Chương 16: Lại nhìn thấy huyết nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ lái xe* nhanh như vậy, nhiên liệu động cơ cũng không kịp bổ sung vào đâu.

* lái xe ý chỉ làm chiện răm tà.

Rành là da mặt cậu cũng dày ghê lắm, nhưng đột nhiên nghe thấy mấy lời này mà đỏ bừng bừng, cảm giác cả người nóng đến mức bốc cháy đến nơi.

Trời ạ!

Cái con người Văn công tử này sao có thể như vậy được chứ!

Tuy không nhìn được gì nhưng Hoa Triều cảm giác mặt mình giờ đây chắc là đỏ tưng bừng luôn rồi, nếu mà đập  quả trứng lên không biết có ra thành phẩm là một em trứng chiên vàng bóng không đây.

Chuôi quạt xương có xúc cảm lành lạnh, trượt dọc xuống cổ áo cậu, nhích thêm chút nữa là đến đầu ti hồng hồng nhỏ nhỏ.

Hoa Triều giật cả mình.

Trong lòng cậu thấp thỏm nghĩ: Người như Văn công tử sẽ không phải là người có sở thích tình dục độc đáo đâu, phải không nhỉ?

Bằng như cầm quạt xương này chà tới chà lui ở cái bộ, vị, khó, nói, nào, đó.

Nếu là thế.

Vậy cũng quá thảm thương rồi đó!

Ngay lúc đầu óc Hoa Triều đầy những thứ màu vàng (ý chỉ tà răm), chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Trong chất giọng trong trẻo của y ẩn giấu ý vui cười, trêu tức hỏi: "Tiểu Triều nhi đang suy nghĩ gì đó, sao mặt đỏ như trái đào chín trên núi vậy?"

Lời này nếu như là do người khác nói thì sẽ mang hơi hướng thô tục, nhưng chất giọng của Văn Kính Ngữ lại giống như con người của y - như phủ một lớp băng tuyết, là thứ thanh âm cao lãnh nơi chín tầng trời xa xăm, cao cao tại thượng, chỉ nghe y nói chuyện thôi thì đã biết vị đây tuyệt đối là nhân vật ngất ngưởng trên đầu thiên hạ, khiến phàm nhân phải tự nhận lấy tầm xa vợi đến không thể với tới.

Nhưng nếu chất giọng pha kèm một ít ý cười, sẽ khiến cho da đầu người nghe tê dại.

Trong tiếng cười của y, mặt Hoa Triều lại càng đỏ hơn.

Cậu ngập ngừng nói: "Chỉ trách Văn công tử quá biết cách chọc người, tiểu nhân tự thẹn không bằng."

Quạt xương đã vén ra một nửa vạt áo, lộ ra ít da thịt trắng ngà nơi ngực phải.

Làn da của Hoa Triều trắng đến lạ, dẫn đến các bộ phận khác của cơ thể  trông đều ửng sắc hồng phấn nhè nhẹ hiếm thấy, như đầu gối, khuỷu tay, đầu ngón tay, mũi chân, cho đến hai đầu ti, làn da lắng đọng lại rất ít sắc tố.

Lúc ở kí túc xá hồi học trung học và đại học, không ít lần cậu bị các bạn nam cùng phòng trêu chọc, đùa giỡn đến mức xốc xếch cả áo quần.

Thế nhưng cảm giác bây giờ rất lạ, không giống như trước.

Từ lâu cậu đã biết Văn Kính Ngữ - như trăng sáng ngọc ngà này- thật ra lại ôm tư tâm biến thái với mỹ thiếu niên là cậu đây.

Thế nhưng hai người chung chăn chung gối một tháng cũng không có chuyện gì xảy ra cả mà!

Cậu biết Văn Kính Ngữ có ý nghĩ bất chính với cậu, rồi sẽ có ngày làm ra thứ gì gì đó với cậu, nhưng cậu không biết chính xác ngày nào, lại biết chắc chắn sẽ có một ngày bị gì đó gì đó.

Đưa đầu là một đao mà thụt đầu lại cũng một đao.

Hoa Triều chết tâm, nhắm mắt lại nói: "Văn công tử ngài muốn làm gì thì làm đi! Nếu không ta sẽ thấp thỏm không nguôi."

