Chương 12: Nghiệt đồ bị coi là trà sủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả vải quá lớn, so với kích thước bé nhỏ của Hoa Triều thì nó giống như một quả núi.

Văn Kính Ngữ đặt vải trong một cái khay trà, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp lấy, hơi dùng sức một chút, vỏ vải đã nứt ra, lộ ra thịt quả trong suốt màu trắng tuyết.

Y lấy thịt quả đặt vào đĩa, thịt quả mọng nước tứa ra.

Bé nhỏ Hoa Triều xoay quanh một vòng vải thiều, nhìn thịt quả to như núi non, rành là cậu không xuống tay được với nó, bèn nhỏ giọng nói với Văn Kính Ngữ: "Văn công tử, người không thể biến ta lớn lên được sao?"

Văn Kính Ngữ từ tốn hớp một ngụm trà, đầu ngón tay dính một ít nước trà tràn ra.

Chỗ Hoa Triều đứng bỗng chốc có một cơn mưa nhỏ tí tách.

Hoa Triều ôm đầu, giọng nói nhỏ nhẹ lại chứa đựng tủi thân và tố cáo: "Văn công tử, ngài tốt ở mọi mặt nhưng tính tình lại hung dữ như vậy đó!"

Văn Kính Ngữ nhìn người tí hon ôm đầu trốn mưa chạy vòng vòng, cười một tiếng: "Ta thấy cho ngươi làm "trà sủng" cũng rất được."

Trà sủng là sủng vật của người yêu tra, khi uống trà sẽ lấy ra chơi đùa, chủ yếu sẽ do tử sa hoặc bùn sét trong suốt làm ra các đồ mỹ nghệ nhỏ nhắn, hoặc sẽ là các loại đồ sứ trắng, đá trắng.

Song để người sống đi làm trà sủng, chỉ có người như Văn Kính Ngữ mới có thể làm được.

Hoa Triều rùng mình, hấp ta hấp tấp nói: "Văn công tử, nuôi trà sủng rất phiền phức đó! Mỗi ngày phải lấy nước trà tưới lên, còn phải là loại nước trà vừa nấu xong, ấm nóng phù hợp, trà của ngài đều là loại thượng phẩm, tiểu nhân ta đây làm sao chịu được chứ!"

Cậu cầu xin hết sức đáng thương: "Ta thấy làm ấm giường rất tốt, không cần trà sủng gì đó đâu mà..."

Văn Kính Ngữ đặt chén trà xuống, ra chiều nhàn nhã tự đắc, cười nhạt nói: "Ban ngày làm trà sủng cho ra, ban đêm làm ấm giường cho ta, ngươi đốt Xuân Phong Lâu của ta như vậy, nợ đâu có dễ trả đến thế."

Vừa muốn bắt cậu đi làm trà sủng, vừa muốn cậu đi làm ấm giường cho y.

Lòng! Dạ! Độc! Ác!

Chu Bái Bì* của thế giới tiên hiệp là đây! Chủ nghĩa tư bản vạn ác!

* một người địa chủ cậy thế áp bức người lao động làm việc khổ sai quần quận cho hắn, từ đó từ này được dùng để ám chỉ những người bòn rút sức lao động người khác như muốn lột da người ta ra luôn hòng mưu lợi cho bản thân.

Hoa Triều bĩu môi, tìm được một khối ngọc điêu khắc hình đóa hoa trà ở trong khay, ngồi lên nó.

Nước trà xanh nhạt chảy trên khay trà được làm bằng bạch ngọc, Hoa Triều ngồi trên ngọc khắc hoa lẳng lặng nhìn xuống.

Nhìn thêm một cái, mặt nước bỗng biến đổi, không ngờ thấy ở dưới mặt nước là vô số núi non trập trùng, thế núi hiểm trở vô cùng.

Một con chim cánh vàng bay qua núi, sà xuống biển hóa thành một con cá lớn dài tới ngàn trượng, đuôi cá vẫy nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Hoa Triều ngỡ như đang lạc vào ảo cảnh, giữa lúc tinh thần chấn động, cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Văn Kính Ngữ, chỉ vào con cá lớn kia nói: "Đây chính là cá Côn trong truyền thuyết sao?"

Văn Kính Ngữ gật đầu, nói: "Không sai, Côn Bằng này chính là vật cưỡi của đồ nhi ta, xưa kia luôn ồn ào bên tai ta nói muốn hầm nó."

Hoa Triều liếc mắt nhìn con cá lớn kia, nổi lên máu nóng mà xoa xoa tay, rất muốn ra tay thử xem, hưng phấn nói: "Vậy là mình phải chuẩn bị một cái nồi thật lớn luôn á!"

