Chương 29: Ai đó chẳng chịu nổi em trai làm nũng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đại diện Đường Vũ của Hoa Triều là một người có mối quan hệ xã giao khá rộng trong giới, thông qua vài người bạn mà hắn giao du khá tốt, vất vả muôn trùng, cuối cùng cũng đã liên lạc được với Tạ Văn.

Công tâm mà nói thì Hoa Triều chính là người nhỏ tuổi nhất trong số các nghệ sĩ tiềm năng mà hắn dẫn dắt, nên khó tránh có lòng thiên vị với cậu, không nỡ nhìn một hạt giống tốt như vậy bị chìm vào lòng đất.

Hắn nịnh hót Tạ Văn một hồi, Tạ Văn mới hỏi: "Em trai bảo anh tìm tôi đúng không?"

Giọng nói của anh trầm thấp hơi khàn, là một chất giọng vô cùng gợi cảm.

Đầu Đường Vũ lập tức nhảy số, cười nói: "Gần như là ý của em trai, dù sao em ấy cũng còn nhỏ quá, ba tháng trước vừa tròn 18. Đứa nhỏ này đi tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cậu có thể cho em ấy một cơ hội được hay không."

Tạ Văn nói: "Anh bảo em ấy tự mình cầu xin tôi."

Vậy là vẫn còn đường xoay chuyển tình thế, lòng thầm mừng rỡ, Đường Vũ vội vàng nói: "Nhất định nhất định, ngài chịu cho em ấy một cơ hội là quá tốt rồi."

Âm báo Wechat không ngừng vang lên.

Hoa Triều đang ăn mì gói trong phòng khách sạn, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tin nhắn người đại diện mình gửi đến.

"Tạ Văn đã đồng ý cho cậu cơ hội rồi đó, với điều kiện tiên quyết mà cậu nhất định phải đích thân đi xin lỗi người ta."

"Sống chết tùy cậu, cậu từng đến nhà Tạ Văn rồi đúng không, biết nên làm gì rồi chứ?"

Hoa Triều cầm đũa chọc chọc sợi mì, suy nghĩ một hồi rồi trả lời qua loa lấy lệ: "Cảm ơn anh Đường Vũ, em sẽ cân nhắc thật kỹ càng."

Thật ra là khỏi phải nghĩ, cho dù nghèo đến mức không có cơm mà ăn thì cậu cũng sẽ không đi tìm Tạ Văn, như vậy mới tốt cho cả hai.

Hoa Triều vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đăng ký trên nền tảng livestream, kết quả là mã số giấy tờ tùy thân bị kéo luôn vào danh sách đen, không cái nào đăng ký thành công.

Tiền trong thẻ ngày càng ít, một ngày bốn trăm tệ tiền phòng, không thể ở tiếp được nữa. Hoa Triều mất một ngày trời, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà gần bảy mươi mét vuông, tiền thuê hàng g là sáu ngàn tệ

Số dư chỉ còn hơn một vạn, nếu tiết kiệm sẽ sống được hai tháng.

Không thể ăn không ngồi rồi, nhưng đi làm thì cũng phải kiếm việc liên quan đến giới giải trí.

Hoa Triều cắn răng, quyết định làm diễn viên quần chúng, không cho cậu xuất hiện trên màn ảnh, chẳng nhẽ còn cấm cậu diễn xác chết nữa sao!

Hôm sau, dưới cái nắng như thiêu như đốt, cậu đến một đoàn làm phim, nhóm phụ trách diễn viên quần chúng vừa nhác thấy cậu đã cau mày, nói: "Chúng tôi tuyển diễn viên quần chúng đó, em trai à cậu là sao hot mà chạy đến đây làm gì."

Hoa Triều lau mồ hôi, cười tủm tỉm đáp: "Tôi muốn trải nghiệm cuộc sống một chút."

Người kia cũng cười theo: "Vậy cũng không được đâu, em trai đừng làm rộn nữa."

Hoa Triều năn nỉ mấy lần, tên kia đều cứng rắn không chịu.

Giữa trưa, mặt trời bỏng rát, quần áo trên người đã ướt sủng, khuôn mặt vương nét trẻ con của cậu còn nhỏ chỉ bằng một bàn tay, cả khuôn mặt ướt nhượt mồ hôi, làn da trắng sữa bị nắng hun nóng đỏ lên, tóc ướt dán vào mặt, tựa như mới vớt từ dưới nước lên.

Người phụ trách diễn viên quần chúng nhớ đến dáng vẻ tỏa sáng chói lòa trên sân khấu của cậu, lại nhìn bộ dáng chật vật của cậu bây giờ, trong lòng dâng lên chút lòng trắc ẩn.

Vì thế anh ta bảo: "Em còn trẻ, về nhà nghỉ ngơi đọc sách trau dồi tri thức đi, vài năm sau biết đâu lại nổi tiếng một lần nữa, làm trong cái giới này kị nhất là đắc tội người khác, cũng may em còn trẻ lắm, nói không chừng vẫn còn cơ hội thì sao."

Hoa Triều hiểu rõ những lời này là có ý gì.

Số dư trong thẻ ngân hàng đang rơi vào tình trạng báo động, Hoa Triều liếm đôi môi khô rát, đành phải lủi thủi về nhà.

-----

"Hôm nay em trai của anh chạy đến một đoàn làm phim xin vai diễn."

Tạ Văn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc, khẽ cau mày lại, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Tề Toại cười vang nói: "Trợ lý của tôi cũng ở trong đoàn, tôi nghe nói vậy mà Hoa Triều lại chạy đến đòi vai diễn quần chúng, hay cho một minh tinh lớn, anh xem bị anh chèn ép thành ra cái thể thống gì kia kìa."