Văn Kính Ngữ nhìn hàng mi chớp động của cậu, nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì ngươi?"

Quạt xương tiếp tục bôn tẩu trên làn da.

Hoa Triều nổi da gà toàn thân, nghiến răng nặn ra ba chữ: "Ta, không, biết."

"À, nếu bổn công tử bắt buộc ngươi phải nói thì sao?"

Hoa Triều đỏ cả mặt, nói như phát điên: "Văn công tử, ngươi rốt cuộc có được hay không, không được thì nói để ta còn làm!"

Cậu thét lên một tiếng, ngay cả xà nhà trong phòng cũng chấn động!

Trong phòng rơi vào im lặng.

Hoa Triều: Lúc ấy mình thật sự rất sợ.

Cậu run rẩy bụm mặt.

Văn Kính Ngữ gõ quạt gấp lên bụng Hoa Triều, trong giọng nói pha lẫn ý vị thong dong không nhanh không chậm.

"Ta không được."

"Có bản lĩnh thì ngươi làm đi."

Hoa Triều: "..."

Aaaaaaaaaa, trời ạ, trời ạ, người này sao lại có thể ác ôn như vậy được chứ!

Trên đời sao lại tồn tại những con người ác ôn như này!

Hoa Triều giận mà không dám nói.

Văn Kính Ngữ dựa nghiêng lên đầu giường, vẻ mặt chuyên chú nhìn Hoa - đỏ ửng cả người -Triều dưới ánh nến, tầng sương lạnh phủ trên mặt y như hơi tan chảy, giọng nói pha lẫn ý cười.

"Sao nào, không dám?"

Hoa Triều thẳng thắng nói: "Không dám."

Văn Kính Ngữ thở dài một hơi, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Vậy thôi, vốn định trước khi đi thì cùng làm chuyện ý xuân với ngươi một lần."

Hoa Triều kinh hãi bật dậy, cậu mò mẫm nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Văn Kính Ngữ, thất thanh nói: "Ngài muốn đi sao?"

Văn Kính Ngữ trở tay nắm lại tay cậu, xoa đầu cậu.

"Đi độ kiếp, có thể một khoảng thời gian ngắn không quay về được."

Hoa Triều nắm lấy tay y: "Nhưng mà Tử Kha ca ca nói thần tiên như người đã làm thần từ lâu rồi mà, vậy là đáng lẽ đã độ kiếp từ rất lâu rồi chứ."

Ánh mắt cậu vô thần mê mang, lúc này lại lộ ra lo lắng và kinh sợ thật lòng, đôi mắt tụ một tầng nước như chực chào rơi lệ.

Văn Kính Ngữ nói: "Bởi vì đọa ma sẽ bị trời phạt, Tử Kha không nói với ngươi rằng ta vốn dĩ chẳng phải thần tiên gì cả, mà là Ma tôn người người e sợ hay sao?"

Hoa Triều ngẩn người.

Ánh mắt cậu mờ mịt luống cuống, loạng quạng kiếm tìm khuôn mặt Văn Kính Ngữ, nhưng chỉ nhác thấy một bóng trắng mờ mờ mông lung dưới ánh nến đo đỏ.

Cậu nắm chặt tay Văn Kính Ngữ, lắp bắp nói: "Ta...ta vẫn cứ đinh ninh Văn công tử ngài là tiên nhân trên trời..."

Văn Kính Ngữ nói: "Bây giờ sợ rồi sao?"

Hoa Triều gãi đầu: "Không phải, với tính cách của Văn công tử thì thân là Ma tôn nghe cũng rất hợp lý."

Giọng Hoa Triều nhỏ dần, lẩm bẩm trong : "Dữ dằn như này, nào có dáng vẻ tiên phong đạo cốt gì sất."

Bốp!

Cái ót bị quạt đập cái bộp.

Hoa Triều lập tức câm miệng, nắm lấy cánh tay Văn Kính Ngữ, hỏi: "Vậy khi nào ngài về?"

