Chương 3: Giày vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Liếm ngón tay ta."

Edit: How to 10 điểm văn

🌷🌷🌷

Trong phòng tạm giam dưới dòng đất, nơi đây không có cửa sổ, ánh đèn mỏng manh chiếu sáng lên những tro bụi chung quanh.

Môi trường ẩm ướt, bốn góc có vết nước đọng lại. Nguyên Mặc ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào tường, một chân co lên, một tay đặt trên đầu gối.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn đàn kiến đang đi lại tấp nập, đôi mắt đen điềm tĩnh, sắc đỏ hung tàn nơi đáy mắt đã tiêu tan.

Nhưng nội tâm Nguyên Mặc vẫn dư lại chút bất an.

Tình huống này bắt nguồn từ thời thơ ấu của Nguyên Mặc.

Nguyên Mặc không biết cha mẹ của mình là ai, từ nhỏ hắn đã được người buôn nô lệ nhặt về, bồi dưỡng lớn lên.

Sau khi bắt đầu hiểu chuyện, Nguyên Mặc ý thức được, hắn cùng người bình thường khác biệt.

So sánh với những đoá hoa nảy nở rực rỡ trên những cành cây, hắn cảm thấy những bông hoa héo rũ rơi xuống bùn càng đẹp hơn.

Ngoài hắn ra, người buôn nô lệ còn có trong tay rất nhiều hàng hóa. Hắn thường xuyên dẫn Nguyên Mặc đến chợ đen để buôn bán. Chợ đen hỗn loạn, đánh nhau và đổ máu đã là chuyện thường như cơm bữa. Mỗi lần Nguyên Mặc đến đều nhìn chằm chằm vào những miệng vết thương đẫm máu hoặc những thi thể chết thê thảm thật lâu.

Năm sáu tuổi, lần đầu tiên có một đứa nhỏ muốn làm bạn với Nguyên Mặc, mời hắn cùng nuôi mèo hoang.

Tên của đứa nhỏ kia Nguyên Mặc vẫn có chút ấn tượng, tên Hứa Hi Thanh.

Có lần Hứa Hi Thanh không đến, Nguyên Mặc một mình cho mèo ăn.

Ăn xong, mèo hoang cũng không vội rời đi, nó lưỡng lự tiến tới, cọ cọ chân Nguyên Mặc, để cho hắn sờ.

Nguyên Mặc dùng tay vuốt ve, thấy bé mèo hoang hưởng thụ đến híp mắt, nhịn không được tăng thêm lực, làm đau nó. Mèo hoang tức khắc phát ra tiếng thét chói tai, hung dữ cào Nguyên Mặc một cái rồi chạy mất dạng.

Những vết xước trên mu bàn tay đang rỉ máu, hắn không cảm thấy tức giận, ngược lại xuất hiện cảm giác vui sướng khó tả.

Vẻ mặt đau đớn tối qua của Túc Nguyên đột nhiên hiện lên trong đầu Nguyên Mặc.

Có chút giống con mèo hoang đó.

Chính trong những năm tháng thiếu niên, hắn mới thực sự nhận ra tâm lý lệch lạc của mình.

Khi hắn cùng người buôn nô lệ đang ở chợ đen, một con thú gần đó đã cắn mở lồng, tấn công những người trong tầm mắt, nhào về phía họ. Nguyên Mặc dùng tay không đánh chết con thú, toàn thân đầy máu, hắn cảm thấy phần lớn dục vọng hủy diệt tích tụ trong cơ thể nhiều năm đều tuôn ra hết, hắn quay đầu nhìn lại, trong mắt người buôn nô lệ không còn là sự thưởng thức quen thuộc nữa, thay vào đó là sự sợ hãi nồng đậm.

Rất thú vị.

Từ đó về sau, người buôn nô lệ lập tức ngừng bồi dưỡng năng lực thể chất của Nguyên Mặc, hắn sợ Nguyên Mặc sau khi trưởng thành sẽ ăn tươi nuốt sống chủ nhân, không tiếc dùng giá cao mua những thiết bị giới hạn lắp vào người Nguyên Mặc để trói buộc hắn. Với những số tiền phải chi cho những thiết bị giới hạn kia, người buôn nô lệ không đau lòng, bởi với chất lượng của Nguyên Mặc, ông ta tin rằng sẽ kiếm lại được nhiều hơn.

Sự thật đúng là vậy.

