Chương 252

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết.

Tô Diệp bị khiếp sợ mà lùi lại.

Còn khuôn mặt mẹ Tô lại trở nên khó coi mà nhìn Niệm Mị, trong ánh mắt hàm chứa oán hận.

"Dương Phương, nhà họ Tô chúng ta đối xử tốt với cô như vậy, vì sao cô lại muốn làm như thế?"

Giọng điệu của mẹ Tô run rẩy, hiển nhiên là bị chọc đến tức giận. 

Niệm Mị nhún nhún vai, ôn hòa nói: "Vì con muốn làm như vậy nha. Nhà họ Tô đúng là đối xử với con khá tốt, nhưng như vậy thì sao cơ chứ?"

Vậy thì sao cơ chứ... Vậy thì sao cơ chứ...

Mấy từ này xoay vòng trong đầu của mẹ Tô. Cả đời bà ta, chuyện vinh quanh nhất chính là sinh ra một đứa con trai có bản lĩnh như vậy. Nhưng bây giờ con trai của bà ta sắp tiêu đời rồi, mà còn là do hai người phụ nữ!

Mẹ Tô nghĩ đến chuyện này, ánh mắt bà nhìn về phía Tô Diệp cũng không tốt hơn là bao. Nếu không phải là do đứa con gái này của mình thì sao bà ta lại như vậy? Sao lại có thể bị nhốt ở đây được. Thật là nuôi tốn công vô ích.

Càng nghĩ mẹ Tô càng tức, ánh mắt oán hận thay đổi qua lại giữa Tô Diệp và Niệm Mị.

Trên mặt Niệm Mị vẫn tươi cười ôn hòa như trước, còn Tô Diệp thì không dám nói thêm điều gì.

Mẹ cô ta là loại người nào, cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Chiếu theo tư thế này, ngày tháng sau này của cô ta chắc chắn cũng không tốt mấy.

Mẹ Tô trừng mắt nhìn Niệm Mị một lát, bà ta muốn giết cô nhưng lại không dám tiến lên, cuối cùng chỉ có thể nguyền rủa mà nói: "Dương Phương, mày sẽ không được chết tử tế đâu!"

Nếu không phải Dương Phương không chết được tử tế thì làm sao lại có thể triệu hoán được cô cơ chứ!

Niệm Mị đứng lên rồi tiến tới trước mặt mẹ Tô mà dịu dàng nói: "Nếu không phải con chết không được tử tế thì sao con lại làm vậy với các người được!"

Hơi thở ôn hòa phả lên cổ của mẹ Tô nhưng bà ta lại không hề cảm thấy có chút ấm áp nào mà chỉ thấy sởn tóc gáy.

"Mày... Mày muốn làm gì?"

Giọng nói của mẹ Tô run rẩy, bà ta rụt cổ mà lùi về sau.

Trong nháy mắt vừa rồi kia, bà đã cho rằng mình đã tới địa ngục. Cho dù chưa có vào địa ngục, bà ta cũng cảm nhận được loại hơi thở chết chóc này. Nó cảm giác giống như bao hàm vô số ý hận, là loại oán khí lạnh lẽo ngút trời, khiến cho bà ta không thể không cảm thấy run rẩy, sợ hãi.

Niệm Mị đứng thẳng người, dịu dàng nói: "Chỉ cần hai người ngoan ngoãn, trước khi Tô Dạ về thì con sẽ không làm gì hai người! Hai người biết mình nên làm gì rồi chứ?"

Mẹ Tô lắc đầu rồi lại gật đầu, hiển nhiên là bị Niệm Mị dọa sợ không hề nhẹ.

Tô Diệp khó hiểu nhìn mẹ Tô. Dương Phương cũng chỉ nói có mấy câu mà thôi, sao lại dọa mẹ mình thành ra như vậy cơ chứ? Nhưng mà cô ta nghĩ đến thủ đoạn của Niệm Mị, Tô Diệp thông minh chọn cách im lặng.

Niệm Mị thấy hai người như vậy cũng không thật sự định làm gì bọn họ.

Thời gian trôi thật nhanh, đã qua nửa tháng rồi. Chuyện anh em nhà họ Tô gian díu với nhau đã truyền khắp toàn bộ chiến khu. Một tháng sau Tô Dạ cũng bị trục xuất trở về nhà họ Tô. 

Lúc này mẹ Tô đang đứng ở ngoài cửa nhà họ Tô đợi Tô Dạ về. Hai ngày trước bà ta nhận được tin, vì Tô Dạ mất lòng quân nên đã thất bại trong một lần chiến dịch khiến quốc gia tổn thất nghiêm trọng, anh ta bị cách chức, trục xuất về nhà. Hôm nay chính là thời gian Tô Dạ sắp về đến nhà. Mẹ Tô đã đứng ở đây một giờ rồi nhưng chẳng thấy chiếc xe quân đội nào đưa Tô Dạ về.

Bên cạnh mẹ Tô chẳng có ai, sau khi người hầu nhà họ Tô đi rồi, Niệm Mị cũng không tuyển thêm ai. Nhà họ Tô chỉ còn lại mấy người hầu lúc trước ở lại. Nhưng Niệm Mị để cho mấy người kia sang quản phòng bếp, cho nên chẳng còn thừa người hầu để phục vụ mẹ Tô và Tô Diệp. Đối với hai người đã sống trong nhung lụa từ lâu mà nói, đây chắc chắn là cực hình.

Hai người giận nhưng không dám nói, mà phải tự mình giặt quần áo, rồi tự mình dọn dẹp nhà cửa. 

Mẹ Tô đã nhiều năm không làm những chuyện như vậy rồi, giờ làm lại không thuận tay, làm hỏng cũng không ít đồ. 

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net