Chương 11: Nghiệt đồ luôn không an phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Đạc lấy từ ống tay áo ra một cái lồng bạc to cỡ bàn tay, trong lồng chứa vài cánh lông vũ của tiên hạc, một sợi xích bạc nhỏ xinh móc lên đỉnh lồng, hắn buộc dây xích bạc lên cổ tay, lắc lắc cái lồng bạc nhỏ này một cái.

Hoa Triều cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi phất qua mặt, trong chớp nhoáng cậu đã ngồi vào lồng, trên một đống lông vũ mềm mại.

Trên các thanh sắt bạc chạm trổ phù văn như ẩn như hiện, một vầng sáng lam nhạt bao phủ trên lồng, lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, có thể nhìn ra cái lồng cũng là một pháp bảo uy lực vô song.

Cơ thể Hoa Triều bị thu nhỏ lại bằng ngón cái, cậu giẫm lên lông vũ giữ thăng bằng, lo lắng trong lòng mà cất tiếng thét lớn: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"

Sư Đạc xách theo cái lồng, nhìn thiếu niên nhỏ nhắn đang nóng nảy xoay vòng vòng trong lồng sắt.

Hắn cười khẽ, giọng nói thế mà lại nhuốm chút dịu dàng, thấp giọng: "Ta muốn ngươi làm kĩ nữ của mình ta."

Hoa Triều: Đây là cái loại từ ngữ chó má gì mà khiến da đầu tê dại?

Nhìn dáng vẻ tí hon trong lồng cau chặt mày, Sư Đạc đặt lồng bạc lên lòng bàn tay, cúi đầu, thần sắc nghiêm túc hỏi: "Văn Kính Ngữ chưa từng nói gì với ngươi sao?"

Gương mặt yêu dị tuấn mỹ của hắn bị phóng đại bên ngoài lồng sắt, làm Hoa Triều sợ đến thụt lùi về sau vài bước.

"Nói gì?" Hoa Triều hỏi.

Sư Đạc dừng một chút, nói: "Y không nói cho ngươi biết sao?"

Hoa Triều lại choáng váng lần nữa: "Y phải nói gì với ta mới được?"

Sư Đạc cười nhạo một tiếng, vẻ mặt châm chọc nói: "Chẳng lẽ y chưa từng nói với ngươi rằng ngươi đã bị thi đạo nguyền rủa, nhất định đời đời phải làm mệnh mại dâm, đời đời phải bị người chơi người đùa sao?"

Hoa Triều nhìn sợi tơ đỏ trên chân mình, trước đó hệ thống 1008 từng dùng một vài quyền hạn để kiểm tra nó, nói cho cậu biết hai sợi dây này có chương trình và thuật toán độc lập, có thể là hạn chế gì đó của thế giới này.

Hoa Triều nghĩ lý do những năm nay mình bị xui xẻo như vậy là do liên quan đến hai sợi dây đỏ, nhưng không ngờ rằng lời nguyền của nó lại ác độc đến thế.

Sư Đạc lại nói tiếp: "Nếu như không bị thiên đạo nguyền rủa thì Tử Trúc che chở cho ngươi sao lại bị đánh vỡ một góc, khiến ta có cơ hội đoạt lấy chứ."

"Vì thế." Hắn lắc nhẹ lồng, ánh mắt càn rỡ: "Bây giờ ngươi là của ta."

Một phỏng đoán từ lâu giờ đang dần nổi lên trong đầu Hoa Triều.

Vẫn là câu nói kia, nếu người xung quanh mình đều kì kì quái quái, mình nhất định phải nghĩ đến vấn đề của bản thân.

Cậu liếc Sư Đạc, bất thình lình hỏi: "Người mà ngươi ghét nhất là ai?"

Sư Đạc cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Tất nhiên là nhà ngươi, ta hận không thể đào xương móc tủy ngươi ra đem bầm nát!"

Hoa Triều: "..."

Được rồi, mọi chuyện đều có đầu đuôi nhân quả hết.

Đầu tiên, Tiêu Tử Kha đã từng nói, người Sư Đạc hận nhất chính là tiểu sư đệ, hận không thể lóc xương móc thịt ra để hầm.