Túc Nguyên mua Nguyên Mặc, cho người buôn nô lệ số tiền mà nửa đời sau ông ta cũng tiêu xài không hết.

Tay buôn nô lệ che giấu chuyện Nguyên Mặc có khả năng mất khống chế, Túc Nguyên cũng ngốc nghếch không hỏi rõ ràng, thấy khuôn mặt Nguyên Mặc thì không màng tới chuyện gì nữa.

Nguyên Mặc không thích bị những xúc động khó hiểu khống chế, vẫn luôn cố gắng khắc chế bản thân.

Hắn không nên mất khống chế trước mặt Túc Nguyên.

Nguyên Mặc đã gặp quá nhiều người ghê tởm, Túc Nguyên cũng nằm trong số đó. Chạm vào làn da của những người này, hay để máu của họ bắn lên người (?) đều mang lại cho một cảm giác ghê tởm, tởm đến mức phá tan những cảm giác thoả mãn mà hắn tìm kiếm.

Nhưng mà Túc Nguyên lại tự tay gợi lên những dục vọng kia, không cách nào kìm nén lại.

Nguyên Mặc vươn tay, nghiền chết con kiến.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, Nguyên Mặc vẫn không nhúc nhích, Lan Ngọc bưng mâm đồ ăn vào, nhìn đến bộ dáng của hắn, hừ lạnh một tiếng: "Thiếu gia bảo ta đưa cơm tới cho ngươi."

"Không cần." Nguyên Mặc cũng không ngẩng đầu lên.

"Ngươi cho rằng ta muốn tới chắc?" Lan Ngọc từ trên cao nhìn xuống Nguyên Mặc, "Ta cùng thiếu gia đang ăn sáng lại bị ngươi làm hỏng chuyện." Em lập tức giơ tay ra nói: "Ngươi có biết đây là cái gì không? Đây là quà sinh nhật thiếu gia nhận được, ngài ấy tặng cho ta, sau này ngươi không có khả năng thay thế được ta nữa đâu, công việc này ngươi không muốn làm, ta nguyện ý vì thiếu gia mà phục vụ."

Nguyên Mặc cười lạnh nói: "Vậy ngươi làm đi."

Không nhận được phản ứng như mong muốn từ Nguyên Mặc, Lan Ngọc sắc mặt sa sầm, tay em đột nhiên buông ra. Đĩa cùng đồ ăn đặt trên đó lập tức rơi xuống, các mảnh vỡ bay tứ tung, món ăn trông đẹp mắt phủ đầy bụi bẩn.

Nguyên Mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Lam Ngọc tức giận nói: "Ngươi thật không biết tốt xấu, cho dù từ chối lòng tốt của thiếu gia, cũng không nên vứt bỏ bữa sáng thiếu gia đưa cho!"

Trong phòng biệt giam treo đủ loại dụng cụ tra tấn, Lan Ngọc đi tới lấy roi, quay người đối diện với đôi mắt đen hờ hững của Nguyên Mặc, không biết vì sao lại có chút sợ hãi, nắm chặt lấy roi da.

"Cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói của Túc Nguyên từ ngoài cửa truyền đến.

Tay Lan Ngọc run lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua, Túc Nguyên đã bước vào phòng biệt giam, đi đến bên cạnh Lan Ngọc, nắm lấy tay em.

Nhịp tim của Lan Ngọc chợt ngừng lại, em nín thở. Bàn tay cầm roi mất đi sức lực, bị Túc Nguyên dễ dàng mở ra.

Bàn tay của thiếu gia hoàn toàn khác với bàn tay của những người hầu bọn họ, tinh tế lại xinh đẹp, em sợ bàn tay thô ráp của mình làm làn da như hoa như ngọc của thiếu gia bị xước.

Khi Túc Nguyên giật lấy roi da, Lan Ngọc lập tức cảm thấy buồn bã mất mát.

"Ai làm?" Túc Nguyên nhìn về phía bãi lộn xộn trên mặt đất.

Lan Ngọc giật mình, nói: "Nguyên Mặc làm!"

"Cứ coi là vậy đi." Túc Nguyên không tỏ ý kiến, vuốt ve roi dài, "Ai cho cậu cái quyền tự mình xử phạt hắn? Trở về tự kiểm điểm đi."

