Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13/03.2024

Edit: Nhật Nhật

Sorry cả nhà, định đăng chương này hôm mùng 10 cơ, mà tôi cứ nhây nhây mãi, thành ra tận 13 mới xong 🤣🤣 chắc tôi bị thần lười ám rồi, cô nào biết cách cúng cho thần lười hết ám bảo tôi với 🤣🤣🤣🤣

...

Chương 60

Thấy mọi người đều giật mình há hốc miệng, Tạ Lĩnh Hy lập tức giơ hai tay lên, tỏ vẻ vừa rồi mình chỉ nói đùa chút thôi, còn trịnh trọng giải thích lại toàn bộ quá trình.

Từ chuyện tại sao bản thân cũng thay đồ ở đó, nghe thấy Nguyễn Tụng gọi với ra từ gian thử đồ thế nào, xuất phát từ tâm lý ra sao mà trực tiếp đi vào giúp anh, tất cả đều kể rõ mười mươi.

Tiện thể còn kể lại luôn cả đoạn hai người đụng mặt nhau ở nhà vệ sinh, rất là thẳng thắn thành khẩn.

"Được rồi, thực ra thầy Nguyễn không thích tôi cũng đúng thôi, dù sao tôi cùng tranh vai với Khâm Minh, hơn nữa hôm đó tôi thực sự cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ trùng hợp đi ngang qua, hộ một tay thắt cái dây lưng thôi."

Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không dính bẫy: "Cậu không biết người anh ấy gọi là tôi chắc?"

Tạ Lĩnh Hy chớp chớp đôi mắt đen, diễn vẻ ngây thơ vô tội một cách hoàn mỹ không tì vết: "Lúc gặp tôi trong nhà vệ sinh giống như không quen biết gì, còn không cả chào hỏi, ai mà biết được có phải đột nhiên gọi tôi hay không, bà xã cậu hay ra bài không theo lẽ thường, cậu so với tôi phải biết rõ hơn chứ."

Nhậm Khâm Minh đang định há mồm ra nói tiếp, lại bị Tạ Lĩnh Hy giành trước: "Với cả, tôi cũng không nghĩ sẽ bị mắng mà. Một đường chạy theo xem chương trình của mọi người, tự nhiên gặp được người thật, tâm trạng giống như fan hâm mộ được idol yêu quý vậy. Tôi chỉ nghĩ chắc idol mình không để tâm chuyện này, dù sao cũng đều là nam cả, cũng không phanh ngực, không lộ lưng, chỉ buộc hộ cái dây thôi, tôi mà xoắn xoắn xuýt xuýt làm idol khó chịu, lúc ấy ấn tượng về tôi lại không tốt."

Tạ Lĩnh Hy nói xong còn cho thêm một ánh mắt "Chuyện đu idol này mọi người cũng hiểu mà" chắc như đinh đóng cột.

Nhậm Khâm Minh lập tức: "......"

[Chó cỏ: Tôi để cho cậu nói hết đấy.]

[Kinh rồi, không ngờ anh Hy cũng theo dõi các chương trình giải trí! Vậy chúng ta đều có cùng sở thích là làm fan show giải trí hẹn hò này, làm tròn lên có phải nên đi lấy đăng ký kết hôn luôn không, ngượng ngùng.jpg]

[Tôi nói chứ, so với Tạ Lĩnh Hy, cái gì Chó cỏ cũng không kém, chỉ có tài ăn nói cãi nhau là không bằng thôi, doge.jpg]

[Tạ Lĩnh Hy nói bà xã, à không, là bà xã của Chó cỏ hay ra bài không theo lẽ thường là sự thật á, mặt già đỏ ửng.jpg]

[Đúng dzợ, nếu đúng là đu chương trình ngay từ đầu mà lúc đó lại từ chối thì quả thực có khả năng sẽ bị thầy Nguyễn mắng cho vào mặt, ha ha ha ha.(Đương nhiên điều kiện tiên quyết là thầy Nguyễn thực sự muốn gọi anh Hy tới giúp.)]