Cá Côn vốn đang vẫy đuôi, nghe thế thì khựng lại, thốt nhiên cá lớn vội vàng không thôi ùm một tiếng, lặn xuống biển, không chịu bơi lên nữa.

Hoa Triều hậm hực sờ mũi.

Trên mặt Văn Kính Ngữ hiếm thấy mà nhuốm chút ý vị bất đắc dĩ.

Lúc ở Quy Vân sơn, tiểu đồ nhi của y vừa đạt thành đạo pháp đã sốt sắng bảo muốn một tọa kỵ, người làm sư tôn như y tuyệt không yên tâm, định đưa thần thú Bạch Trạch mà y cưỡi cho cậu. Thế nhưng tiểu đồ đệ hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng Côn Bằng rất khó thuần phục kia, mỗi lần muốn tiếp cận nó thì không phải ướt cả người cũng sẽ là bị dính lông lên cả người.

Tiểu đồ nhi của y chạy đi học pháp quyết tiên quyết cao thâm suốt cả một đêm, ví như di sơn lấp hải, hoặc đấu chuyển tinh di*.

* dời non lấp bể, dịch chuyển trời sao.

Hôm sau, cậu cười tủm tỉm thi triển ra pháp quyết, khiến cho biển cả mênh mông trở thành một cái nồi lớn sôi ùng ục, khiến cho bầu trời ngày xưa Côn mặc sức tung hoàng trở thành cái nắp nồi.

Tiên thâm cao thâm gian khổ là thế, lại bị cậu lấy ra làm trò đùa giỡn, người ở Quy vân sơn đều liên hồi cảm thán, cho rằng đạo pháp vô thượng của tiên tông Quy Vân cuối cùng cũng có người kế thừa rồi.

Về sau, y đọa ma, Côn Bằng cũng bị y phong ấn, hàng ngày đều lén lẻn vào biển sâu để ngủ say, giờ đây cảm nhận được khí tức của chủ nhân, vội vàng bơi ra thăm.

Mới vừa rồi còn dùng dằng không muốn làm bé ngón cái trà sủng, giờ con hàng này lại bắt đầu nổi lên hứng thú mà đùa nghịch với nước.

Cậu cởi giày ra, một đôi chân trắng tuyết phiếm hồng nhạt lộ ra, ngâm vào làn nước xanh mướt.

Con cá lớn hóa thành con cá nhỏ, dạo chơi xung quanh chân cậu.

Văn Kính Ngữ dựa người vào ghế gỗ đàn, thất thần nhìn "tiểu trà sủng" của mình chơi đùa trong khay.

Đến khi Hoa Triều đã ướt sủng cả người, dựa vào khối ngọc hoa thở dốc, y mới vươn hai ngón tay ra gắp lấy cậu lên, cầm một cái khăn lau người cho cậu.

Hoa Triều nhỏ xíu bị quay vòng vòng, ôm đầu ngón tay Văn Kính Ngữ, choáng váng ngẩng đầu lên nhìn.

Văn Kính Ngữ bấm pháp quyết, một tầng kim quang hiện lên, trên bàn bỗng xuất hiện một thiếu niên không chỉnh tề y phục, ướt rượt ngồi đó.

Thiếu niên thấm đẫm hương trà, y phục ướt đẫm dán chặt vào người, nước trà xanh dọc theo bắp chân ngọc tuyết của cậu chảy xuống, theo mũi chân như hoa rơi xuống mặt đất.

Bỗng chốc từ nhỏ biến lớn, cảnh vật xung quanh trong nháy mắt nhỏ đi gấp bội, biến hóa về mặt thị giác khiến đôi mắt hoa đào của thiếu niên thành đôi mắt với đồng tử xoay tròn do chóng mặt, một vòng sao vàng còn sót lại của pháp quyết xoay vòng tròn trên đầu cậu.

Hoa - mắt nổi sao vàng - Triều mờ mịt chớp chớp mi, lông mi ướt đẫm lúc chơi cùng Côn Bằng để lại một vết nước xanh nhạt dưới hàng mi, môi đôi mắt thơm ngạt nhìn về phía Văn Kính Ngữ, ánh nước trong đó lấp lánh.

Hô hấp Văn Kính Ngữ nặng nhọc thêm một chút, nghiêng nhẹ qua, đưa tay ôm lấy cậu.

Hoa Triều lảo đảo ôm lấy thắt lưng y, tựa đầu vào ngực y, hỏi: "Văn công tử, người làm tiên nhân nhu các ngài có phải đều có thể nhìn thấu được vận mệnh một người hay không?"

