Chương 15: Văn công tử "lái xe"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau gần hai giờ nỗ lực, quyền hạn tài nguyên của hệ thống đã được giải nén một phần nhỏ.

Hàn Tung Dữ nói: "Khá lâu đấy, sau này mỗi ngày cậu đến đây một lần đi, khoảng một tháng là tớ có thể cho cậu toàn bộ quyền hạn sử dụng tài nguyên."

Hoa Triều kích động vô cùng, kéo tay Hàn Tung Dữ nói: "Cảm ơn người anh em rất nhiều, từ nay về sau cậu chính là anh trai tôi, anh ruột của tôi! Em có thể giúp gì được cho anh không?"

Đàm Thụy Khiêm đẩy kính, ho nhẹ một tiếng: "À, cậu có tiền không..."

Hoa Triều ngẩn người: "Trông các người không đến mức thiếu tiền mà, các người đi viết một chương trình thôi chẳng phải là tiền ào ào đến tay sao!"

Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm kiềm nén chút xấu hổ trên mặt.

"Em trai xinh đẹp, chuyện là vầy, tớ và học trưởng đương nhiên có thể chui vô lỗ hổng để viết code, nhưng chúng tớ đều đã cài cắm virus hủy bỏ hệ thống rồi, cho nên chúng tớ rất vinh quang được lọt vào danh sách đen của hệ thống chủ, nếu đi viết code quá nhiều sẽ bị nó phát hiện."

Đàm Thụy Khiêm bổ sung: "Hơn nữa chúng tớ đang cần một số tiền không nhỏ."

Hoa Triều tính toán lại tài sản của mình, yếu ớt nói: "Toàn bộ gia tài của tôi là năm lượng bạc cộng thêm bảy mươi hai đồng tiền."

"Vậy là cũng....nghèo quá...rồi á...." Đàm Thụy Khiêm cảm thán một tiếng.

Hoa Triều ngượng ngùng nói: "Tôi bị thiên đạo nguyền rủa, à, chính là hai cái sợi tơ trên cổ chân này nè."

Cậu xắn ống quần lên, làm lộ ra hai sợi tơ đỏ.

Hàn Tung Dữ cầm máy quét quét một lượt, một đoạn mã lớn và nguồn dữ liệu không rõ, nhảy ra liên tục trên màn hình sáng.

"Là một chương trình rất khó xử lí, mỗi lần khởi động đều có thể khiến cậu rơi xuống một nơi rất tệ."

Đàm Thụy Khiêm chỉ vào đoạn mã: "Những nơi này rất kì quái, không phải nơi ở nhân gian."

"Các loại số liệu của trần gian thì tớ đều có thể cài virut vào để lấy ra, nhưng mấy nơi này lại không động vào được, không hề có thông tin nào cả, em trai xinh đẹp thật không đơn giản!"

Hàn Tung Dữ cười tủm tỉm: "Quả nhiên người đẹp thì đều có một đoạn chuyện xưa!"

Hàn Tung Dữ có một đôi mắt cún con trông ngây thơ đến lạ, khuôn mặt phấn khích tràn đầy sức sống, tựa như ánh nắng buổi ban mai, có chút bồng bột của tuổi trẻ lại nhuốm chút tươi mát thanh thuần.

Một câu hai câu em trai xinh đẹp được hắn gọi rất thuận miệng, rồi lại nở nụ cười tươi, đầy vẻ khảng khái nói: "Chúng tớ cần sự giúp đỡ của cậu, có lẽ chúng mình có thể thông qua số liệu về thế giới khác từ cậu, từ đó tìm ra được lối thoát khỏi thế giới ảo này."

Hoa Triều xách theo hộp trà sữa rời khỏi Hương Phiêu Phiêu.

Cậu đã xem qua một lượt các nguồn lực mà mình có thể khởi động, một trong số đó là "kỹ năng học tập siêu nhanh".

Dòng giới thiệu chỉ có một hàng - kỹ năng học tập siêu cấp vô địch, khiến bạn không còn nỗi lo về chuyện học hành.

Nghe khá hữu dụng đấy chứ.

Đem theo hộp thức ăn về lại Văn phủ, đại thúc đứng canh gác nhác thấy cậu lập tức cau mày nói: "Sao giờ mới về, Văn công tử chờ cậu về ăn bữa sáng đã nửa ngày trời rồi, nhiều sủi cảo tôm như vậy đều lãng phí hết."

Nhiều như vậy.....đều....bỏ....hết rồi.

Hoa Triều nghẹn ứ trong họng, yên lặng lau nước mắt nơi đáy lòng.

Sau khi hỏi thăm một thị nữ phụ trách tỉa hoa ở nội viện, Hoa Triều buồn bã xách theo hộp thức ăn đến thư phòng, Văn Kính Ngữ đang luyện chữ ở đây, Hoa Triều đặt hộp thức ăn xuống bàn rồi mở nắp lên.

