Chương 4: Mong chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn vẫn cảm thấy chơi quá hăng rồi."

Edit: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

So sánh với lần trước, Nguyên Mặc khắc chế hơn rất nhiều.

Túc Nguyên không hề lộn xộn, hắn cũng thả nhẹ lực cắn, chỉ dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm ngón tay Túc Nguyên.

Đầu lưỡi Nguyên Mặc cuốn lấy ngón tay, cảm giác ẩm ướt ấm nóng sượt qua khiến Túc Nguyên nhịn không được đỏ mặt.

"Nhả ra!"

Nguyên Mặc cắn lên đầu ngón tay cậu một chút, mới chậm rãi buông ra, lui về phía sau nửa bước.

Đầu ngón tay Túc Nguyên nhiều thêm phần dấu răng ái muội, cậu rụt tay về, cảnh giác nhìn Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc thở ra một hơi để giảm bớt sự khó chịu trong bụng.

Hắn đoán có lẽ ham muốn hủy diệt của hắn đã bị đè nén quá lâu, khi nó đột ngột được giải phóng, nó trở nên khó có thể kiểm soát được. So sánh thêm, phản ứng sinh lý thấy buồn nôn khi tiếp xúc với những tác động bên ngoài (?) dễ kiểm soát hơn. Lần này phản ứng bài xích của Nguyên Mặc không nghiêm trọng như ngày hôm qua.

Vẫn chưa cắn ngón tay Túc Nguyên chảy máu, dục vọng ngoan cố cho đến bây giờ bắt đầu mờ dần như thể đã được thỏa mãn. Thật là kỳ lạ.

Nguyên Mặc nhắm mắt, che đi đồng tử thấm đẫm màu đỏ tươi.

"Sao ngươi lại thế này?" Nếu nói tối hôm qua chỉ là suy đoán, trải qua lần này, Túc Nguyên chắc chắn trạng thái của Nguyên Mặc có vấn đề, "Sao đột nhiên ngươi lại làm ra chuyện khó hiểu, giống như mất trí vậy?"

Nguyên Mặc khác thường, ở cốt truyện gốc chưa từng xuất hiện, Túc Nguyên rất quan tâm đến vấn đề này.

Dù sao thì diễn biến cốt truyện có quan hệ mật thiết với mạng nhỏ của Túc Nguyên, nếu là cậu thì không thành vấn đề, mà ở trên người là Nguyên Mặc xuất hiện biến cố, có khi cậu sẽ chết không nhắm mắt mất.

Tuy là vậy, Túc Nguyên không cảm thấy Nguyên Mặc sẽ nói cho cậu.

Nguyên Mặc chỉ cần ở bên cạnh cậu, hoàn thành bổn phận của người hầu, không bao giờ nói cho Túc Nguyên biết chuyện riêng tư của mình, hẳn là có thể tự giải quyết được.

Ngay lúc Túc Nguyên đang định sau này quan tâm nhiều hơn đến tình trạng của Nguyên Mặc, liền nghe thấy Nguyên Mặc nói: "Ta có vấn đề về thần kinh, cần phải gặp bác sĩ tâm lý."

Nguyên Mặc biết rõ, hắn không phải thần kinh có vấn đề.

Ham muốn tiêu diệt dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát không phải xuất phát từ tâm lý, mà là bản năng chảy trong máu không thể ly rời của hắn.

Tuy nhiên, tìm chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý, nói không chừng có phương pháp giúp hắn khống chế loại xúc động này.

Túc Nguyên tin, cậu biết tương lai gần Nguyên Mặc sẽ là một cường giả có tinh thần lực rất mạnh, ở thời kì chưa thức tỉnh, nhóm người này có tinh thần tương đối mẫn cảm, không quá ổn định, nói không chừng nếu bị cái gì kích thích thì sẽ bộc phát làm ra mấy hành động kì quái, Túc Nguyên vội vàng nói: "Cho phép ngươi đi gặp bác sĩ tâm lý, chi phí ta trả, để ta gọi quản gia hẹn trước bác sĩ nhé?"