Giờ Sư Đạc lại nói người hắn hận nhất trên đời là cậu, hận không thể bầm xương tróc tủy ra đem chơi.

Kế tiếp, ta có thể chuyển đổi nó như vầy.

Cậu = Người Sư Đạc hận nhất = tiểu sư đệ của Tiêu Tử Kha = tiểu đệ tử của sư tôn Tiêu Tử Kha = tiểu đồ đệ của Văn Kính Ngữ.

Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt. (Lửa đỏ rực cháy sợ hãi không thôi.)

Hoa Triều bụm mặt, mệt mỏi sâu đậm dâng từ sâu nơi đáy lòng.

Lại suy nghĩ cẩn thận thêm, cốt xương của Văn Kính Ngữ bị người ta moi ra chắc chắn có liên can đến mình.

Một "số liệu chủ" lợi hại nhường ấy, chỉ có khi ở bên cạnh người thân thuộc nhất với mình mới có thể gỡ bỏ đi lớp phòng bị.

Từ những lời Tiêu Tử Kha đã nói, có thể dễ dàng suy đoán ra rằng người thân cận nhất của Văn Kính Ngữ chính là tiểu đồ đệ mà y một tay nuôi nấng lớn khôn

Haizzzz.....

Toàn là chuyện gì đâu không luôn!

Hoa Triều gục đầu xuống, rơi vào trạng thái tự kỉ vô thời hạn.

Cậu mở bảng nhiệm vụ trong đầu ra, trên tấm bảng trong suốt màu lam nhạt hiện ra thanh tiến độ màu đỏ đã full, con số 100% đỏ chói bắt mắt hiện đậm trên bảng.

Cậu hoàn toàn không có ký ức liên quan và 1008 cũng không có lưu trữ liên quan nốt. Hơn thế nữa, độ hoàn thành 100% thì rốt cuộc đã tạo thù hận sâu đến mức nào cơ chứ. Nếu đi trêu vào các vị "số liệu chủ chốt" không thể chọc rồi bị họ hành cho ra bã cũng không có gì khó hiểu. Dù sao đi nữa tất cả mọi người ở đây đều là các "mã số" và "số liệu" hết thì hình thức bị công kích đến từ bọn họ cũng sẽ khác nhau hoàn toàn, và mất trí nhớ chính là một trong các hình thức đó.

Cậu tìm một chỗ thoải mái trong lòng rồi ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, nghĩ về đời.

Để biết được tất cả những gì đã trải qua, mình nhất định phải lấy lại kí ức.

Có rất nhiều người sẽ làm nhiệm vụ hướng dẫn trong mỗi thế giới, đồng thời cũng có vài hacker hàng đầu rất ưu tú trong việc giúp khôi phục lại các dữ liệu.

Những hacker này sẽ để lại dấu hiệu ở mỗi điểm dừng chân, ví dụ như chân dung Vua hải tặc, hoặc chăng là dấu hiệu của Thánh Khí tiêu vong của Harry Potter, hoặc các công thức hóa học, vật lý chẳng hạn.

Xu cà na là trong trường hợp bình thường thì rất khó để làm được. Dù sao thế giới này, các số liệu rất lớn, giữa bối cảnh tiên hiệp chỉ riêng đại lục đã có đến con số mười, mỗi một đại lục còn lớn hơn diện tích Bắc Mỹ cộng với cả Á châu.

Khi Hoa Triều đang trầm tư suy nghĩ, chốn nước trời nối liền này đột nhiên chấn động mạnh, nước và trời nổi lên từng gợn từng gợn sóng trong suốt.

Sư Đạc đứng dậy bay lên, lồng sắt lắc lư trong tay áo, Hoa Triều nắm chặt thanh sắt giữ thăng bằng, thò đầu từ trong khe hở để nhìn ra cảnh vật ngoài tay áo.

Ảo cảnh xung quanh ngày một lay động mạnh, âm thanh thủy tinh bị đập nát ầm vang, ảo cảnh sắc trời hòa sắc nước bị đánh nát như tấm gương vỡ ra thành hằng hà sa số mảnh vụn bay xuống đầy trời.

