Chương 2: Người thay thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em sẽ không giống Nguyên Mặc, không biết quý trọng."

Edit: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

Túc Nguyên thay đổi phòng ngủ.

Vừa rồi Nguyên Mặc làm mấy chuyện không mấy tốt đẹp trong phòng ngủ, Túc Nguyên ngủ không nổi, xuất hiện bóng ma tâm lý.

Nếu ngủ lại, chỉ sợ cũng sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy cậu làm nhiệm vụ thất bại, đi đời nhà ma, hoặc là Nguyên Mặc bẻ gãy tứ chi cậu, máu bắn ba thước.

Ở trong phòng ngủ mới, Túc Nguyên mất thời gian rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Túc Nguyên bị trí não đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt.

Tay cậu từ trong chăn vươn ra, cánh tay nâng lên trước mắt.

Ánh ban mai buổi sớm xuyên qua lớp cửa kính, chiếu lên cổ tay nhỏ yếu, làn da trắng sáng gần như trong suốt*, vết bầm tím bị Nguyên Mặc nắm chặt toàn bộ biến mất không thấy nữa.

* chắc là trắng mà hiện cả mạch máu ý, bạn tui là một trường hợp điển hình nè. Nhưng mà tay bạn tui ra lạnh thì dễ tím bầm cực
(*''*)

Đêm qua trước khi đi ngủ, Túc Nguyên có bôi thuốc lên cổ tay, thuốc của tinh tế phát huy công dụng rất nhanh, những vết bầm xanh tím gớm ghiếc phảng phất như chưa từng tồn tại.

Túc Nguyên ngồi dậy, cầm lấy trí não đặt trên tủ đầu giường, đeo lên cánh tay.

Cửa phòng bị gõ vang hai tiếng, Túc Nguyên mở miệng nói: "Mời vào."

Một thanh niên thanh thuần đáng yêu mặc đồ người hầu bước vào, hành lễ với Túc Nguyên nói: "Thiếu gia, hôm nay Lan Ngọc hầu hạ ngài."

Trước khi Nguyên Mặc xuất hiện, người hầu bên cạnh Túc Nguyên là Lan Ngọc.

Lúc ấy Lan Ngọc rất được thiên vị, cái tên cũng là Túc Nguyên đặt cho em.

Đặt tên cho người hầu là hành động thể hiện sự tin tưởng, yêu mến của chủ nhân.

Sau khi Túc Nguyên mua Nguyên Mặc từ tay lái buôn, trực tiếp chỉ định hắn trở thành người hầu thân cận của mình, công việc của Lan Ngọc tự nhiên bị thay thế, đành phải làm các công việc khác trong trang viên. Trước mắt Nguyên Mặc đang bị nhốt ở phòng tạm giam, không thể phục vụ Túc Nguyên, công việc này một lần nữa quay về tay Lan Ngọc.

Túc Nguyên đi dép lê, Lan Ngọc lại gần duỗi tay cởi bỏ đai lưng áo ngủ của cậu, Túc Nguyên giật mình né sang bên cạnh một bước, "Cậu làm gì vậy?"

Lan Ngọc cắn cắn môi: "Giúp ngài thay quần áo ạ."

Túc Nguyên lập tức nói: "Tôi tự thay."

Ngày hôm qua lệnh cho Nguyên Mặc giúp cậu thay quần áo là bởi phải theo cốt truyện, hôm nay không có nhiệm vụ hệ thống, thay quần áo đương nhiên không cần để người khác thay hộ.

Lan Ngọc sửng sốt: "Sao có thể để ngài tự mình làm? Quản gia sẽ quở trách em!"

"Không sao, lát nữa tôi nói với quản gia nói một tiếng là được." Túc Nguyên nói.

Lan Ngọc dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, chỉ có thể vâng theo mệnh lệnh.

Túc Nguyên thay quần áo xong, đứng trước gương nhìn bóng người quen thuộc trong đó.

Dung mạo nguyên chủ giống với cậu trước khi xuyên qua như đúc, khó trách hệ thống nói độ tương xứng của cậu là trăm phần trăm.

