Chương 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

"Sao lại không ảnh hưởng chứ? Chị dâu là vợ của anh trai em, là người của anh ấy, cùng hưởng vinh quang!"

Tô Diệp càng nói càng kiên định. Cô ta chậm rãi đứng dậy rồi mặc quần áo vào.

Niệm Mị cứng họng, có chút không hiểu tại sao Tô Diệp lại có suy luận hài hước như vậy.

Cô là vợ của Tô Dạ, nhưng cô có thể ly hôn với hắn mà.

Tuy nhiên Niệm Mị cũng không định vạch trần lời nói lừa mình dối người của Tô Diệp. Cô nhìn Tô Diệp mặc xong quần áo của mình, nụ cười vẫn ôn hòa như trước mà nhìn cô ta.

Tô Diệp không dám nhìn Niệm Mị, liền nhìn Tô Dạ nói: "Anh hai, anh nói xem đúng vậy không?"

Tô Dạ không nói gì mà vẫn đứng thẳng tắp như trước. 

Tô Diệp cắn môi, bàn tay siết chặt lại có chút xấu hổ.

Niệm Mị vẫn ôn hòa nhìn cô ta sẽ làm ra trò gì, ai ngờ Tô Diệp lại dậm chân, xoay người chạy.

Nhìn Tô Diệp chạy ra ngoài còn không quên đóng cửa lại, đuôi lông mày của Niệm Mị khẽ nhếch. Cô ra lệnh để Tô Dạ mặc quần áo vào rồi lật giường lại. 

Sau khi Tô Dạ làm xong tất cả những chuyện này, miệng vết thương trên người hắn liền đỏ lên, tựa như muốn chảy máu nhưng lại không hề có một giọt máu nào chảy ra. Vết thương của hắn đã được Niệm Mị xử lý đặc biệt, trong vòng một đến hai năm sẽ không thể khép lại được, cũng sẽ không chảy máu, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ đau nhói lên từng đợt.

Tô Dạ nằm lại trên giường, còn Niệm Mị vẫn cứ ngồi yên lặng như thế.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Niệm Mị nghe nói Tô Diệp sinh bệnh. Bởi vì Niệm Mị phải chăm sóc cho Tô Dạ, nên Tô Diệp lại nói rằng không muốn làm phiền đến Niệm Mị. Vì vậy nhà họ Tô liền mời bác sĩ khác cho Tô Diệp. 

Ngày hôm sau Niệm Mị liền giải thuật mê hoặc cho Tô Dạ, lúc Tô Dạ tỉnh lại đã là buổi trưa. Niệm Mị không hề xóa ký ức của hắn, vì vậy hắn đều nhớ rõ ràng rành mạch những chuyện đã xảy ra trong tối hôm qua. 

Phòng vẫn yên lặng như trước, Tô Dạ nhíu mày, vuốt lên miệng vết thương không khép lại được.

Xem ra người bạn đời này của hắn cũng không đơn giản nha! Lại dám mê hoặc hắn! Có chút thú vị! 

Mày Tô Dạ hơi giãn ra, khóe miệng cong lên, trong mắt lại tràn đầy hứng thú.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng Tô Dạ cũng có thể xuống giường đi lại.

Vết thương của Tô Dạ vẫn luôn do Niệm Mị xử lý. Không phải mẹ Tô không mời bác sĩ khác cho hắn, mà Tô Dạ không muốn để người khác giải quyết chuyện này. Nếu Niệm Mị không giải quyết thì Tô Dạ sẽ tự mình làm, hoặc là mặc kệ.

Mỗi khi như vậy, mẹ Tô liền khóc lóc rồi năn nỉ Niệm Mị đến chăm sóc cho Tô Dạ. Mà Niệm Mị vốn đang rảnh rỗi nên giúp Tô Dạ cũng không hề có vấn đề. Lúc xử lý vết thương cô còn có thể giở trò trên người Tô Dạ.

Lúc này trên mặt Niệm Mị mang theo vẻ dịu dàng ôn hòa nhưng động tác trên tay cũng không hề chậm đi chút nào.

Niệm Mị mặc trên người một bộ quần áo bác sĩ, cả người trùm kín mít, chỉ có đầu và tay là lộ ra ngoài. Cho dù là vậy, Tô Dạ lại nhìn Niệm Mị với ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua quần áo. Dục vọng trong mắt hắn không hề che giấu chút nào.

Niệm Mị miễn dịch với những ánh mắt như vậy. Cô đã nhập vào rất nhiều thân thể của những cô gái xinh đẹp, cho nên cô cũng đã quen với những ánh mắt như thế. Nếu chỉ có như vậy mà muốn thấy cô ngại ngùng hay tức giận thì cũng quá là xem thường cô rồi.

"Vợ ơi!"

Trong một tháng này, Tô Dạ đã tìm hiểu ra cách mà người ở đây gọi bạn đời của mình là gì. Vì thế hắn liền bày ra vẻ tình thâm ý sâu mà gọi Niệm Mị.

Niệm Mị tiếp tục động tác trên tay, không hề để ý tới Tô Dạ. Ánh mắt cô khẽ động một chút, một ánh sáng đỏ bỗng lướt qua trong mắt cô, ngay sau đó liền trở nên ôn hòa như cũ.

Tô Dạ nhìn khuôn mặt của Niệm Mị, thấy cô không thèm phản ứng liền có chút thất vọng, lại có chút hưng phấn. Người phụ nữ này quá đặc biệt! Thật sự muốn chinh phục được cô!

Vì thế ánh mắt của hắn càng thêm nóng rực, hắn ngập ngừng gọi Niệm Mị một lần nữa: "Vợ ơi?"

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net