Nô lệ không có tự do, phương diện sức khoẻ cũng là chủ nhân quản lí.

"Làm phiền rồi." Nguyên Mặc trở về làm một  người hầu khiêm tốn, Túc Nguyên vừa nghe còn thấy không quen.

"Cứ vậy đi."

Sau khi công việc kết thúc, nỗi xấu hổ vì sai lầm vung roi cùng với ngón tay bị cắn đột nhiên hiện lên trong đầu khiến Túc Nguyên không thể ở trong phòng tạm giam được nữa. Cậu vẫn có chút phản kháng với Nguyên Mặc, có lẽ vì sợ hãi nên nóng lòng muốn rời đi.

Trước khi đi, cậu quay lưng về phía Nguyên Mặc, hắng giọng nói: "Ngươi tạm thời... đã hoàn thành yêu cầu, có thể rời khỏi phòng giam. Thu dọn đồ đạc trở về tiếp tục làm người hầu riêng của ta."

Hệ thống không chạy tới sửa lại lời Túc Nguyên.

Túc Nguyên gần như đã thử nghiệm rồi, hành vi của cậu không nhất thiết phải phù hợp 100% với cốt truyện, chỉ cần không có quá ít điểm cốt truyện hoàn chỉnh và bối cảnh chính đại khái là được, hệ thống sẽ phán đoán là thông qua.

Cậu đi thang máy trở lại phòng ngủ trên lầu, bôi thuốc mỡ lên ngón tay cùng vết bầm tím trên người. Nguyên chủ không dùng nhiều thuốc mỡ, nhưng Túc Nguyên chỉ trong hai ngày đã dùng tới hai lần.

Sau khi bôi thuốc, Túc Nguyên mặc áo dài tay và quần dài để che đi vết roi. Sau đó bật TV, sử dụng những âm thanh khác để làm dịu đi cảm giác xấu hổ kéo dài. Cậu đứng đó suy nghĩ một lúc rồi tìm một miếng băng quấn quanh ngón tay, nếu không những người hầu khác trong trang viên sẽ nhìn thấy dấu răng, cậu sẽ khó giải thích.

Băng vải quấn được một nửa thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia: "Thiếu gia, ngài có ở bên trong không?"

Túc Nguyên có tật giật mình giấu bàn tay ra phía sau, "Có."

"Tôi có thể đi vào sao?"

"Có thể, có chuyện gì?"

Quản gia mở cửa tiến vào, ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng được, quan tâm hỏi: "Ngài lại bị thương sao?"

Túc Nguyên thần kinh căng thẳng, nói dối nói: "Bị va đập một chút, không đáng ngại."

Nhìn ra Túc Nguyên không muốn nói về vấn đề này nhiều, quản gia không hề hỏi nhiều, khom mình hành lễ nói: "Tôi nghe nói Lan Ngọc phạm sai lầm, ngài muốn xử phạt hắn như thế nào?"

"Chỉ cần để hắn ở trong phòng suy nghĩ vài ngày." Túc Nguyên thuận miệng nói.

Quản gia ngầm hiểu, thiếu gia là không muốn phạt nặng Lan Ngọc. Nếu đã như vậy, phải nhắc nhở người hầu khác không cần nhân cơ hội này đi bỏ đá xuống giếng với Lan Ngọc, miễn cho lỡ nháo ra chuyện gì làm thiếu gia bất mãn. Trước kia khi còn là người hầu thân cận thiếu gia, Lan Ngọc vẫn luôn ra oai tránh cho người hầu khác cướp đi sự chú ý của thiếu gia, uy hiếp đến địa vị bản thân, đắc tội với không ít người.

"Còn có chuyện gì sao?"

Túc Nguyên có cảm giác người hầu nhiều cũng là chuyện siêu siêu phiền toái.

Không đề cập tới Lan Ngọc, một người Nguyên Mặc đã đủ khó giải quyết, mà còn trong tình huống hai nhân vật chính công khác chưa xuất hiện nữa.