Không đến hai giây, quả nhiên Nguyễn Tụng đã bị bọn họ làm cho đau cả đầu, chỉ nói đúng một câu "Không phải chỉ buộc hộ cái dây lưng thôi à", còn chưa nói rõ là mắng ai.

Tạ Lĩnh Hy và Nhậm Khâm Minh đã không hẹn mà cùng đưa tay lên làm một động tác kéo khóa miệng, y như được huấn luyện từ trước.

"..."

Lần này khiến Nguyễn Tụng cũng phải cạn lời.

"Tôi ăn thịt người chắc?"

Hai người đang kéo khóa miệng lại đồng loạt lắc đầu, ai cũng không dám trả lời thẳng

Trông càng giống hơn.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Thầy Nguyễn là không giận tự uy nha, bàn về cách để khiến hai ảnh đế cùng lúc im miệng, doge.jpg]

Trên đường đi, Tạ Lĩnh Hy nhanh chóng hòa nhập với mọi người, trò chuyện pha trò chọc cười.

Mấy người Khương Kỳ Kỳ rõ ràng là rất ngạc nhiên, lúc xem phim hoàn toàn không phát hiện ra y cũng có mặt.

Có sao nói vậy, nếu không có chuyện xảy ra với Nguyễn Tụng trước đó, chỉ nhìn cách y tương tác với mọi người dưới ống kính máy quay thôi, thì quả thực khó mà có ấn tượng xấu về y cho được.

Lúc nào nụ cười cũng trên môi, dí dỏm hài hước, biết cách nói chuyện pha trò.

Trên đường quay về nhà gỗ ở sườn núi, bầu không khí trong xe vẫn rất tốt, thời gian đi đường loáng cái đã trôi qua hết.

Trong lúc đó, không cần biết bọn họ dùng cách gì để tra hỏi về trò chơi Diêm Tùng Hàng đã chuẩn bị, Diêm Tùng Hàng cũng chỉ nở một nụ cười bí hiểm, không nói lời nào.

Cùng lắm cũng chỉ tiết lộ, trò chơi này nằm trong giới hạn chịu đựng của mọi người, còn thừa nước đục thả câu: "Nói chung mọi người cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi, hôm chụp ảnh tạo hình giới thiệu thành viên, tổ đạo diễn bọn tôi đã đọc thuộc làu làu thông tin cá nhân của mọi người rồi, xác định không ai bị hen suyễn, bệnh tim hay có lịch sử mắc bệnh cấp tính nào cả, sức khỏe của mọi người đều rất tốt, có thể chạy, có thể nhảy."

Tất cả mọi người: "? ? ?"

[Ha ha ha ha ha, xem là là một trò chơi vận động, phải chạy thục mạng rồi, sờ cằm.jpg]

[Lúc này không thể nhịn được lại muốn tag @Thầy Nguyễn, cười ẻ.]

Đúng như dự đoán, Nguyễn Tụng bắt đầu nằm vật ra nhìn trời: "Phiên dịch lại thì chính là phải vận động đúng không?"

Diêm Tùng Hàng nghĩ một chút: "Cũng không nhất định. Mỗi phương diện năng lực đều đã được kiểm tra rồi, nếu đủ cẩn thận, diễn xuất tốt, biết cách châm ngòi ly gián thì không cần vận động cũng được."

Tất cả mọi người: "......?"

[Lại còn là trò chơi cân não nữa chứ, ha ha ha ha, yêm bắt đầu thấy mong chờ rồi đó! !]

...

Tối hôm đó, bọn họ đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa.

Màn đêm như bị tia chớp rạch ra một vết cắt, dòng nước vô tận không ngừng trút xuống, rơi lộp bộp trên cửa sổ xe bảo mẫu, cần gạt nước cần mẫn làm công việc của mình, không ngừng lay động lấy một giây.

Trời mưa khiến tầm nhìn trong xe bị hạn chế, hoàn toàn không còn nhớ nổi khung cảnh trời trong nắng ấm lúc ban ngày.

Thời tiết nói thay đổi là có thể thay đổi ngay được.