Văn Kính Ngữ cúi đầu luyện chữ, cũng không ngước đầu lên, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Hoa Triều cười tủm tỉm nói: "Nói chuyện cùng chủ quán một lát, hỏi hắn có dạy ta làm trà sữa được không."

Văn Kính Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy hộp thức ăn của Hoa Triều thì không khỏi nhướng mày, hỏi cậu: "Ngươi thích ăn đồ ngọt đến vậy sao?"

"Cũng không phải, ta thích ăn cay, ăn đồ cay quá mới phải ăn ít đồ ngọt để trung hòa vị giác lại một chút, như vậy thì đầu lưỡi và bụng mới dễ chịu hơn chút đỉnh."

Hoa Triều lất ra một lọ trà sữa đưa cho Văn Kính Ngữ, hết sức ân cần bảo: "Văn công tử mau nếm thử đi, còn nóng!"

Văn Kính Ngữ nhận lấy nhưng không uống, cứ như vậy nhìn cậu với đôi mắt đen phiếm chút xanh lam.

Dưới ánh mắt chăm chú của y, Hoa Triều chà xát hai bàn tay lại với nhau, nhỏ giọng nói: "Văn công tử, à thì.... Ta nghe nói bữa sáng có sủi cảo nhân tôm!"

Văn Kính Ngữ đặt trà sữa lên bàn, quẳng cho cậu cái liếc xéo, lạnh lùng nói: "Đã ném hết rồi."

Hoa Triều mắt ướt lệ nhòa.

Văn Kính Ngữ uống một ngụm trà sữa, nhíu mày, cầm lấy lọ trà sữa để qua một bên.

"Quá ngọt."

Hoa Triều cầm lấy lọ Văn Kính Ngữ đã uống, nếm một ngụm, chớp chớp mắt nói: "Ta thấy rất ngon mà."

"Quả nhiên là con nít."

Văn Kính Ngữ nhìn cậu một cái, tiếp tục cầm bút lông lên luyện chữ.

Chữ của y đầy vẻ tiên phong đạo cốt cũng giống như y vậy, Hoa Triều tiến lại gần nhìn thoáng qua.

Cậu vừa chớp mắt một cái, chữ trên giấy lập tức thay đổi.

Cậu nhìn thấy vô số đao quang kiếm ảnh, mỗi một chiêu thế đều uy phong vô cùng, có năng lực trảm thiên diệt địa.

Đại não Hoa Triều chấn động, đạo pháp nổ bừng như pháo hoa làm cậu choáng váng, trong mắt cậu đều là bóng dáng người cầm kiếm uy lực như thần tiên, trên võng mạc đều lưu lại tàn ảnh của kiếm quang, vô số tri thức lan tràn với tốc độ vô song, nổ tung trong đầu cậu.

Uy năng một kiếm chém ra, có thể trảm núi bình hải, khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.

Đây chính là kiếm pháp mạnh nhất thuộc về bậc tiên giả từ trước đến nay.

Đầu Hoa Triều đau nhói, hai mắt chảy máu,nhỏ lên mu bàn tay, hôn mê bất tỉnh ngã ập ra bàn.

Trước khi mất ý thức, cậu nghe được giọng nói hơi thay đổi âm điệu của Văn Kính Ngữ.

Không ổn.

-------------

Trong màn che, thiếu niên sắc mặt tái nhợt mở bừng mắt.

Văn Kính Ngữ ngồi cạnh cậu, trong tay cầm một cây nến đỏ.

Hoa Triều mờ mịt nhìn về phía tia sáng màu cam ấy, ánh mắt vô thần, chỉ có hai ánh nến lung linh trong đôi mắt ngập nước của cậu, giống như là đèn hoa xuôi theo dòng chảy mặt hồ trong vô định.

Văn Kính Ngữ đưa tay lắc lắc trước mặt cậu, thấp giọng hỏi: "Có thể nhìn thấy nến đỏ trong tay ta không?"

Hoa Triều cả kinh, ho khan, nom vô cùng suy yếu, cậu kéo chăn lên đắp, tức giận nói: "Văn công tử, chẳng nhẽ ngài muốn bắt chước tên Sư Đạc kia, nhỏ sáp lên người ta sao!"

Trong đầu tên nghiệt đồ này toàn là thứ gì đâu không vậy!

Văn Kính Ngữ cũng sắp bị cậu làm cho tức giận, lạnh lùng nói: "Nhỏ sáp thì có là gì, bổn công tử còn rất nhiều thủ đoạn, ngươi muốn thử lần lượt qua tất thảy hay không?"

Hoa Triều làm dáng muốn khóc, oa oa lên nói: "Không không không công tử, nể mặt ta đã mù, những chuyện này để sau đi!"

Văn Kính Ngữ cười nhạo: "Mắt sắp mù rồi còn có tâm trạng nghĩ đến những chuyện phong nguyệt này nữa cơ à?"

Hoa Triều đau thương nói: "Ta mới chỉ nhìn sơ qua chữ Văn công tử viết thì mắt đã bị như bây giờ, nếu cả đời cũng không nhìn được, Văn công tử phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha."