Về sau chờ hai người kia tới thì phải làm sao bây giờ?

Thật đau đầu.

Ánh mắt đang thẫn thờ rong chơi trong bất tri bất giác bị TV hấp dẫn đi, trên đó đang phát một bộ phim, nam nữ chính đều có kỹ thuật diễn cảm động lòng người, Túc Nguyên xem từ đầu đến cuối nhưng vẫn nảy sinh hứng thú với nội dung phim.

Khi quản gia nhìn sang, trên màn hình vừa lúc đang chiếu mặt nam chính, ở màn ảnh độ phân giải siêu cao thì quả là đẹp không góc chết, quản gia như giác ngộ, nói: "Đây là diễn viên đang hot nhất hiện nay, tên Hoắc Thủ Khiêm, thiếu gia cảm thấy hứng thú với hắn sao?"

"Có chút." Túc Nguyên gật đầu.

Quản gia nói: "Để tôi liên lạc với Hoắc Thủ Khiêm, tôi nghĩ anh ta sẽ chấp nhận. Nếu Hoắc Thủ Khiêm đồng ý, để hắn trực tiếp tới trang viên, hay là tôi giúp hai người đặt trước phòng khách sạn ở bên ngoài?"

Cái gì khách sạn phòng cơ?

Túc Nguyên chớp mắt một cái, mới ý thức được quản gia hiểu lầm, cho rằng cậu có mấy ý đồ đen tối với Hoắc Thủ Khiêm, vội vàng giải thích: "Không cần phòng khách sạn, mời hắn tới trang viên là được, ta chỉ muốn thỉnh giáo về kĩ thuật diễn xuất."

Xuyên không đến đây trong khoảng 24 giờ, Túc Nguyên đi cốt truyện liên tiếp xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn, cậu nhận thức được kĩ thuật diễn của mình quá kém, nhu cầu học hỏi được đề cao, nếu không sau này cốt truyện càng khó, cậu lo lắng mình ứng phó không nổi, hoặc là tái diễn chuyện như ngày hôm nay, Túc Nguyên nhớ  tới gương mặt lập tức nóng lên.

Phần ký ức này sẽ ám ảnh cậu thật lâu.

Khi ta mơ lại vào lúc nửa đêm, những điều vui vẻ có thể không xuất hiện trong đầu, nhưng những điều đáng xấu hổ thì chắc chắn có.

Sở dĩ không tìm giáo viên dạy diễn xuất chuyên nghiệp là vì không có lý do phù hợp.

Nguyên chủ không thể đi xin lời khuyên của giáo viên, hắn ta thích nam minh tinh (diễn viên/ca sĩ) xinh đẹp, muốn tùy ý học diễn xuất.

Túc Nguyên thở dài trong lòng.

Quản gia thâm ý nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói đúng sự thật với hắn về những lời ngài nói."

"Là thỉnh giáo kỹ thuật diễn, đúng không?"

*

Quản gia hiệu suất rất cao, trực tiếp liên hệ với người đại diện của Hoắc Thủ Khiêm.

Khi nhận được cuộc điện thoại của người đại diện, Hoắc Thủ Khiêm đang nói chuyện với trợ lí mới, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Hoắc Thủ Khiêm ngồi ở vị trí rất gần trợ lý.

"Hứa Hi Thanh." Hoắc Thủ Khiêm gọi tên đối phương.

"Bề ngoài cậu như vậy, làm công cho người ta thì quá lãng phí." Phòng kéo xuống bức màn, ánh sáng mờ ảo, đây đều là không gian Hoắc Thủ Khiêm cố tình tạo thành. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, Hứa Hi Thanh vẫn bắt mắt như cũ, đẹp tới nao lòng, đáy mắt Hoắc Thủ Khiêm hiện lên một tia đố kỵ, ngay sau đó lại như đã nắm chắc hoàn toàn, "Nghe nói mẹ cậu ốm đau trên giường, cha cậu đánh bạc nợ cũng không ít, chỉ có rất nhiều tiền mới có thể bổ khuyết lỗ thủng đó. Như vậy đi, tôi dẫn tiến cậu tiến vào giới giải trí, đem kinh nghiệm truyền thụ cho cậu, giúp cậu kết giao nhân mạch, thế nào, cậu chỉ cần trả giá nho nhỏ, là một món hời phải không?"

