Chương 255

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Hơn nữa phụ nữ ở đây lại rất dễ lừa gạt, chỉ cần nói mấy câu liền có thể lừa được người tới tay. Nửa tháng phong lưu làm hắn có chút đắc ý vênh váo bỗng nhiên lại bị Niệm Mị đối xử lạnh lùng như vậy, Tô Dạ còn có chút chưa thích ứng kịp. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì Niệm Mị đã ngồi trên ghế cao trong sảnh lớn mà từ trên cao nhìn xuống đám người.

Khóe miệng Niệm Mị cong lên một vòng cung, giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói lại không hề có chút khách khí.

"Tôi mặc kệ mấy người đến từ đâu, bây giờ lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không..."

"Không thì thế nào?"

Niệm Mị còn chưa nói xong, một cô gái trông hoạt bát đáng yêu liền bĩu môi mở miệng hỏi lại.

"Ừm, tôi sẽ không sao cả. Nhưng mà phí ăn ở của mấy người ở đây thì các người tự mình phụ trách lấy!"

"Dựa vào cái gì? Đây là nhà họ Tô, nên để anh hai em nắm quyền mới đúng!"

Cuối cùng Tô Diệp cũng không thể nào chịu đựng mà bỏ qua được nữa, cô ta từ phía sau đứng dậy mà nói.

Mấy người phụ nữ dùng ánh mắt quái dị nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn thoáng qua Tô Dạ. Khuôn mặt của hai người nhìn qua quả thật có chút giống nhau, nhưng mà cái kiểu trang điểm này của cô ta thì...

Tô Dạ mặc một bộ đồ đơn giản, chân dài eo thon, sạch sẽ thoải mái thanh tân. Còn Tô Diệp lại mặc một bộ váy đen liền thân, tóc cột tùy tiện, làn da cũng có chút ngả vàng, đôi mắt vô hồn, bên dưới mắt còn có hai cái quầng thâm cực lớn.

Đây là em gái của Tô Dạ à? Thật sự không phải mẹ của hắn ư?

Tô Diệp cũng không hề chú ý đến đôi mắt của mấy người phụ nữ. Cô ta không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn Niệm Mị, khóe mắt lại quan sát biểu cảm của Tô Dạ.

Nét tươi cười trên mặt Tô Dạ hơi nứt ra, thật sự có chút không muốn nhìn Tô Diệp.

Nhưng mà mới hơn một tháng không gặp lại tựa như không gặp hơn hai mươi năm, đứa em gái này của hắn lại trở nên vừa già vừa xấu thế này. Cho dù âm khí trên người cô ta rất dễ hấp thu nhưng mà Tô Dạ đã quyết định sẽ không đụng vào cô ta lần nào nữa.

"A. Bây giờ nhà họ Tô đang đứng tên Dương Phương tôi đây! Cô có chắc là do anh trai cô nắm giữ không?"

Giọng nói ôn hòa của Niệm Mị lại lần nữa hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng thứ hấp dẫn hơn là lời nói của cô.

"Cái gì? Nhà họ Tô đứng tên chị từ khi nào?"

Tô Diệp không tin được mà kêu lên thành tiếng đầu tiên. Hiện tại Tô Dạ bị cách chức, tài sản duy nhất chính là nhà họ Tô này. Nếu nhà cũng mất, vậy thì Tô Dạ còn lại cái gì nữa chứ?

Bây giờ Tô Diệp chỉ mong những lời Niệm Mị nói là giả. Vì nếu nhà họ Tô không phải là của Tô Dạ, cô ta mang thai lại không có ai cần, sau này phải làm sao đây? Tô Diệp không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.

Niệm Mị cười rồi từ trong lòng ngực lấy ra một xấp giấy, tùy tiện ném lên trên đất.

Tô Diệp cũng là người đã đi học đương nhiên cô ta biết đọc chữ. Khi cô ta thấy những dòng chữ trên đó thì lúc này cô ta mới tin lời Niệm Mị nói.

Nhà họ Tô thật sự do Dương Phương đứng tên. Bởi vì Tô Dạ vốn sẽ bị xử tử nhưng hắn lại dùng nhà họ Tô để đổi lấy con đường sống, mà sau này nhà họ Tô lại bị Niệm Mị mua lại. Cho nên bây giờ nhà họ Tô nằm trên danh nghĩa của Niệm Mị.

Thật ra Niệm Mị cũng chẳng làm gì cả, cô chỉ sắp xếp A Ly động tay động chân, ngáng chân Tô Dạ một chút mà thôi.

Nào ngờ A Ly thiếu chút nữa chơi chết Tô Dạ. Mà yêu cầu của Dương Phương là phải chậm rãi tra tấn Tô Dạ, làm sao lại có thể cho hắn dễ dàng chết như vậy được. Cho nên Niệm Mị bảo A Ly lấy nhà họ Tô về trên danh nghĩa của mình, để Tô Dạ được thả về.

Tiếp đó chính là thời gian biểu diễn của cô!

Khóe miệng Niệm Mị cong lên thành một vòng cung nhẹ như không. 

Tô Dạ nhíu mày rồi cũng nhặt một tờ giấy lên mà đọc. Quy tắc ở đây hắn cũng đã hiểu, kẻ giết người cùng quốc sẽ bị xử tử, cho nên đây là nơi không thể đoạt!

_oOo_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net