Khi cậu rời khỏi phòng thay đồ, phòng ngủ đã không thấy bóng Lan Ngọc, Túc Nguyên có chút yên tâm, Lan Ngọc hẳn là tự nhận thức được cậu không cần người hầu hạ, tự giác đi làm việc khác rồi ha? Người làm trong mấy nhà quyền quý biết nhìn mặt đoán ý ghê.

Nghĩ là vậy, nhưng khi Túc Nguyên mở cửa phòng tắm ra, chợt nhìn thấy Lan Ngọc ở bên trong.

"Sao cậu còn ở đây?"

Lan Ngọc càng thêm tủi thân: "Em hầu ngài rửa mặt."

Kem đánh răng đã được chuẩn bị tốt, cốc nước súc miệng trong tay Lan Ngọc có nhiệt độ vừa phải, nhìn em thế kia chắc còn muốn giúp cậu đánh răng à? Túc Nguyên chết lặng yêu cầu Lan Ngọc rời đi với lý do tương tự như trước.

Đứng ở ngoài cửa phòng tắm, Lan Ngọc cắn môi dưới trắng bệch.

Thiếu gia đến để em hầu hạ cũng không muốn, đều tự thân làm hết, là  ghét bỏ em ư?

Đều tại Nguyên Mặc, cướp hết sự cưng chiều của thiếu gia.

Người hầu trong trang viên lục tục vận chuyển những món quà sinh nhật Túc Nguyên nhận được. Túc Nguyên bước từ phòng tắm ra, liền nhìn thấy một núi quà tặng tinh xảo chất đống trên mặt đất, đây là phân phó của nguyên chủ ngày hôm qua, những lễ vật này hắn muốn đích thân mở ra. Có một phần lễ vật đặc biệt được đặt ở trên bàn, Túc Nguyên đi qua cầm lên, phía trên viết tên Mạc Tư Vũ.

Mạc Tư Vũ là nhị hoàng tử đế quốc, là người nguyên chủ yêu thầm.

Bởi vì anh quá mức ưu tú, vượt xa các hoàng tử khác, mọi người vô hình chung đều cảm thấy anh sẽ là hoàng đế đời tiếp theo.

Dung mạo Nguyên Mặc cùng Mạc Tư Vũ có điểm tương tự, nguyên chủ mới đặc biệt chú ý tới hắn.

Nói cách khác, Nguyên Mặc được nguyên chủ mua về đảm đương vị trí người thay thế.

Tên của Nguyên Mặc cũng là một ký tự từ tên của Túc Nguyên và Mạc Tư Vũ ghép lại, quả thực là lòng Tư Mã Chiêu*.

* dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.

Trên thực tế, cha của Nguyên Mặc cùng Mạc Tư Vũ đều là đương kim hoàng đế, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, vẻ ngoài đương nhiên là có vài phần tương tự.

Túc Nguyên không thể phá hoại hướng đi cốt truyện, nên càng không thể lộ ra Nguyên Mặc là hoàng tử lưu lạc bên ngoài.

Chỉ có thể chờ hoàng thất cùng chính Nguyên Mặc tự phát hiện.

Về phần Nguyên Mặc là người thay thế Mạc Tư Vũ, cũng không có gì quan trọng.

Bản thân ở trong mắt Túc Nguyên là thế thân, Nguyên Mặc cũng không để ý gì.

Túc Nguyên mở lễ vật của Mạc Tư Vũ, bên trong là đôi nút tay áo xa hoa, chính giữa được khảm lên đá quý màu xanh biếc, làm người liên tưởng đến biển sâu thăm thẳm, nắm trong lòng bàn tay sẽ cảm nhận được đến mặt biển yên ả nơi xa, tinh thần tựa được đến gột rửa, Túc Nguyên cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại.

Đây là nước mắt người cá.

Túc Nguyên bỗng mở to mắt.

Nước mắt người cá sẽ hóa trân châu, là mọi người chuyện ai cũng nhận thức được, nhưng hiếm có người biết, chỉ có số rất ít người cá đặc biệt thì nước mắt mới hoá đá quý.

