Chương 28: Không có đường lui.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do dự nhắm chừng ba giây, Hoa Triều hỏi: "Mi là gián điệp do hệ thống chủ phái tới chứ gì?"

1008 ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: "Tui đã đoạn tuyệt quan hệ với hệ thống chủ rồi à nhe!"

Hoa Triều xoa trán, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Thôi, mi tiếp tục ngủ đông là vừa."

1008 khiếp sợ: "Không...!"

Hoa Triều bắt đầu khởi động code để 1008 ngủ đông.

Không có tiếng nói ồn ào của 1008, ngay cả không khí cũng dường như trong lành hơn, thế giới trở nên tốt đẹp một lần nữa.

Điện thoại đặt trong túi lại bắt đầu rung liên tục, Hoa Triều mở khóa bằng vân tay, nhìn thấy tin nhắn trên giao diện Wechat hiện ra, người đại điện Đường Vũ lại tiếp tục la thét.

Người đại diện Đường Vũ: Cậu đúng thật là không biết bối cảnh của Tạ Văn hùng hậu cỡ nào rồi, đi đắc tội với người không nên đắc tội, thật sự quá đáng tiếc, cậu đúng thật là rất nổi tiếng, song lần này sợ là không lăn lộn trong giới được nữa, cũng may cậu còn trẻ, sau đợt tuyết tàng cỡ ba đến năm năm khi mà Tạ Văn đã dần nguôi giận thì ra mắt trở lại với công chúng cũng còn kịp.

Ở thế giới này cậu cũng đã 18 tuổi, ba tháng trước vừa tron 18, ở thế giới hiện đại được ăn ngon ngủ khỏe, dinh dưỡng khá tốt nên chiều cao cũng được chừng 1m76, khi mang giày độn lên có thể tới 1m8.

Dù chiều cao 1m76 vẫn còn cách chiều cao 1m88 ở thế giới thực của mình rất lớn, nhưng khi so với thế giới trước chỉ cao có 1m70 đã là một điều an ủi.

Người đại diện Đường Vũ lại gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài: "Vất vả lắm mới ôm được cái đùi lớn Tạ Văn, lại bị cậu phá hư cho tan tành, vừa rồi tôi mới họp với công ty, thương lượng một chút, nói cậu có thể đến xin hòa giải với Tạ Văn, để anh ta tạm tha cho cậu hay không."

Tạm tha cho cậu thì có ích lợi gì đâu?

Bây giờ kẻ địch lớn nhất của cậu không còn là đối tượng nhiệm vụ nữa rồi mà chính là hệ thống chủ âm trì địa ngục kia.

Người mà nó muốn đối phó là Tạ Văn, chỉ cần cách xa Tạ Văn một chút thì hệ thống chủ sẽ không tìm được anh.

Thật ra thời điểm bây giờ cũng không tệ lắm, vì cậu với Tạ Văn còn chưa chính thức xác lập mối quan hệ yêu đương.

Nếu như vào một tuần sau, khi cậu và Tạ Văn đã là người yêu của nhau, khi đó muốn thoát thân khỏi trận đấu sặc mùi thuốc súng với hệ thống sẽ không còn dễ nữa.

Bởi vì con người của Tạ Văn vô cùng cố chấp.

Cũng bởi vì có tính cách như vậy nên anh mới chọn con đường tự sát bằng đốt than như kết cục khi trước.

Tuy rằng Hoa Triều đã biết đối tượng nhiệm vụ của tất cả thế giới đều là cùng một người, nhưng khí chất và dung mạo của họ lại không giống nhau hoàn toàn.

Trong đầu Hoa Triều lại hiện ra khuôn mặt Tạ Văn, một đôi mắt vừa u uất vừa hung tàng, khóe mắt điểm xuyết viên lệ chí nho nhỏ kia, vừa nhìn đã biết là một người rất lạnh lùng. Ấy mà con người này lại nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình xiết bao, giọng nói vừa trầm thấp vừa mị hoặc gọi cậu "em trai."

Khi xưa xem cuộc đời là một vở kịch, vạn sự đều chẳng thèm để tâm.