Lan Ngọc thân thể cứng đờ, không nghĩ tới thiếu gia cho dù có hoài nghi Nguyên Mặc ném bữa sáng, vẫn ẩn ẩn thiên vị hắn, Lan Ngọc mắt rưng rưng: "Em không ở đây thì ai hầu hạ ngài?"

Biết bộ mặt thật của Lan Ngọc, lại nhìn bộ dạng đáng thương của em, Túc Nguyên tâm trạng phức tạp, cậu còn kiểm tra trí nhớ của mình, phát hiện Lan Ngọc trước mặt nguyên chủ vẫn luôn như vậy, cho dù bị bắt nạt cũng không bao giờ thay đổi. Hoặc có thể tính hung hãn của Lan Ngọc sẽ chỉ được thể hiện với những người cùng giai cấp chứ không hướng vào những người giai cấp cao hơn.

Túc Nguyên nói: "Những chuyện này không cần cậu quản."

Cậu vốn dĩ không cần hầu hạ.

Lan Ngọc hồn bay phách lạc rời đi, phòng tạm giam chỉ còn lại Túc Nguyên cùng Nguyên Mặc.

Túc Nguyên theo bản năng bắt đầu thấy bồn chồn.

【 Leng keng ——】

【 Vui lòng hoàn thành hành động dưới đây. 】

【 Bạn phát hiện Nguyên Mặc vẫn chưa tỉnh lại, cơn giận nhất thời nổi lên, hung hăng quất hắn một roi, đường roi lưu lại trên mặt Nguyên Mặc một vệt máu, bạn nhìn khuôn mặt giống với Nhị hoàng tử xuất hiện vết thương, lập tức mềm lòng, nói với Nguyên Mặc chỉ cần liếm ngón tay mình thì sẽ tha thứ cho hắn. Nguyên Mặc thờ ơ, ngươi tức giận rời đi, sau đó vẫn không nhịn nổi máu điên, tra tấn Nguyên Mặc một trận, cuối cùng vẫn thả hắn ra tiếp tục làm người hầu riêng bên mình. 】

Túc Nguyên tay cầm roi da đoạt được từ Lan Ngọc, đi đến trước mặt Nguyên Mặc, đá văng mảnh vỡ đĩa sứ bên cạnh giày hắn: "Cái này là do ngươi làm à?"

Nguyên Mặc nhìn cậu, bình tĩnh mở miệng: "Ngài nói vậy thì là vậy."

"Ngươi dám động thủ với ta, còn từ chối đồ ta ban tặng." Túc Nguyên nói, "Ngươi có biết mình sai không?"

Nguyên Mặc bỗng nhiên nói: "Vết bầm."

Túc Nguyên ngẩn ra: "Cái gì?"

Nguyên Mặc: "Vết bầm ta gây ra đã lành chưa?"

Túc Nguyên mặc đồ ngắn tay, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế, ánh sáng mờ ảo của căn phòng tạm giam dường như đã tráng một lớp men lên trên, không có chút tì vết nào.

"Ngươi còn không biết xấu hổ à mà hỏi?" Túc Nguyên có chút thật tâm nói.

Nguyên Mặc cụp mắt xuống: "Vậy ta sẽ không hỏi."

"Xem ra ngươi còn chưa tỉnh hẳn, chắc bởi vì ta quá chiều chuộng ngươi rồi." Tô Uyên nhìn bảng nhắc nhở, lạnh lùng nói: "Ta phải dạy cho ngươi một bài học."

Roi da trong tay cậu quật xuống đất, phát ra tiếng vang lớn, Túc Nguyên cũng bị âm thanh lớn này dọa sợ, roi dài trong phòng tạm giam hiển nhiên là thiết kế ra để tra tấn, cho dù như thế nào cũng tạo ra một thương tích lớn đau âm ỉ cho người khác. Nguyên Mặc tối hôm qua đã bị tra tấn bằng điện, đến bây giờ còn chưa ăn gì, sắc mặt vẫn tái nhợt, Túc Nguyên có chút không đành lòng, nguyên chủ đánh Nguyên Mặc không hề cố kỵ, để lại sát mặt Nguyên Mặc một vết máu, là kết quả của ngoài ý muốn, nếu cậu không có loại may mắn kia, thậm chí tạo một vết thương nghiêm trọng trên người Nguyên Mặc thì phải làm sao bây giờ?

Nguyên Mặc hỏi: "Không ra tay?"