Trong nháy mắt, dường như mọi người đã quay trở lại trong bộ phim ngắn Lưu Mục Ngôn quay cho Nguyễn Tụng, xe kẹt ở giữa sườn núi, lên không được xuống không xong, kết hợp với tiếng sấm chớp đì đùng.

"Chắc không bị sạt lở đất đâu nhỉ..." Khương Kỳ Kỳ cuộn người rúc vào trong ngực Lương Nghệ, đã bắt đầu thấy sợ sệt.

Giờ phút này mọi người trong xe không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện cười đùa nữa, chỉ cần nhìn cửa sổ xe mờ mịt cùng tia chớp thỉnh thoảng lóe lên đã đủ khiến bọn họ thấy hoảng rồi.

Lái xe là người bản xứ, ngồi ở ghế lái nói: "Xem ra mưa còn lâu mới tạnh được, thời tiết bên này chính là như vậy đấy, không thể nói chuẩn được, có lúc nhìn mưa to nghĩ chắc không tạnh được đâu, thế mà chỉ mười mấy phút sau đã trời quang mây tạnh rồi, nhưng cũng có lúc mưa cả ngày không ngớt."

Quả thực có khả năng sẽ xảy ra lở đất.

[... Rùng hết cả mình, đây chẳng lẽ chính là cái mọi người hay nói, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống à, ôm đầu.jpg]

Tài xế đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm lái xe, bình tĩnh an ủi mọi người: "Sẽ không phải qua đêm ở giữa lưng chừng núi thế này đâu, tôi bật đèn pha lên, đi chầm chậm là tới được thôi."

Nhiệt độ ban ngày chỉ tăng có một chút, rất nhanh đã lại hạ nhiệt, hoàn toàn không giống như một ngày đầu hạ.

Tài xế thấy họ đều mặc đồ mỏng, bèn bật máy sưởi trong xe lên.

Trong xe bảo mẫu, hết thảy sự hưng phấn sau khi xem chiếu thử đều tan thành mây khói.

Có lẽ thời tiết thực sự có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của con người, đoạn đường còn lại, mọi người đều không trao đổi mấy, chỉ ngồi thành từng đôi nép vào người nhau, thỉnh thoảng thì thầm một hai câu.

Độc thân như Tạ Lĩnh Hy thì moi trong túi ra một cái tai nghe, tựa đầu lên cửa sổ xe, cũng không biết là đang nghe ca khúc nào.

Chờ bọn họ quay được trở lại nhà gỗ, thời gian đã quá 12 giờ, nước nóng đã ngừng cung cấp.

Mọi người không khỏi cảm thấy may mắn vì trước khi đi đã tắm qua một lần, không đến mức tối đến trằn trọc không yên.

Ekip chương trình cũng săn sóc, thấy lúc ban ngày bọn họ trải nghiệm sinh hoạt của người dân thôn Trà đã đủ mệt mỏi rồi, cho nên hiếm khi phê chuẩn cho họ hôm sau không cần phải dậy sớm.

Nhưng không ai ngờ, cơn mưa này thực sự giống như tình huống thứ hai mà tài xế nói, một ngày một dêm rồi mà vẫn không ngớt.

Ngày kế tiếp, lúc thành viên lẫn khách mời tỉnh dậy, nếu không phải đồng hồ trên điện thoại báo thời gian là gần giữa trưa, bọn họ thậm chí đã hoài nghi có phải mình ngủ một mạch đến đêm hôm sau luôn rồi không.

Trời bên ngoài tối om, tiếng mưa rơi lộp độp điếc cả tai, toàn bộ căn phòng bị bao trùm bởi một bầu không khí buồn tẻ.

Buổi trưa, mọi người kinh ngạc phát hiện, hóa ra Tạ Lĩnh Hy cũng biết nấu cơm.

Nghe nói trước đây y từng đóng một nhân vật biết dùng dao, do không muốn tìm diễn viên đóng thế nên đã tự mình học một lớp cơ bản.

Nói là cơ bản, nhưng đảo mắt một cái, y đã ở trong phòng bếp cùng Nhậm Khâm Minh, dùng nguyên liệu nấu ăn ekip chương trình cung cấp, làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Khiến khán giả khu bình luận nhìn mà chảy cả nước miếng.

