảm thấy buồn nôn.

Túc Nguyên giơ cổ tay lên trước mặt, phân phó với đồng hồ trí não: "Mời vệ binh của trang viên tới đây."

Sau đó, cậu đưa tay đẩy ra, thân thể kiệt sức của Nguyên Mặc ngã sang một bên, mái tóc đen vừa khô lại bị ướt đẫm mồ hôi.

Chiếc chăn phẳng ban đầu đầy nếp nhăn, cánh hoa vương vãi khắp nơi.

Túc Nguyên ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Cửa từ bên ngoài mở ra, mấy tên thị vệ đi vào, hành lễ nói: "Ngài có gì phân phó?"

"Đưa Nguyên Mặc xuống." Túc Nguyên giơ tay chỉ, "Nhốt vào phòng tạm giam."

Thị vệ quả quyết làm theo mệnh lệnh, tiến lên thô bạo kéo Nguyên Mặc đứng lên. Một trong những lính canh đá vào đầu gối của Nguyên Mặc, hắn vẫn im lặng không chống cự, đầu gối  khuỵu xuống sau khi bị đánh mạnh.

"Xin thứ lỗi, thiếu gia." Thị vệ cung kính nói: "Chúng tôi lập tức đưa hắn vào phòng biệt giam."

Vết đỏ trên cổ tay Túc Nguyên đã chuyển sang màu tím, nóng rát phát đau.

Cậu thu hồi tầm mắt đang quan sát cổ tay mình, nhìn về phía Nguyên Mặc.

Sự hung hãn vừa rồi của Nguyên Mặc tựa hồ chỉ là ảo giác.

Anh ta cúi đầu, dùng tóc che mắt, bị vệ binh kéo đi mà không có chút phản kháng.

Một lần nữa biến trở về dáng vẻ một người hầu ngoan ngoãn.

🌷🌷🌷
How to 10 điểm văn: Tớ tự edit tự đọc thui nên bản chuyển ngữ này chỉ đúng 70-80% với bản gốc thôi nhé. Huhu tớ đã mong Túc Nguyên tát chồng như tát con như thụ nhà hàng xóm íiii. Thôi có tát là ngon rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net