Đối mặt với Tô Nguyên, dục vọng phá huỷ trong cơ thể hắn lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Cần cơn đau đớn để áp chế.

Kéo dài thời gian không phải biện pháp hay, Túc Nguyên mím môi, hạ quyết tâm quất xuống.

Roi quất từ ​​vai đến ngực Nguyên Mạt, Nguyên Mặc vẻ mặt khó hiểu.

Lực sử dụng quá yếu, gần giống như cú tát ngày hôm qua.

Không đau hay ngứa.

Trên mặt Nguyên Mặc không có vết sẹo, không đáp ứng điều kiện tiến triển của cốt truyện, Túc Nguyên do dự có nên đánh lại hay không, lơ đãng thu lại roi, khẽ rên rỉ một tiếng. Nguyên Mặc bất ngờ nhìn sang, phát hiện Túc Nguyên lúc thu roi lại vô tình tự đánh trúng mình.

Cũng may Túc Nguyên tự đánh mình lực tay cũng nhỏ nốt, nếu không với một thiếu gia nhỏ kiều quý, nhất định sẽ bong da tróc thịt.

Một lực nhẹ như vậy có thể để lại vết roi dễ thấy trên cơ thể cậu.

Ham muốn muốn phá huỷ trong cơ thể hắn dần dần có dấu hiệu mất kiểm soát, sắc mặt Nguyên Mặc hơi thay đổi, đột nhiên quay mặt đi.

Túc Nguyên hiểu lầm biểu hiện của hắn, thẹn quá thành giận: "Ngươi đang chê cười ta?"

"Không có." Nguyên Mặc giọng hơi khàn.

Túc Nguyên không muốn cầm lại roi nữa.

Cậu đơn giản ném roi dài xuống, lạnh giọng ra lệnh: "Ta muốn máu của ngươi."

Nguyên Mặc sắc mặt không đổi cắn đầu ngón tay, đầu ngón tay nhuốm máu duỗi về phía Túc Nguyên.

Túc Nguyên dùng tay lau đi máu hắn, sau đó nói: "Ngẩng đầu."

Nguyên Mặc mới vừa ngẩng đầu, Túc Nguyên liền bôi máu lên mặt hắn tạo thành vết máu, dùng biện pháp vật lý vẽ vết máu để hoàn thành điều kiện cốt truyện.

Trẻ con đến mức Nguyên Mặc cũng lười trốn.

...... So thủ đoạn ác độc tàn nhẫn trước đây, kém quá nhiều.

Nhìn vết máu trên mặt Nguyên Mặc, Túc Nguyên tâm tình không tồi, lấy ra khăn tay lau khô đi chút máu còn dính lại trên tay, "Ta không cần roi nữa, chúng ta đổi phương pháp khác thử xem."

Túc Nguyên vứt bỏ chiếc khăn tay dính máu, giơ bàn tay đến trước mặt Nguyên Mặc, đầu ngón tay trắng nõn tự nhiên buông xuống, tư thế trịnh thượng.

"Liếm ngón tay ta." Túc Nguyên nói.

"Nếu ngươi chịu liếm, ta sẽ tha thứ cho ngươi, thả ngươi ra ngoài."

Nguyên Mặc không có phản ứng, lặng im không tiếng động.

Mắt thấy này đoạn cốt truyện sắp đi xong, Túc Nguyên âm thầm tung hoa, tuy rằng ở trước mặt người khác không được để ý tới có hơi xấu hổ, nhưng cũng đơn giản hơn cốt truyện trước đó, kiên trì một lát nữa là được giải thoát rồi.

Ngay lúc Túc Nguyên đang nghĩ như vậy, Nguyên Mặc động đậy.

Mặt hắn áp sát đầu ngón tay Tô Nguyên.

Sau đó hắn mở miệng, cắn nhẹ.

Túc Nguyên bị bóng tối tâm lí tối hôm qua doạ sợ, lập tức muốn rút tay lại, Nguyên Mặc nhận ra ý định của cậu, cắn chặt hơn một chút, vết thương trên ngón tay truyền khiến Túc Nguyên không dám cử động, không lâu trước đâu cậu vẫn nhớ rõ cách hắn mặt không đổi định bẻ gãy cổ tay mình.

Từ đôi mắt cụp xuống của Nguyên Mặc, Túc Nguyên thoáng bị sắc đỏ làm rùng mình.

Giống như ngày hôm qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net