Chương 256

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Tuy hắn có âm khí nhưng những loại vũ khí nóng ở đây cũng rất đáng gờm. Hắn đã từng tiếp xúc với những loại vũ khí lợi hại nhưng hiện tại hắn vốn không có khả năng chống cự nổi. Còn chữ viết ở đây không hiểu sao hắn cũng có thể đọc hiểu. Rõ ràng hắn chưa từng nhìn thấy những ký tự kia nhưng vẫn biết chúng có ý nghĩa gì.

Tô Dạ xem qua vài lần liền hiểu, nhà của hắn đã bị người phụ nữ trước mặt này chiếm lấy. 

Còn chuyện hắn bị xử tử? Nghe có điêu quá không cơ chứ? Chỉ là do kinh nghiệm tác chiến của hắn không đủ nên thất bại trong một lần chiến sự mà thôi, sao lại nghiêm trọng đến mức muốn xử tử hắn cơ chứ? Nhưng mà lần đó đúng là thiếu chút nữa hắn đã thật sự chết ở trên chiến trường. 

Tô Dạ híp mắt nhìn Niệm Mị mà suy nghĩ. Lúc trước hắn có hứng thú với cô là do cô không giống người bình thường, nhưng lần này nhìn lại thì...

 Tô Dạ bỗng nhiên cười bí hiểm mà nói: "Vợ thích lấy thì em cứ lấy đi. Anh chẳng để ý nhiều đến mấy vật ngoài thân này lắm đâu."

Không biết vì sao mà vị bạn đời này càng lúc càng khiến hắn hợp ý.

Lời Tô Dạ nói làm mấy người phụ nữ đi theo hắn nhìn Niệm Mị bằng ánh mắt càng lúc càng thêm hung ác. Lúc nhìn về phía Tô Dạ lại là một vẻ đáng thương yếu đuối.

"Anh Dạ, em muốn có người hầu cơ~"

Cô gái có khuôn mặt đáng yêu kéo kéo ống tay áo Tô Dạ, miệng nhỏ cong lên, nước mắt chực rơi, trông rất đáng thương.

Trong lúc tỏ vẻ đáng thương, cô ta còn không quên dùng ánh mắt khiêu khích với Niệm Mị. Tuy nhiên Niệm Mị trực tiếp bỏ qua hành động ấu trĩ này của cô ta.

Tô Diệp nhìn Niệm Mị vài lần, rồi nhìn giấy tờ đất trong tay, cuối cùng đành im lặng.

Người sống cùng một nhà, không thể không cúi đầu. Xem sau sau này cô ta phải cố gắng lấy lòng người chị dâu này của mình rồi.

Niệm Mị thấy cũng đã đến lúc liền nói với Tô Dạ: "Nếu anh đã không thèm để ý chút vật ngoài thân này, vậy bây giờ liền mời anh rời khỏi nhà họ Tô. Nơi này hiện tại là của tôi, không lâu nữa sẽ đổi thành nhà họ Dương."

Đôi mắt Niệm Mị ôn hòa nhìn thẳng Tô Dạ. Ánh mắt cô dịu dàng tựa hồ nước trong, trong tĩnh có động, trong động lại có tĩnh, khiến người khác không biết cô đang thật sự nghĩ gì.

Tô Dạ nhìn hồi lâu cũng không thể hiểu rõ lời này của Niệm Mị là do tức giận mà nói ra hay xuất phát từ ý nghĩ thật sự.

Niệm Mị nhìn ra Tô Dạ đang thắc mắc, cô không muốn nói nhiều lời vô nghĩa đối với hắn liền trực tiếp cầm dao găm trong tay lên ngắm nghía. Ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Tô Dạ giờ đây đã có chút cứng rắn: "Nếu không dẫn bọn họ rời đi, vậy thì liền ở lại đây hết đi."

Tô Dạ chỉ cảm thấy giữa hai chân tựa như đang bị con rắn độc hoang dã theo dõi, hai chân hắn nhịn không được mà khép lại, chân đang đứng cũng trở nên mềm nhũn.

Đôi mắt của mấy người phụ nữ tự như hổ như báo mà nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cuả Tô Dạ, dường như cực kỳ mẫn cảm đối với hắn.

Niệm Mị vừa nhìn liền biết mấy ngời phụ nữ này chắc chắn đã bị Tô Dạ mê hoặc, hơn nữa vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ấy. Chỉ là những việc này không liên quan đến cô, mà cô cùng không phải là thánh mẫu. Hơn nữa, có một vài người thuộc kiểu cậu cứu cô ta, cô ta cũng chưa chắc sẽ biết ơn cậu, cho nên hà tất gì phải làm những chuyện như vậy!

Niệm Mị lại cảm thấy vui với tình huống như bây giờ, dù sao vốn dĩ cô cũng đã xấu xa, trời sinh không có lương tâm cho nên không còn cách nào khác.

Đôi mắt Tô Dạ chuyển từ trên người Niệm Mị sang con dao găm trong tay cô, hắn liền nuốt nước bọt.

Chuyện xảy ra một tháng trước hắn vẫn còn nhớ rất rõ, chỉ thiếu chút nữa hắn liền đoạn tử tuyệt tôn. Hơn nữa công pháp cũng không thể tu luyện. Hy vọng trở về báo thù xém tí cũng tan tành mây khói.

Cho dù hắn sống cùng Niệm Mị không bao lâu nhưng hắn cũng hiểu được phong cách của Niệm Mị, nói được làm được. Nếu hắn không dẫn bọn họ đi thì thật sự hắn sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.

Tô Dạ quay đầu nhìn đôi tay nhỏ đang lôi kéo ống tay áo mình, trong lòng có chút khó chịu. Rõ ràng trước đó Niệm Mị đã nói để cho bọn họ tự mình lo liệu chuyện ăn uống.

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net