"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thật xin lỗi." Hứa Hi Thanh lễ phép từ chối, "Tôi muốn vào Học Viện Hoàng Gia, đến lúc đó chỉ sợ không có thời gian nhàn hạ nữa."

Hoắc Thủ Khiêm hoảng hốt nói: "Học Viện Hoàng Gia Đế Quốc?"

"May mắn thi đậu." Hứa Hi Thanh thái độ khiêm tốn.

Hoắc Thủ Khiêm nội tâm hiện lên kiêng kị.

Học Viện Hoàng Gia là học viện cao cấp nhất đế quốc, mỗi năm chiêu sinh số lượng cực nhỏ, học sinh tốt nghiệp từ trong đó ra đều có thể thăng chức rất nhanh. Cho dù Hứa Hi Thanh không thành công tốt nghiệp, chỉ cần anh ở trong học viện kết giao với con cháu quyền quý, liền có thể nhẹ nhàng tránh thoát khỏi khống chế của Hoắc Thủ Khiêm, thậm chí là trả thù hắn.

Với dung mạo của Hứa Hi Thanh, leo lên quyền quý quá đơn giản.

Thảo nào Hứa Hi Thanh điềm nhiên như vậy, xuất thân tầng dưới chót, còn có thể bảo vệ tốt chính mình, đương nhiên phải có năng lực.

Lúc này, trí não Hoắc Thủ Khiêm vang lên, là điện thoại của người đại diện, hắn nhấn chấp nhận, do tâm tình không tốt nên ngữ khí có mấy không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Nghe người đại diện kể lại, sắc mặt Hoắc Thủ Khiêm thay đổi, không thể giấu nổi sự kinh hỉ.

"Anh nói thật?" Hoắc Thủ Khiêm đứng phắt dậy từ trên sô pha, "Vị kia tìm tôi thật sao? Anh đã đồng ý chưa?"

"Trực tiếp giúp tôi đồng ý rồi? Thật tốt quá!"

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Hoắc Thủ Khiêm không thể bình tĩnh nổi hưng phấn.

Túc Nguyên chính là con trai độc nhất của công tước! Là nhân hoá của danh từ (n) quyền thế và tài phú.

Leo lên người Túc Nguyên, muốn cái gì không phải dễ như trở bàn tay sao?

Đôi mắt Hứa Hi Thanh hơi rũ, bảo trì an tĩnh.

Kích động xong, Hoắc Thủ Khiêm một lần nữa ý thức được anh vẫn đang tồn tại, bất quá đã mất hoàn toàn hứng thú với Hứa Hi Thanh, con em quý tộc ánh mắt đều rất cao, huống chi là người kia còn là thiếu gia nhà công tước gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa, làm Túc Nguyên thất vọng. Hứa Hi Thanh là khối xương cốt khó gặm, cũng sẽ không nguyện ý làm công cụ cho hắn thu hút nhân mạch.

Lau mắt nhìn kỹ Hứa Hi Thanh, Hoắc Thủ Khiêm càng thêm kiêng kị, vạn nhất thiếu gia nhà công tước nhìn trúng Hứa Hi Thanh, nào còn chuyện tốt cho hắn? Hoắc Thủ Khiêm mặt trầm xuống dặn dò: "Ngày mai tôi cần đi một nơi quan trọng, tôi tự đi được, không cần cậu đi theo, cũng không cần tìm tôi."

"Được." Hứa Hi Thanh trả lời.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Hứa Hi Thanh, Hoắc Thủ Khiêm bắt đầu sinh ra tâm lí phiền chán, vẫy vẫy tay, "Không còn chuyện của cậu nữa, đi đi."