Tần Tư Gia ăn mấy miếng, không nhịn được tính tò mò, quay sang hỏi Nhậm Khâm Minh và Tạ Lĩnh Hy: "Thế rốt cuộc quan hệ của hai cậu là kiểu như thế nào vậy? Chị nhìn mãi mà vẫn không sao hiểu được."

Liên quan đến mối quan hệ của hai ảnh đế lớn này, nick marketing từng đưa ra đủ loại suy đoán vô căn cứ, dắt mũi cư dân mạng.

Có kẻ nói hai người vừa gặp mặt là gây lộn, nhìn cũng không muốn nhìn; cũng có kẻ nói hai người sẽ lén đi uống rượu với nhau, dù là suy đoán nào thì cũng không được chính chủ thừa nhận.

Tuy nói hôm trước đi thảm đỏ, Tạ Lĩnh Hy nói muốn đi cùng nhau, lại nhận giải hộ, nhưng từ tối hôm qua đến hôm nay nhìn quan hệ của hai người họ lại có vẻ không tốt đến vậy, thực sự là mơ hồ không tài nào hiểu nổi.

Nhậm Khâm Minh đột nhiên bị hỏi như vậy, bản thân cũng không biết trả lời như thế nào.

Cuối cùng vẫn là Tạ Lĩnh Hy đáp thay, nói thẳng vào trọng tâm: "Chắc là kiểu nhìn nhau không lọt mắt, nhưng vẫn muốn nói chuyện cùng."

[?]

[Ha ha ha ha ha ha, cảm giác rất chính xác.]

Ăn cơm trưa xong, mọi người đều nghĩ lúc này tổ đạo diễn cũng nên công bố quy tắc trò chơi rồi.

Kết quả hình như là do trận mưa này đến quá bất ngờ, lâm thời làm rối loạn kế hoạch của tổ đạo diễn, khiến họ không thể đi đến địa điểm làm nhiệm vụ đã định trước đó.

Nghe nói sáng nay ekip đã cử người ra ngoài từ sớm, đội mưa tìm địa điểm hoạt động mới, tất cả đều phải được sắp xếp bố trí lại, cho nên cho bọn họ nghỉ nửa ngày, mọi người tự do hoạt động trong nhà gỗ, coi như phần thưởng thứ hai cho toàn bộ các thành viên sau ngày lao động hôm qua.

Diêm Tùng Hàng giải thích xong, mấy nhân viên còn lại không nhiều cũng nhanh chóng vọt vào màn mưa, hiện trường chỉ còn camera man ở lại với bọn họ.

Khu bình luận nhất thời cảm thấy thương cảm.

[Thực ra làm show giải trí vất vả lắm, chó con ôm chân.jpg]

[Chủ yếu là show giải trí khác còn có thể dựa vào kịch bản để quay, sau còn cắt nối biên tập được, thực sự không được nữa thì có thể đề nghị các thành viên chương trình quay lại một lần, nhưng "19 ngày bên nhau" là show phát sóng trực tiếp, không thể biên tập lại, muốn giữ nguyên hiện trạng, lại tạo được nét thú vị đúng là rất khó, ekip chương trình phải hiểu cực kỳ rõ về tình cách cũng như thông tin của thành viên, phán đoán được tương đối phản ứng của mọi người mới có thể thiết kế các phân đoạn mang tính dẫn dắt.]

[Nếu đây là một show giải trí thông thường thì cùng lắm lùi thời gian ghi hình lại thôi, xong dời một hoạt động phía sau lên làm trước, không cần lo trời có mưa hay là không, chờ thời tiết đẹp thì mới lại làm nhiệm vụ kia, dù sao đều phải cắt nối biên tập, chúng ta cũng không phát hiện ra được.]

[Nói theo kiểu có trách nhiệm thì chính là không có bản lĩnh lớn nên không thể tùy tiện làm show phát sóng trực tiếp, không thì lại dễ quá rồi.]