Văn Kính Ngữ khựng giây lát mới nói: "Có thể là không trở về được." Nói đoạn, y chuyển đề tài: "Có điều tốt nhất mỗi ngày ngươi đều phải cầu nguyện cho ta bình yên vô sự trở về, bằng không ngươi sẽ bị bắt đi làm kỹ nam, ngày qua ngày chìm trong bể khổ, vĩnh viễn bị người ta chơi đùa."

Hoa Triều run lẩy bẩy.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Có phải nếu như lần này bình an trở về, thì không cần đi độ kiếp nữa không?"

Văn Kính Ngữ nói: "Lần độ kiếp này xong sẽ còn thêm ba lần nữa, ta vốn được trời đất dựng dục mà thành, lại từ tiên đọa ma chỉ trong một đêm nên phải chịu cửu trọng thiên kiếp, nếu vượt qua được mà thân ma không hôi phi yên diệt thì có thể tồn tại vĩnh hằng."

"Vậy lần này hẳn là Văn công tử sẽ bình an quay lại đúng không?"

Giọng Văn Kính Ngữ trầm xuống: "Nếu ta không trở về, vậy thì ngươi theo Tử Kha về lại Thiên cũng đi, ngày ngày tu tiên thuật hẳn là một ngày nào đó sẽ hóa giải được ác chú trên người."

Người như Văn Kính Ngữ một khi nói những lời như vậy, có thể thấy thật sự là không tày nào nắm chắc.

Trong lòng Hoa Triều chợt trào lên cảm giác bi thương của sinh ly tử biệt.

Tuy rằng tất cả đều là giả, không thể tin tưởng cũng không thể trầm mê, nhưng dù biết rõ như vậy thì nơi đáy lòng cậu vẫn không dằn nổi nỗi chua xót khó tả.

Cảnh vật trước mắt đều mơ hồ, cậu gắng gượng mở to hai mắt ra, nhưng vẫn không thấy rõ được bất cứ thứ gì.

Cậu đột nhiên nói: "Mắt của ta sao lại mù đúng vào lúc này vậy chứ, bây giờ ta thật sự rất muốn ngắm nhìn dáng vẻ của Văn công tử, ta thường hay ôm mối suy nghĩ rằng sao người lại xuất hiện bên cạnh ta, nói nào ngay đi nữa giữa hai ta cũng có một đoạn chuyện xưa, chỉ là ta không nhớ rõ là đúng hay không."

Văn Kính Ngữ không nói gì, chỉ xoa đầu cậu.

Văn Kính Ngữ thổi tắt ngọn nến, lẳng lặng nằm bên cạnh Hoa Triều.

Giữa đêm, tiếng hít thở của hai người nom rõ ràng đến lạ, Hoa Triều cẩn thận lắng nghe tiếng thở của Văn Kính Ngữ, hô hấp của y rất nhẹ, nhưng vẫn nặng nề hơn lúc trước một chút.

Hoa Triều mở to mắt nhìn bóng tối trước mặt, đột nhiên nói: "Thật ra ta dám làm, thật sự dám."

Cậu vuốt ve thắt lưng Văn Kính Ngữ, thốt nhiên dâng trào nhiệt huyết mà nằm đè lên người y, quờ quạng mà hôn lung tung lấy y trong bóng tối.

Không còn ai giữ được lý trí nữa.

Cậu hôn đôi mắt Văn Kính Ngữ. Lông mi mềm mại của y phớt qua môi cậu, nhẹ giọng nói: "Triều nhi."  

"Văn công tử."

Hoa Triều hôn lên đôi môi lành lạnh kia, hai tay run rẩy cởi thắt lưng Văn Kính Ngữ.

Cậu vụng về hôn lên môi Văn Kính Ngữ, buông ra lời nói hàm hồ: "Nếu thật sự không giải được lời nguyền, phải làm nam kỹ cả đời, vậy chỉ hi vọng làm nam kỹ cho một mình Văn công tử."

"Thế cho nên, Văn công tử nhất định phải bình an vô sự trở về."

Văn Kính Ngữ duỗi hai tay ôm lấy cậu.

Một đêm gió xuân, nghiêng ngã xóc nảy.

Hôm sau, Hoa Triều tỉnh lại, bên gối đã không thấy dáng hình Văn Kính Ngữ.