Giờ đây đã dấn thân vào vở kịch, chỉ một chi tiết nhỏ mà thôi cũng đều như dao cùn cắt vào thịt, cơn đau cứ dai dẳng không dứt.

Ba ngày sau khi bị tuyết tàng, công ty đã cho người đến tịch thu ngôi nhà này.

Căn hộ được giao cho thành viên cùng nhóm của cậu là Trâu Hi, nhóm nhạc nam dựa hơi show tuyển tú này của bọn họ có tên là Súnhine, nhóm có tổng cộng mười hai người, Hoa Triều và Trâu Hi là hai người nổi tiếng nhất nhóm.

Năm đó, Hoa Triều debut C vị, Trâu Hi xếp thứ 2, bất kể là con đường phát triển, thiết lập hay nhan sắc thì cả hai đều có rất nhiều điểm tương đồng, cho nên cả hai cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Lúc Hoa Triều vừa thu dọn vali xong, Trâu Hi lập tức phô bày thanh thế bước vào.

Cả người hắn mặc toàn đồ hiệu, đeo một cặp kính râm phiên bản giới hạn, được một đám người vây quanh ở giữa, bày ra dáng vẻ nho nhã mà tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt từa tựa mắt hoa đào.

Hắn nặn ra một nụ cười châm chọc: "Cảm giác bị rơi từ trên mây xuống như thế nào, em út?"

Hoa Triều là người nhỏ tuổi nhất nhóm, khi vừa mới debut sắc vóc còn rất non nớt, các fan và nhân viên công tác bèn gọi cậu là em trai, xưng hô ngọt ngào sủng nịnh này đã trở thành biệt danh của Hoa Triều.

Thế nhưng xưng hô này thoát ra từ miệng Trâu Hi lại nghe chói tai vô cùng.

Hoa Triều xách vali đứng dậy, liếc Trâu Hi một cái, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra tên đồng đội plastic này.

Đối với một nhân vật không đáng bận tâm như vậy, ngay cả nói chuyện cùng hắn cậu cũng lười, vì thế lười biếng nhìn thêm một cái rồi xách hành lý đi luôn.

Hoa Triều làm bộ không thấy ý cười đã tắt trên mặt Trâu Hi, hắn ta khinh bỉ nói: "Chậc, lúc này rồi mà còn bày đặt kiêu ngạo nữa chứ."

Hoa Triều dừng bước, quay đầu mỉm cười nói: "Chỉ dựa vào khuôn mặt cực phẩm này của tôi."

Đương nhiên cậu biết điều Trâu Hi ghét nhất là cái gì, cậu vừa nói xong, sắc mặt hắn quả nhiên tối sầm.

Không có mắt hoa đào mà dám đi bài là mình có đôi mắt hoa đào tuyệt thế.

Không có da trắng hồng, làn da màu trắng bệch nhợt nhạt mà hết lần này đến lần khác lại đi marketing mình có làn da trắng hồng tuyệt vời.

Rành là đã sửa nát cả mặt mà lại thuê account marketing mình có vẻ đẹp tự nhiên, hắc Hoa Triều đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Hoa Triều chải tóc mái thành một dấu móc tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên, khiến bao người rung động, hắn ta cũng bắt chước chải tóc mái y hệt rồi mua bản thảo mình là thiếu niên dương quang xán lạn.

Tóc Hoa Triều bồng bềnh, xoăn nhẹ, hắn cũng muốn làm cho mái tóc mình được bồng bềnh hòng khoe khoang mình có tóc xoăn tự nhiên như hoàng tử nhỏ cao quý đáng yêu.

Còn nữa, cứ mỗi lần hắn trang điểm là lại tô đậm mi mắt, sống chết cũng phải vẽ ra đuôi mắt nội câu ngoại vểnh.

Hoa Triều lười phải quan tâm, với mặt hàng tiểu nhân thế này một khi đắc ý là mắt trợn lên trời, chỉ cần không thèm thấy tức thì đủ sức để đối phó hắn thôi.