Món quà Mạc Tư Vũ không thể không nói rất có lòng.

Trong cốt truyện nguyên chủ rất yêu thích cái nút tay áo này, thường xuyên đeo.

Tiếc là hôm nay Túc Nguyên mặc áo tay ngắn, không thích hợp mang nút tay áo, tạm thời đặt trong ngăn kéo có khoá vân tay.

Túc Nguyên cởi dép lê dẫm lên thảm nhung, khoanh chân ngồi mở các món quà khác.

Rất nhanh, cậu mở được một chiếc đồng hồ kiểu cổ điển mới nhất, chiếc này trên thị trường giá cao tới mấy trăm vạn tinh tệ, còn dù ra giá cũng không có người chịu bán.

Túc Nguyên không có hứng thú với đồng hồ đắt tiền lắm, cổ tay trái luôn đeo quang não, không mang nổi cái khác nữa, nếu đeo thêm thật thì cũng quá kì quái rồi.

Lan Ngọc rũ mi đứng phía sau Túc Nguyên, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Túc Nguyên nhớ tới khi mình từ chối chuyện hầu hạ ban nãy, Lan Ngọc lộ rõ vẻ tủi thân, đặt đồng hồ vào tay em, "Tặng cậu."

"Tặng ——"

Lan Ngọc trên mặt hiện vẻ khó thể tin nổi, được sủng mà sợ nhịn không được hỏi lại: "Tặng em?"

Túc Nguyên gật đầu.

Lan Ngọc suýt nữa mừng phát khóc, run rẩy đưa tay nhận lấy món quà.

Túc Nguyên tiếp tục khui quà, bất tri bất giác tay có hơi mỏi.

Sở thích này của cậu với nguyên chủ cũng không khác nhau lắm, cậu cũng thích mở những món quà hoặc hàng chuyển phát nhanh. Khác biệt chính là, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ mở quà nguyên cả một ngày.

Túc Nguyên lắc lắc đôi tay đã mỏi nhừ, nói: "Những cái khác thì quản gia mở đi, cất vào trong kho chứa đồ."

Nhiều người hầu tiến vào, bận rộn dọn lễ vật bên trong ra ngoài.

Túc Nguyên hỏi: "Cha có ở nhà không?"

Lan Ngọc cung kính đáp lời: "Không ạ, sáng sớm nay công tước đã ra ngoài."

Cha Túc Nguyên là công tước của đế quốc, công việc bận rộn, phần lớn thời gian đều không ở nhà.

Không cần tốn tâm tư nói chuyện cùng người cha công tước là chuyện tốt.

Túc Nguyên đi giày vào, bước ra khỏi phòng ngủ.

Lan Ngọc vội vàng đuổi theo, hỏi: "Tiếp theo ngài định làm gì ạ?"

Túc Nguyên cười: "Tập thể dục buổi sáng."

*

Trước khi xuyên qua, Túc Nguyên mắc bệnh tim bẩm sinh.

Cha mẹ hiểu rõ cuộc đời của cậu đã được chú định vô cùng ngắn ngủi, vì thế sinh cho cậu một đứa em trai, dùng toàn bộ tình yêu thương cho đứa nhỏ kia. Người trong nhà cố gắng không đặt trên người Túc Nguyên quá nhiều tình cảm, vì họ sợ, sợ một ngày khi cậu rời đi sẽ để lại một tổn thương lớn cho họ. Túc Nguyên hiểu chuyện này, luôn giữ khoảng cách với bọn họ.

Sau khi cậu chết, người thân sẽ thản nhiên đối mặt, họ cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng tảng đá lớn cũng rơi xuống, không cần Túc Nguyên lo lắng nhiều, cậu chỉ cần nỗ lực quý trọng cuộc sống mới này.

Túc Nguyên từng khao khát được vận động và đổ mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời.

Tới một ngày có thể thực hiện được, từ tận đáy lòng dâng lên một cảm xúc hạnh phúc khó tả.