[Có cảm giác trò chơi được thiết kế trước đó sẽ rất thú vị, không biết là còn dùng được nữa hay không, thở dài.jpg]

[Được rồi, đạo diễn Diêm kiên trì sáu mùa không lơi lỏng lại bắt đầu tỏa sáng lấp lánh trong lòng Mị rồi.]

Mưa vẫn cứ rơi, ban ngày mà trông trời sầm sì như buổi tối.

Mọi người bị thời tiết này làm cho không có tinh thần gì, một lần nữa làm ổ trên sô pha, định tìm một bộ phim xem giết thời gian.

Nhưng TV ở đây đã quá cũ, không thể tải phim mới, cũng không có kết nối internet để xem trực tuyến, chỉ có thể cố gắng lật tìm trong danh sách phim được đề cử mỗi ngày.

Hôm nay đúng lúc có một bộ phim kinh dị rất hợp với tình hình, cũng là kiểu ngày mưa ở một căn nhà gỗ biệt lập nơi lưng chừng núi,

Khương Kỳ Kỳ cầm điều khiển từ xa, quét mắt một vòng nhìn mọi người: "Không có ai sợ ma đâu nhỉ?"

Khán giả cũng theo đó nhìn từng người một.

Lương Nghệ, Trịnh Thanh, Tần Tư Gia, Tạ Linh Hy đều không có phản ứng gì, mãi đến khi nhìn đến chỗ Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh.

Nguyễn Tụng khá là hào phóng giang tay ôm Nhậm Khâm Minh, Nhậm Khâm Minh thì im lặng không nói, chỉ bày ra dáng vẻ "Chim nhỏ" nép sát vào lòng anh.

Trên khi bình luận công khai có mấy dấu chấm hỏi lướt qua, sau đó bắt đầu điên cuồng "Ha ha ha".

Đến tầm sáu giờ, trời đã tối đen

Mưa bên ngoài vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí còn mơ hồ có xu hướng to hơn.

Mọi người ăn tối xong vẫn không thấy mấy người Diêm Tùng Hàng quay về, không khỏi có chút lo lắng.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại để mấy người họ quay về, đổi sang chơi vài trò chơi nhỏ trong nhà là được, kể cả chơi nói thật hay mạo hiểm cũng ok thì cửa lớn đột nhiên bị một nhóm người mặc áo mưa mở ra từ bên ngoài.

Mọi người nhìn thấy Diêm Tùng Hàng đứng phía trước, nói: "Lần này thực sự không thể trách tôi được, vốn không muốn ác với mọi người như vậy, nhưng thời tiết không tốt, quanh đây chỉ có đúng chỗ đó là dùng được."

Vừa dứt lời, chân trời phía xa lại xẹt qua hai tia chớp, khiến áo mưa ướt nhẹp của bọn họ lóe lên ánh sáng lạnh.

Tiếng sấm rền vang.

Diêm Tùng Hàng nhìn mấy thành viên trong nhà, hỏi một câu nghe rất quen: "Ở đây không có ai sợ ma đâu nhỉ?"

[? ? ?]

Tầm mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía Nhậm Khâm Minh.

Nhậm Khâm Minh: "......"

Diêm Tùng Hàng đã hiểu, cũng cùng nhìn sang: "Vậy xin lỗi Khâm Minh nhé, chỉ có thể hi sinh cậu thôi. Bọn tôi tìm được một bệnh viện bỏ hoang ở gần đây. Trên Lý thuyết thì không cần vận động, không cần chạy, nhưng mà thực tế là..."

Trong nháy mắt Nhậm Khâm Minh: "? ? ? ? ?"

[Bệnh viện bỏ hoang, ha ha ha ha ha, đạ mấu.]

[Chó cỏ: Đừng có đánh trống lảng, người tôi tê dại rồi, thế giới này chỉ có chó cỏ là bi thương, hai tay chắp trước ngực.jpg]

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chó cỏ: Hiểu rồi, tôi sẽ dắt theo vợ mình cùng nhau chạy, ôm quyền.jpg

Tụng: ... Không không không, một mình cậu tự chạy là được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net