Cậu kéo vali đi vào thang máy, xuống tầng 18 thì một người khác bước vào, một đồng đội khác của Sunshine là Mộc Mộc.

Mộc Mộc đi theo con đường chó con đáng yêu, luôn mang một dáng vẻ không hề có lực công kích nhưng thật ra thì lòng dạ nham hiểm, tâm cơ rất sâu.

Hắn nhếch môi cười với Hoa Triều, vừa lễ phép vừa xa cách hỏi: "Có cần giúp không?"

Hoa Triều cũng vô cùng khách sáo nói: "Cảm ơn, không cần."

Bầu không khí trong thang máy lặng im, hai người đứng như trời trồng với vẻ sượng trân lạnh nhạt.

Mối quan hệ giữa Hoa Triều và các thành viên trong nhóm không được hữu hảo cho lắm, cậu là người bị tập thể xa lánh.

Ngoài lý do đến từ đồng đội ra thì Hoa Triều tự nhận mình cũng góp một phần sức lực.

Đến với thế giới giả tưởng, cậu chẳng thèm che giấu tính cách hiếu thắng tranh đoạt bẩm sinh của mình, một khi ra tay là chẳng nể ai, vì mục tiêu tiếp cận thành công Tạ Văn hòng hoàn thành nhiệm vụ mà cậu đã đi cướp không ít tài nguyên vốn có của đồng đội.

Chương trình tạp kỹ giúp cậu bùng nổ kia là đoạt từ tay Mộc Mộc, khi tham gia cậu còn cật lực xào CP với Tạ Văn, khiến cho Sunshine vốn dĩ là dần nguôi giận lại bùng lên cơn ghen tức bởi lẽ cơ hội hot này là của Mộc Mộc mới phải.

Cửa thang máy mở ra, Hoa Triều chào tạm biệt với Mộc Mộc, kéo vali bước về phía trước.

Mộc Mộc nhìn bóng lưng rời đi của cậu, cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi xem cậu còn có thể kiêu ngạo như thế nào được nữa."

Sau này thế nào thì Hoa Triều không biết, giờ cậu chỉ biết trong thẻ mình chỉ còn có một vạn tám ngàn bốn, tiền mua vé máy bay cũng không hoàn lại được, tìm được một nơi trú tạm cũng là vấn đề.

Mưa phùn rơi lất phất, Hoa Triều không thể không gọi taxi đi đến một khách sạn rẻ bèo.

Tạ Văn vừa ra tay một cái là đã ngăn chặn tất thảy mọi đường lui của Hoa Triều.

Ở thế giới này cậu đã bị đặt ra hạn chế, không thể rời khỏi giới giải trí được nữa.

Tựa như không thể "ăn gà" trong trò chơi Kỳ Tích Noãn Noãn, cũng chẳng thể chơi Liên Minh Huyền hoại trong trò chơi "ăn gà".

Tình huống cam go rồi đây, Hoa Triều không thể không lấy ra hiệp ước phục sinh khi trước đã ký kết, ngó qua xem thử.

Sau khi xem xong, ý tưởng rời giới giải trí để mở quán trà sữa đã vỡ tan tành.

Hợp đồng giữa cậu và Tinh Hỏa media còn hai tháng, vốn dĩ hợp đồng gia hạn đã được kí xong nhưng Tạ Văn vừa lên tiếng một cái thì hết thảy đều chấm hết.

Vì lẽ sống mà phải tính kế sinh nhai thôi, Hoa Triều nhìn số dư trong thẻ mà thở dài ngao ngán, cậu mở lịch trình làm việc của mình lên, xem một vài lời mời hợp tác trong đó, rồi dựa theo phương thức liên lạc mà gọi điện thoại thử từng người.

Tất cả đều chối bay chối biến.

Cậu gọi điện suốt hai tiếng đồng hồ, miệng khô lưỡi rát, hớp một ngụm nước, nhìn chăm chú vào số điện thoại trên cùng ở danh bạ, ngẩn cả người.

Đó là số của Tạ Văn.