Cả bầu trời bỗng chốc tối sầm, từng đóm lửa thiêng đỏ cháy trút xuống như mưa ào ào từ trời cao.

Kim quang chớp động, đồ án sơn hà nhật nguyệt từ từ hiện rõ trên nền trời đen như mực.

Hoa Triều liếc mắt đã nhận ra đây chính là hoa văn thêu trên áo choàng đen của Văn Kính Ngữ!

Hỏa diễm rực sắc vàng kim chói lóa thiêu đốt sơn hà nhật nguyệt, một bóng dáng trắng tuyết từ xa đạp lên hỏa diễm mà đến, y phục trắng thuần, tóc đen bung xõa, một thân ngọc kiếm.

Hoa Triều nắm chặt thanh sắt, trên người cậu từ từ ngưng tụ một tầng sương hoa nho nhỏ.

Sương tuyết lan tràn, Văn Kính Ngữ phất tay chỉ về một hướng, kiếm của Sư Đạc vừa rút, vẫn chưa kịp thi triển kiếm pháp thì hai chân đã bị băng tuyết ngưng đọng, không nhúc nhích nổi.

Văn Kính Ngữ lười biếng giơ tay len, lồng bạc giấu trong tay áo Sư Đạc lập tức bay về phía Văn Kính Ngữ.

Văn Kính Ngữ cầm lồng bạc trên tay, Hoa Triều nhỏ bằng ngón cay đang vịn thanh sắt, gương mặt nhỏ nhắn, nước mắt tràn mi nhìn y.

Cổ bé con Hoa Triều có một vệt đỏ lớn, trên y phục dính không ít sáp nến đã đông cứng lại.

Thần sắc Văn Kính Ngữ lạnh xuống, giương mắt nhìn cục băng Sư Đạc.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Sư Đạc đã bị đông lại, làn da tím tái, trên mặt phủ một lớp sương trắng thật dày, nhưng vẫn khó khăn mở miệng, cắn răng nói: "Ở phàm trần, ta với cậu ấy có một mối nhân duyên với nhau, ngươi không được mang người đi đâu cả, cậu ấy là của ta!"

Văn Kính Ngữ nhướng mày, lắc nhẹ lồng bạc một cái, khẽ khàng mỉm cười, nói: "Giờ nó là của ta!"

Sư Đạc phun ra ngụm máu tươi, nhuộm đỏ tầng tuyết sương thật dày trên người.

Nhìn trông thật tội nghiệp.

Nhưng hắn ta xứng đáng.

Hoa Triều đắc ý trong lòng ghê lắm.

Văn Kính Ngữ nhẹ nhàng giơ tay lên, đồ án sơn hà nhật nguyệt che lấp bầu trời thoảng chốc hóa thành áo choàng hắc sắc khoác lên người y.

Trên trời đen thẳm có cơ man là mây chớp, vô số đạo lôi phong ầm ầm đánh xuống, giữa từng đám mây, tia chớp như giáng kiếp, Văn Kính Ngữ trông thong dong và bình tĩnh vô cùng.

Y phất nhẹ tay, bàn tay nho nhã vươn lên bầu trời, năm ngón tay khuấy nhẹ, lôi kiếp phô trương thanh thế hủy thiên diệt địa như bị thứ gì bóp nát, hóa thành vô số tia điện bay xuống không trung. Văn Kính Ngữ chậm rãi thu tay, đầu ngón tay nắm lên lồng bạc chợt nhiên ấm áp.

Cúi đầu nhìn, bé con Hoa Triều trong lồng sắc đang ôm lấy ngón tay y, nước mắt lưng tròng, giương mắt nhìn y.

Lòng Văn Kính Ngữ mềm nhũn, dịu dàng hỏi: "Có sợ không?"

Hoa Triều gật đầu, nức nở nói: "Không sợ, nhưng lạnh quá, lạnh đến chảy nước mắt luôn rồi."

Uy năng đấu pháp của tiên nhân phô bày quá mức cường đại, chiêu trời giáng tuyết sương vừa rồi khiến Hoa Triều bị đóng băng đến lạnh run người.