Cậu thất thần túm chăn, không ngờ được đêm qua mình máu nóng xông não, thật sự bò lên người mà "xử" Văn Kính Ngữ.

Dù cuối cùng lại bị Văn Kính Ngữ làm cho chật vật không thôi, bộ dạng khóc lóc rất yếu đuối, nhưng cậu cũng nghe thấy tiếng rên rỉ nhíu mày của Văn Kính Ngữ.

Aaaaaaa, không được nghĩ tới nữa!

Sao mình lại làm ra chuyện xấu hổ vậy kia chứ!

Giống y hệt thiếu niên tiểu bạch thỏ ngây ngô mà nhiệt huyết vậy đó!

Cậu kêu rên ở trong chăn, cứ lặp lại động tác đâm đầu vào chăn.

Những ngày Văn Kính Ngữ rời đi thật sự rất nhàm chán.

Mắt Hoa Triều bị kiếm ý làm bị thương, hai mắt như bị lửa thiêu đốt, cậu thấy mình giống hệt Tôn Đại Thánh bị nhốt trong lò luyện đan, đợi thêm vài ngày là có thể luyện ra hỏa nhãn kim tinh bay ra.

Mọi thứ trong tầm mắt của cậu đều mờ nhòe, những thứ mà khi trước có thể nhìn rõ giờ biến thành một đống màu sắc lòe nhòe rối loạn.

Lợi ích duy nhất khi mắt bị thương chính là làm gì cũng có người hầu hạ, cả ngày cậu nằm trong phòng Văn Kính Ngữ, trên mắt đắp băng gạc, cứ cách một canh giờ là sẽ có người đổi một lần, vô cùng mát mẻ thoải mái.

Tiêu Tử Kha vẫn hằng canh cánh chuyện Hoa Triều bị Sư Đạc bắt đi, mỗi ngày đều ngồi thiền ba canh giờ để ngộ đạo.

Hắn lo thiên đạo sẽ nguyền rủa lên người Hoa Triều, lúc ngồi thiền cũng ngồi cạnh Hoa Triều, Hoa Triều bị mù, cả ngày nằm trên giường, bộ dạng cậu như sống không còn gì luyến tiếc như con cá muối.

Rất nhàm chán, siêu nhàm chán, vô cùng nhàm chán, siêu cấp vô địch nhàm chán.

Trước kia cậu những tưởng sau khi Văn Kính Ngữ đi thì mình có thể thỏa sức du ngoạn tứ phương, ai ngờ kết quả lại không như cậu nghĩ!

Trời ơi, sao lại chán quá vậy!

Lại là một ngày nhàm chán đến đau trứng trôi qua, Hoa Triều chống gậy, dưới sự dìu dắt của Tiêu Tử Kha, trở lại phòng ngủ của Văn Kính Ngữ.

Tiêu Tử Kha ngủ ở bên kia phòng, thuận tiện chăm sóc cho Hoa Triều mù lòa.

Hoa Triều nằm lăn qua lộn lại trên đệm chăn mềm mại, có lẽ là do mắt không nhìn thấy, hoặc chăng do không có Văn Kính Ngữ kề cạnh, cậu luôn có cảm giác không an toàn.

Một cơn sợ hãi và lo lắng không ngừng lên men trong lòng Hoa Triều, khiến cậu trằn trọc ăn ngủ không yên.

Cậu lần mò đứng dậy, muốn rót cho mình cốc trà, trấn an tinh thần.

Cậu đã quen với những ngày không nhìn thấy gì hết.

Hoa Triều đi đến cạnh bàn, cổ chân bỗng thấy đau nhói, đúng lúc này chân cậu đột ngột bị vấp, đạp lên khoảng không mà ngã xuống.

Cậu cho rằng mình sẽ bị ngã ập ra bàn, ai ngờ lại ngã lên đệm chăn mềm mại, luồng hương kì lạ xông vào khoang mũi.

Hoa Triều giãy dụa đứng dậy, tay phải mò mẫm xung quanh, chợt nắm được một nhúm tóc.

Một cánh tay đột nhiên nắm lấy bả vai cậu, ấn mạnh cậu lên giường.

Hoa Triều mở to hai mắt, nhìn loáng thoáng một vầng sáng đỏ quạch như máu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net