Người sẽ vượt hàng ngàn cây số từ nơi quay chụp cảnh diễn điện ảnh của mình đến chỗ đóng phim truyền hình của cậu, rồi phong trần mệt mỏi bay về suốt đêm chỉ để nhìn cậu một cái.

Người sẽ thì thầm bên tai gọi cậu "em trai" bằng chất giọng trầm thấp lưu luyến ý cười, đôi môi mát lạnh có mùi bạc hà sẽ rân rê hôn hít vào mắt và tai của cậu.

Người có chứng nghiện thuốc lá rất nặng nhưng sẽ không bao giờ hút thuốc thì có cậu ở bên cạnh, khẽ nói rằng sẽ sợ làm hư trẻ nhỏ.

Hoa Triều giống hệt một vampire, dò tìm trên người Tạ Văn rồi hút mạnh lấy ái tình thiếu thốn khi ở thế giới thực, để rồi trưng ra ánh mắt lý trí vô cùng mà đối xử với đoạn tình này.

Ngay cả khi Tạ Văn đốt than tự sát, tay cậu chỉ run rẩy một chút, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi cho anh.

Xem như là nhân quả báo ứng đã đến rồi đi, chịu cực chịu khổ ở thế giới này một chút cũng đúng thôi, dù sao Tạ Văn cũng chưa đến nỗi một tay che trời, chỉ cần mình biết nắm bắt lấy cơ hội thì sớm muộn gì cũng có thể giẫm những người đã khinh thường mình dưới chân.

Trong thời đại mà mạng xã hội lên ngôi, làm streamer nổi tiếng cũng không thua kém gì với làm minh tinh.

Dáng người thấp tí thì có sao, cơ hội đến thì chớ nên bỏ qua.

Và thế là dục vọng chinh phục của Hoa Triều đã nổi lên mãnh liệt, cậu mở app Mỹ Kỷ có lượng người truy cập đứng top1 thế giới, quyết định chuyển nghề sang lĩnh vực livestream.

Khi vừa đăng kí xong acc của Mỹ Kỷ và đang suy nghĩ cách để trở thành pháo vương số một trên mạng thì cái app này bỗng nhiên gửi tin nhắn đến nói cậu đã bị vi phạm, acc bị xóa bay.

Cậu còn chưa kịp livestream nói một chữ nào hết mà acc bị vi phạm kiểu gì?

Cậu không thể tin được, bắt đầu đăng ký tiếp, ai ngờ lúc nhập id vào thì phát hiện mình đã bị Mỹ Kỷ cho vào danh sách đen.

Cái gì vậy trời!

Cậu lại đăng ký một phần mềm livestream khác mà cũng có rất nhiều người xem, bị lỗi y chang.

Tất cả các phần mềm livestream đều đã block cậu hết rồi!

Cậu truy cập vào nền tảng để khiếu nại, ai ngờ bên dịch vụ chăm sóc khách hàng nói rằng hệ thống đã thất bại, kỹ thuật viên đang kiểm tra, rồi không có tin tức gì luôn.

Hoa Triều không còn cách nào khác đành phải tự mình liên hệ với đạo diễn có quan hệ không tệ với cậu, hỏi phim mới quay của anh ấy có nhân vật nào chưa xác định diễn viên hay không, cho dù là một vai phụ xuất hiện vài giây cũng được.

Đạo diễn kia tên là Thường Nhạc, là một đạo diễn mới còn rất trẻ, bối cảnh gia đình rất ra gì và này nọ.

Nào ngờ đầu bên kia trả lời: "Em trai à, anh không phải không muốn giúp em, Tạ Văn đã lên tiếng như vậy rồi, anh không muốn đắc tội anh ấy đâu."

Hoa Triều cắn răng nói: "Thế lực Tạ Văn lớn vậy sao?"

Thường Nhạc nói: "Thôi... kể với em cũng được, bất luận là phim truyền hình hay phim điện ảnh, chỉ cần xuất hiện mặt của em một cái thôi là khó qua thẩm vấn như lên trời, chi phí không kham nổi được đâu, người ta nắm thóp bọn anh như chơi."

Tâm trạng Hoa Triều dần dần chìm xuống đáy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net