Lúc này bé con to bằng ngón cái run rẩy ôm lấy ngón tay y, nhưng cơ thể vẫn không ấm hơn là bao, còn run thêm một đợt nữa.

"Người Văn công tử lạnh quá." Hoa Triều khịt mũi, nâng một chiếc lông vũ lên đắp trên người.

Hoa Triều tí hon thò đầu ra từ dưới lông vũ, ngồi đó ôm đầu gối mà run lẩy bẩy.

Văn Kính Ngữ thở dài một tiếng, xách Hoa Triều ra khỏi lồng bạc rồi nhét vào y phục của mình.

"Trong ngực sẽ ấm hơn một chút, ngươi ở đó phải ngoan một chút đấy.

Tim Văn Kính Ngữ đập từng nhịp chậm rãi, Hoa Triều dán người lên ngực y, hấp thụ nhiệt độ ấm áp từ ngực truyền đến, chầm chậm đưa tay lên cắn một cái.

Tuy Văn công tử luôn thích trêu chọc người khác nhưng đối với cậu thật sự rất tốt.

"Còn lạnh không?" Văn Kính Ngữ hỏi lại.

Hoa Triều nằm giữa các nếp gấp của y phục, ngơ ngác nghe tiếng tim đập của Văn Kính Ngữ, nhỏ giọng đáp lời: "Không còn lạnh nữa."

Trong tiếng gió thét gào, Văn Kính Ngữ lại hỏi: "Sư Đạc nhỏ sáp lên người ngươi sao?"

- Đúng thế, đau lắm đó.

Giọng nói dịu dàng của Văn Kính Ngữ cất lên trong tiếng gió, là giọng điệu để dỗ dành trẻ con: "Sau này có cơ hội, nhớ phải lột da hắn ra."

Hoa Triều hít một hơi khí lạnh: "Văn công tử hung dữ như vậy, thế sao vừa rồi không giết hắn?"

- Hắn là Thái tử nhân gian, gánh theo vận khí quốc gia, giết hắn sẽ vi phạm nhân quả.

Hoa Triều rầu rĩ co người lại một cục, lại cắn móng tay mình tiếp.

Tiếng gió thốc dần ngừng thổi, tiếng người huyên náo truyền đến từ bên ngoài.

Hoa Triều ngửi thấy mùi vải thiều sực nức.

- Văn công tử, vải thiều ở Biện Thành ăn rất ngon, ngài có muốn mua về một chùm để nếm thử hay không?

Giọng Văn Kính Ngữ nhuốm ý cười: "Muốn ăn vải sao?"

"Trúng phóc!"

"Không mua."

"Hic hic hic Văn công tử, vải của Biện thành thật sự siêu cấp ngon luôn, ta dám chỉ tay lên trời thề luôn á!"

"Không mua."

"Hu hu hu mua một quả vải đi mà, Văn công tử! Nếu không ngon, cho ngài cắn ta luôn!"

"Không mua."

"Hức hức Văn công tử..."

"Không cần  lưỡi nữa đúng không?" Văn Kính Ngữ thản nhiên nói.

Hoa Triều im như gà mắc thóc.

Chỉ chốc lát sau, một quả vải tròn trịa bỗng lăn vào trong vạt áo, đụng cho Hoa Triều lảo đảo.

Lần này có thể giữ yên tĩnh được rồi.

Văn Kính Ngữ cầm một chùm vải thiều, ném cho người bán một xâu đồng tiền, nhàn nhã thong dong bước về phía trước.

Dung nhan bậc này của y câu mất hồn người, phong hoa vô song, khiến cho người trên phố nhao nhao đứng lại nhìn ngắm.

Các cô nương trên lầu mở cửa sổ ra, e thẹn ném một đóa hoa thược dược hồng phấn xuống nơi đầu vai y.

Y mặc cho hoa trượt từ vai xuống, xuyên qua dòng người ồn ã, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cẩn thận cảm thụ ấm áp từ trong ngực.

Người trong ngực động đậy một chốc, một giọng nói yếu ớt truyền ra trong vạt áo.

"Văn công tử, cái vỏ vải này cứng quá, ta không bóc ra được rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net