Văn Kính Ngữ nói: "Đôi lúc sẽ làm được."

"Văn công tử, hôm nay có người tên Sư Đạc nói trên người ta có nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp đều sẽ gánh chịu mệnh của nam kỹ, là thật sao?"

Văn Kính Ngữ thì thầm: "Thật."

Hoa Triều trong lồng ngực y lại nói: "Hắn còn nói, muốn cho ta phải làm kỹ nam cho một mình hắn."

Văn Kính Ngữ hỏi: "Vậy lúc đó ngươi nghĩ gì?"

Hoa Triều ôm chặt eo Văn Kính Ngữ, rầu rĩ nói: "Ta nghĩ đến gương mặt của Văn công tử?"

"Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?"

"Ta nghĩ, Văn công tử đẹp hơn hắn bội phần."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta lại nghĩ, Văn công tử giàu hơn hắn, đẹp hơn hắn, ta còn đi đốt Xuân Phong Lâu của người nữa chứ, phải hầu hạ người ngủ đủ bốn trăm ăm mới có thể trả hết nợ nần."

"Thế cho nên?"

Hoa Triều nói nhỏ: "Cho nên đời này kiếp này cũng không đến lượt hắn."

Văn Kính Ngữ nói: "Kiếp sau cũng không đến lượt hắn."

Và thế là Hoa Triều đã vui trở lại.

Đêm đến Hoa Triều đi làm ấm giường, cậu vẫn y như cũ, lúc ngủ say là lăn lông lốc đến bên người Văn Kính Ngữ.

Văn Kính Ngữ thở dài một tiếng, nhịn không được vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, Hoa Triều đang say giấc, cọ cọ bả vai y.

Văn Kính Ngữ nhìn gương mặt cậu mà thất thần, chợt tâm trí lại nhớ đến sợi tơ hồng nhân duyên nơi đầu ngón tay của cậu.

Năm đó, ở Tiên cung có vị tiên cơ chuyên ủ rượu Đào, rồi chôn dưới gốc cây đào ở núi Quy Vân.

Ngày hoa đào chốn chốn nở rộ, hương rượu phiêu du đến tận mười dặm đào hoa, Hoa Triều lần theo mùi rượu tìm đến, biết được vị tiên cơ kia bèn đòi một chén rượu để uống.

Cậu không nghĩ đến, rượu kia là thiên nhật túy, chỉ hớp vào mấy giọt cũng sẽ lâm vào cơn say đến nghìn ngày.

Hoa Triều uống rượu xong thì ngồi rũ rượi bên vách đá ngắm tịch dương buông xuống chốn Quy Vân, khi đó chân trời tán ra muôn vàn ánh sáng rực rỡ, tà dương tựa máu.

Khi y chạy đến nơi thì Hoa Triều đã say mèm, thấy y đến lập tức nháo nhào cười rộ, say nằm trên đầu gối y.

Ngủ tận một năm.

Y ôm lấy Hoa Triều, ngồi bên vách đá tựa hoàng hôn, nghe gió thổi, ngắm tàn dương như máu suốt một năm ròng.

Một năm sau, Hoa Triều tỉnh dậy trên đầu gối y, cậu cười cười, giơ tay lên nắm lấy đầu ngón tay y, đôi mắt say tựa như không say mà lấp lánh ánh sáng, ôm hết nhân gian tụ lại đáy con ngươi loáng sắc non ánh hồ*.

* Gốc: hồ quang sơn sắc, ám chỉ ánh sáng mặt hồ, sắc của núi non.

Lúc này đây, bên vách núi khói sóng mông lung, đầu ngón tay Văn Kính Ngữ hơi ngứa, đột ngột sinh ra một sợi tơ đỏ cột chặt lên đầu ngón tay Hoa Triều.

Năm đó, Hoa Triều chỉ mới mười lăm tuổi, còn y đã kinh qua biết bao độ xuân hạ thu đông.

Y nhìn hết thiên cơ, tỏ tường tinh túc, lại không ngờ đến sẽ cùng đồ nhi mà mình yêu nhất sinh ra mối nhân duyên như vậy.

Càng không ngờ, tiểu đồ đệ cũng che giấu bao rắp tâm toan tính đến thế.

Cốt tiên của y lưu lại Vô gián địa ngục, bị lửa ma thiêu đốt, chỉ còn sót lại linh hồn, y trọng tố lại ma thể* của mình cùng với lửa ma, bị thiên đạo trách phạt vì lẽ tiên đọa ma.

* ma thể: thân ma, cốt tiên: thân tiên.

Kể từ đó ---

Tơ tình thành ác duyên. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net