Hứa Hi Thanh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

*

Một ngày sau, Hoắc Thủ Khiêm tới đến thăm.

Quản gia dẫn hắn vào sân bắn, gặp Túc Nguyên.

Túc Nguyên diện chiếc áo sơmi đơn giản, dáng người thẳng tắp, cánh tay phải duỗi thẳng về phía trước, cầm súng lục, nhắm vào mục tiêu hình người cách đó mười lăm mét. Ánh mặt trời nương thành một màu đỏ nhạt lên làn da mịn màng không tì vết, khiến người ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, cái nắng giữa hè sẽ thiêu rụi ngài.

Hoắc Thủ Khiêm xem đến ngẩn ngơ.

Tiếng súng vang lên, một mảnh sơn đỏ xuất hiện ở giữa mục tiêu hình người.

Quản gia nói: "Chủ nhân, tôi đưa người đến đây."

Túc Nguyên đặt súng xuống, lau mồ hôi trên trán rồi quay đầu nhìn Hoắc Thủ Khiêm.

Thấy rõ mặt Túc Nguyên, hô hấp Hoắc Thủ Khiêm hẫng một nhịp, trước khi tới đây hắn đã hạ tiêu chuẩn của mình xuống rất thấp, mặc kệ thiếu gia của gia tộc công tước trông thế nào, hắn cũng sẽ vì sự nghiệp mà hiến thân, không nghĩ tới hiện thực còn tốt hơn nhiều với tưởng tượng, hắn càng mong đợi sự tình diễn ra tiếp theo hơn.

Trên thực tế, ngoại hình của Hứa Hi Thanh ấn tượng hơn, nhưng Hoắc Thủ Khiêm không thể hiểu được không thể rời mắt khỏi Túc Nguyên. Có thể là do Túc Nguyên có khí chất được phủ một lớp (money) giá trị cao, hoặc có thể là do phát đạn vừa trúng vào tim của mục tiêu hình người làm trái tim hắn cũng rung rinh.

Túc Nguyên không biết Hoắc Thủ Khiêm đang nghĩ gì, hôm nay Hoắc Thủ Khiêm tốn rất nhiều tiền để tạo hình, nhưng cậu cũng không để ý tới, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Túc Nguyên nhìn thấy người nổi tiếng ngoài đời, cậu có thể gọi cho hắn đến chỉ bằng một cuộc điện thoại. Cậu khá ngạc nhiên rồi cười nói: "Ngài Hoắc, rất vui được gặp anh."

Hoắc Thủ Khiêm thụ sủng nhược kinh: "Ngài khách khí rồi, có thể tới Túc gia là vinh hạnh của tôi."

Quản gia hỏi: "Hai vị có muốn tới phòng khách không?"

"Phòng khách không tiện." Trong phòng khách có người hầu đi tới đi lui, Túc Nguyên sẽ xấu hổ khi học kỹ năng diễn xuất ở đó, cậu nhìn Hoắc Thủ Khiêm đầy thắc mắc, "Đến phòng ngủ, hoặc là phòng chiếu phim được không?"

Hoắc Thủ Khiêm sửng sốt, không uống trà trao đổi cảm tình, mà vào thẳng chủ đề luôn sao?

Thiếu gia nhỏ nhìn qua văn nhã yếu ớt, lại là hoang dã như vậy?

Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

Hắn hiểu ý nghĩa của phòng ngủ, đối với phòng chiếu phim, đó là để chiếu những bộ phim hắn đóng trên màn hình lớn trong khi bắt đầu chủ đề?

Hoắc Thủ Khiêm đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng nếu ở phòng chiếu phim, hắn vẫn cảm thấy chơi quá hăng rồi.

Hơn nữa, vào phòng ngủ của thiếu gia nhỏ, hẳn là có thể gia tăng cảm tình.

Túc Nguyên nghi hoặc nhìn Hoắc Thủ Khiêm do dự, chọn một phòng học khó vậy à?

Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Hoắc Thủ Khiêm đưa ra lựa chọn: "Phòng ngủ đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net