Tuy là vậy, thân thể này thật sự mảnh mai, không tốt hơn Túc Nguyên xuyên qua là mấy. Không bao lâu, Túc Nguyên mệt đến nhức đầu hoa mắt, không thể không ngồi lên ghế nghỉ ngơi.

Nghỉ tạm xong, Túc Nguyên đi vào sân bắn.

Bắn súng là một trong ít những kĩ năng nguyên chủ giỏi nhất, cậu muốn thử một chút.

Vì để tránh tay mơ như mình làm người khác bị thương, Túc Nguyên dùng đạn giả.

Cậu cầm súng, nhắm vào mục tiêu mười mét trước mặt rồi bóp cò.

Một tiếng súng vang, về mặt bia ngắm mặt ngoài sạch sẽ như cũ, không có dấu vết gì.

Cậu không thấy ngoài ý muốn khi bắn không trúng bia.

Túc Nguyên nỗ lực sử dụng kinh nghiệm của thân thể cùng đại não, tiếp tục thử lại.

Lần này, viên đạn sượt qua mép mục tiêu dài mười mét, để lại một chút sơn đỏ trên đó.

Sau không biết qua bao nhiêu lần, vết sơn đỏ cuối cùng cũng bắn trúng hồng tâm.

Trước đó, mục tiêu đã bị bao phủ bởi lớp sơn đỏ do đạn giả tạo ra, tất cả đều là dấu vết nỗ lực của Túc Nguyên.

Tinh thần luôn tiên tục tập chung cũng được hạ xuống, Túc Nguyên thở hắt một hơi.

Độ giật của súng tiêu chuẩn của đế quốc nhỏ đến mức không đáng kể, tay cầm súng cũng không có cảm giác khó chịu.

Cách đó không xa Lan Ngọc lập tức nói: "Thật lợi hại!"

Túc Nguyên hơi hơi đỏ mặt.

Mười lần trở lên mới bắn trúng hồng tâm, đặt trên người không học vấn không nghề nghiệp như nguyên chủ, quả là một thành tích đáng kinh ngạc, Lan Ngọc khen được thì cũng tài.

"Thời gian không còn sớm nữa, đi ăn sáng." Vì che giấu sự thẹn thùng, Túc Nguyên vội vàng rời đi.

*

Chiếc bàn dài trong nhà hàng trang viên chứa đầy bữa sáng thịnh soạn.

Nguyên chủ khi ăn cơm không thích bị người khác nhìn, nhà ăn rỗng tuếch, chỉ chừa lại một mình Lan Ngọc. Túc Nguyên cảm giác bữa sáng làm quá nhiều, về sau phân phó phòng bếp làm ít đi chút. Nhưng nhìn bàn tràn ngập món ăn muôn màu rực rỡ, cậu có thể ăn một phần tư đã quá đỉnh rồi, những món còn thừa sẽ chỉ có kết cục là bị ném đi.

Phô trương lãng phí không hay lắm, Túc Nguyên vẫy vẫy tay với Lan Ngọc, "Ngồi xuống cùng nhau ăn."

"Sao có thể vậy được?" Lan Ngọc đã không còn thấy thụ sủng nhược kinh, mà thấp thỏm lo sợ, "Em ti tiện như vậy, nào có tư cách cùng ngài hưởng dụng bữa sáng?"

Túc Nguyên nói thẳng: "Ngồi xuống."

Lan Ngọc không dám cãi lời mệnh lệnh được lặp lại hai lần của cậu, kéo ra một chiếc ghế ra, chỉ dám dựa một góc nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy, rời khỏi khu vực mình không nên đặt chân.

Túc Nguyên không khỏi buồn rầu, Lan Ngọc thật sự rất dễ bị doạ sợ, tựa như con thỏ nhỏ nơm nớp lo sợ.

"Muốn ăn cái gì cũng được." Túc Nguyên nhẹ giọng.