Văn Kính Ngữ chậm rãi nói: "Mắt không mù luôn đâu, chỉ bị kiếm ý thương tổn mà thôi, phải tĩnh dưỡng một thời gian."

Kỳ thật nếu thật sự sẽ mù cũng không có chuyện gì cả, đối với bậc lão làng IT kia chắc chỉ gõ hai dòng mã code là xong.

Có lẽ có thể nhờ Hàn Tung Dữ và Đàm Thụy Khiêm chữa mắt cho cậu, đừng nói đến chữa mắt, dù cho có bảo bọn họ gõ ra hai con mắt cho cậu dám còn được nữa là.

Cao thủ IT ở thời đại này có thể xem như là nửa thần tạo hóa rồi, lúc trước sao cậu thi đại học lại không chọn chuyên ngành khoa máy tính nhỉ.

Thật sự là ngàn vàng khó thể mua được tiên tri.

Vô vàn ý niệm hiện lên trong đầu Hoa Triều. Văn Kính Ngữ tiếp tục nói: "Thiên tư của ngươi quả nhiên là hiếm thấy, lại có thể bằng mắt phàm mà nhìn thấu kiếm ý trong chữ ta."

Hoa Triều vươn tay khỏi chăn, mò mẫm bắt lấy ống tay áo rũ xuống giường của Văn Kính Ngữ, mở to một đôi mắt vô thần ra, cười hì hì nói: "Nếu thiên tư của ta hiếm thấy như vậy, Văn công tử có thể cân nhắc thu ta làm đồ đệ hay không?"

Văn Kính Ngữ khựng lại một chốc, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Ngươi có biết ta là ai hay không?"

(Vợ anh chứ ai, em còn hỏi nữa à?) 

Tám chín phần mười là địch nhân của cậu rồi, Hoa Triều yên lặng nói trong lòng.

Thế nhưng Văn Kính Ngữ đối xử với cậu rất tốt.

Tuy rằng người này trông ác liệt vô cùng, cách dăm bữa lại đổi trò trêu chọc cậu, mỗi lần đều khiến cậu nom chật vật và tức giận không thôi.

Hơn nữa tâm tình lại sáng nắng chiều mưa, chẳng biết đâu mà lần.

Cơ mà đầu bếp của Văn phủ mỗi ngày đều nấu toàn món mà cậu thích ăn.

Mỗi ngày Văn Kính Ngữ cũng chỉ uống trà, hầu như không thấy y ăn gì cả, hạ nhân ở Văn phủ cũng không ăn gì.

Văn phủ to đến vậy, tựa hồ như chỉ có mình cậu là con chuột nhắt cứ chạy tới chạy lui khắp nơi.

Tiên nhân không cần ăn gì.

Mỗi ngày Văn phủ lại chuẩn bị nhiều lương thực của nhân gian như vậy làm chi nhỉ.

Dù sao Văn Kính Ngữ cũng không nuôi heo.

Thấy đầu óc đã bắt đầu chệch đường ray, trong lòng Hoa Triều nóng hôi hổi, kéo kéo ống tay áo Văn Kính Ngữ.

"Ta mặc kệ Văn công tử ngài là ai, chỉ cần có ba bữa no nê, tiểu nhân bằng lòng máu chảy đầu rơi vì Văn công tử."

Văn Kính Ngữ đặt nến đỏ xuống, khẽ cười nói: "À, máu chảy đầu rơi? "

Hoa Triều giật thót, sợ lỡ đâu Văn Kính Ngữ thật sự móc gan cậu ra, nghiền nát não cậu rồi trét lên mặt đất, mau chóng sửa mồm sửa miệng lại.

"Ý của tiểu nhân là nguyện "khuyển mã chi lao" cho Văn công tử ngài đó!"

Văn Kính Ngữ cầm quạt xương nhấc chiếc cằm trắng tuyết của Hoa Triều lên, ý tứ không rõ nói: "Khuyển mã chi lao sao?"

Y châm chọc: "Bằng với cơ thể yếu ớt này của ngươi thì làm được gì cho ta?"

"Xương cốt nhỏ như vậy, chân cũng không đủ nhanh nhẹn, sao làm ngựa được."

Hoa Triều vô lực nói: "Văn công tử, tiểu nhân nói muốn khuyển mã chi lao cho ngài không phải có ý chỉ làm ngựa cho ngài cưỡi!"

Quạt xương của Văn Kính Ngữ từ từ trượt dọc từ cằm xuống dưới cơ thể của Hoa Triều, cho đến khi trượt xuống cổ áo, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh.

Quạt xương nhấc cổ áo lên, lộ ra da thịt mềm mịn như sứ trắng nấp sau cổ áo của thiếu niên.

Y rũ mi mắt, cười khẽ nói: "Vậy ngươi có ý gì, tự mình tiến cử cho bổn công tử, muốn làm tiểu công cẩu của bổn công tử sao?"

Hoa Triều: "..." 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net