Ngay từ đầu, Lan Ngọc không biết nên đặt tay lên chỗ nào, cả người cứng đờ, gặm nhấm cực kì chậm rãi, một chiếc bánh bao nhân cũng có thể gặm hơn nửa ngày. Dần dà em phát hiện thiếu gia hình như thật sự không phải đang đùa mình, càng khác xa với trước kia, sẽ không bỗng nhiên trở mặt bảo em cút, đổ cà phê nóng vào đầu em, hoặc lệnh em ăn không ngừng không được nhổ ra, muốn nhìn em ăn tới bật khóc.

Lan Ngọc chậm rãi thả lỏng.

Hôm nay thiếu gia ôn dịu dàng tới khó tin, đưa cho em lễ vật sang quý, hạ mình cùng em ăn bữa sáng.

Là đang bắt đầu không thích Nguyên Mặc nữa, ý thức được em tốt hơn sao?

Nếu vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.

Em sẽ không giống Nguyên Mặc, không biết quý trọng.

Nguyên Mặc dám ra tay làm thiếu gia bị thương, thật quá đáng, nên chết trong phòng tạm giam đi.

Lúc này, Túc Nguyên dùng đầu ngón tay gõ gõ khăn trải bàn: "Bữa sáng này chúng ta ăn không hết, cậu đi đưa một chút cho Nguyên Mặc."

Sự phấn khích và tưởng tượng trở thành người hầu riêng của Lan Ngọc đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.

"Nguyên Mặc làm tổn thương tới ngài, sao ngài còn muốn tặng cho hắn?" Lan Ngọc thất thanh nói, thậm chí không ý thức được mình ở chất vấn chủ nhân, "Hắn không đáng để ngài quan tâm!"

Lời tuy nói là vậy, Nguyên Mặc sở dĩ làm người ta tổn thương là bởi nguyên chủ không thành thật.

Trong cốt truyện gốc Nguyên Mặc chỉ bị ăn một cái tát, nhưng lần này lại bị Túc Nguyên thêm một lần tra tấn bằng điện, cậu có chút băn khoăn.

"Đi đi." Túc Nguyên nói.

Lan Ngọc yên lặng nghiến răng, kiềm chế cảm xúc, gói ghém bữa sáng rồi đi về phòng tạm giam.

【 Leng keng ——】

Nghe thấy thanh âm này, Túc Nguyên đớn đao.

Công việc lại tới nữa.

Cậu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dùng khăn ăn lau khóe miệng đồng thời nghe nội dung cốt truyện mới.

【 Tối hôm qua bị Nguyên Mặc lộ ra biểu cảm chán ghét sở, bạn vẫn nhớ thương không nguôi, mới vừa dùng xong bữa sáng đã gấp gáp tới phòng biệt giam xem Nguyên Mặc đã tỉnh chưa, Lan Ngọc ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, muốn trả thù Nguyên Mặc cướp đi sự sủng ái của bạn——】

【 À ừm...... Kiểm tra đo lường thấy hiện thực cùng cốt truyện gốc nảy sinh khác biệt, nhưng không ảnh hưởng độ mạch lạc, tiến hành chỉnh sửa. 】

【 Bạn nhờ Lan Ngọc giao đồ ăn cho Nguyên Mặc. Sự thù hận trong nội tâm Lan Ngọc ngày càng mạnh mẽ khi đến phòng tạm giam, hắn đổ bữa sáng xuống mặt đất thật mạnh trước mặt Nguyên Mặc, bôi nhọ nói Nguyên Mặc ném bữa sáng bạn ban xuống. Hắn lấy chiếc roi trên tường, chuẩn bị trừng phạt Nguyên Mặc, đang ở lúc này, bạn trùng hợp xuất hiện. 】

Động tác Túc Nguyên trên miệng cứng lại.

【 Vui lòng tới phòng tạm giam để hoàn thành cốt truyện. 】

Túc Nguyên choáng váng.

Lan Ngọc trước mặt cậu ngây thơ yếu đuối, sau lưng lại như thế này sao?

Túc Nguyên không rảnh quan tâm chuyện gì khác, vội vàng đi vào phòng đơn.

🌷🌷🌷

How to 10 điểm văn: Hắn hắn hoài nên tui để tạm nhé (。・ω・。)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net