"Hơn nữa, cậu ta nói gì cũng đã nổi tiếng một thời gian, chắc cũng có chút ít tiền tiết kiệm, sao lại phải lăn lê thành ra như vậy, vai quần chúng mà cũng ham hố, hahahahaa đứa nhỏ này cũng biết đùa ghê, rốt cuộc đang nghĩ cái thứ gì trong đầu vậy."

Thuốc lá từ từ cháy đỏ giữa các ngón tay của Tạ Văn, anh bỗng nói: "Em ấy không có tiền tiết kiệm, tất cả tiền tiết kiệm của mình đều đem đi quyên góp cho trẻ mồ côi."

Vẻ cười đùa trên mặt Tề Toại dần tắt, cuối cùng cũng biểu lộ thần sắc nghiêm túc: "Đứa nhỏ kia cũng không tệ nhỉ, nó cũng cùng mức thu nhập như Tiểu Hồng, kiếm được ít cũng phải cả ngàn vạn, tiền nhiều vậy mà nói quyên góp là quyên góp hết, hay là anh tha cho nó một lần đi, đừng chặn kín hết đường lui của thằng nhỏ như vậy."

Tạ Văn dập tắt thuốc lá, thản nhiên nói: "Tôi có chặn kín hết con đường của em ấy đâu, chỉ cần đến đây cầu xin một lần, có gì mà chẳng đoạt được?"

Tề Toại kinh ngạc: "Gióng trống khua chiêng đến mức đó chỉ để chờ đứa nhỏ đó cầu xin anh?"

Tạ Văn nhìn hắn, không phủ nhận.

Tề Toại không thốt nổi nên lời: "Chỉnh người ta nhiều như vậy là muốn quy tắc ngầm hả? Anh muốn nó xin anh kiểu gì, mặc một chiếc áo choàng tắm, hốc mắt đỏ ửng gõ cửa nhà anh lúc nửa đêm sao? Nhóc con mới mười tám thôi đó, Tạ ảnh đế anh nhắm làm được không?"

Tạ Văn liếc xéo Tề Toại, lệ chí dưới khóe mắt anh cùng với ánh nhìn u ám kia khiến người ta phải sợ hãi.

 Tề Toại rụt người ra sau, tuy rằng quan hệ cả hai rất tốt nhưng Tề Toại vẫn e dè anh ít nhiều.

Thế nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, hình như không có ai là không sợ anh.

Tạ Văn phun ra một ngụm khói trắng, có chút ưu phiền kéo kéo cổ áo, nhìn về phía bàn trà trước mặt, điện thoại đặt trên đó vẫn rất im ắng, ngay cả tin nhắn cũng không có.

Đứa nhỏ kia mưu mô chước quỷ, rất có chủ kiến của mình.

Chỉ có điều Tạ Văn không ngờ đến cậu lại ương bướng đến thế, cho dù phải đi diễn quần chúng cũng không chịu đến gặp anh.

Sắc mặt Tạ Văn âm trầm, dập tắt điếu thuốc.

Để xem thử đứa nhóc bướng bỉnh muốn tìm đường chết kia có thể chống chịu thêm được bao lâu.

Quả thật Hoa Triều chẳng đỡ nổi bao lâu, cậu chạy đi chạy lại cả ngày mệt vô cùng, tâm trạng càng ngày càng bi quan.

Cậu tắm rửa sạch sẽ, cầm khăn tắm lau sơ sài rồi ngã đầu xuống giường đi ngủ.

Hậu quả của việc không sấy khô tóc là cơn sốt cao lúc nửa đêm.

Nhiều ngày lao lực bôn ba cộng thêm áp lực tâm lý đè nặng lên vai khiến tình trạng cậu dần yếu ớt.

Cả người cậu nóng hừng hực, mặt đỏ phừng phực, mắt hằn đỏ quạch như nhỏ máu.

Hoa Triều có cảm tưởng không khí hít vào thở ra đều nóng hổi, đầu óc bị hơi nóng hun cho sắp bốc khói.

Đại não nặng nề trì trệ, tiếng ong ong không ngừng vang bên tai, mắt đau nhức không thôi, không nhìn thấy rõ điều gì cả, vừa mới đứng lên đã bủn rủn đến mức ngã ập xuống đất.

"Có vẻ sốt cao rồi đây." Hoa Triều lẩm bẩm trong miệng, gắng gượng đứng dậy nằm lên giường.

Cảm giác choáng váng ngày một dâng trào, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, tay chân đều phát run, thái dương giần giật, đau như bị người ta dùng máy khoan khoan vào, tối sầm cả mặt mày.

Thể chất của cậu đáng lý ra không tệ đến vậy, có lẽ do di chứng phản kháng với hệ thống chủ gây ra.

Hoa Triều chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, gian nan lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy mở danh bạ.

Giờ phút này bệnh đã nặng lắm rồi, đầu óc như bị thiêu đốt, trong lòng chỉ còn nhớ tới khuôn mặt của đối tượng nhiệm vụ.

Có cười lạnh, dịu dàng, trêu chọc, nghiêm túc, mỉm cười, có khi lại không thể hiện cảm xúc gì lên mặt, nhưng chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, là sẽ biết mình được trân trọng bao nhiêu, được yêu thương đến nhường nào.

Hoa Triều thở ra một hơi nóng rực, suy nghĩ trôi dạt tận đâu đâu, ngón tay theo bản năng bấm vào số Tạ Văn. Giao diện chuyển sang giao diện gọi điện thoại, lập tức được bắt máy trong một giây.

Giọng nói nhiễm chút từ tính, giàu cảm giác hạt phát ra từ đầu dây bên kia: "Cuối cùng em trai cũng chịu cúi đầu trước mặt anh rồi sao?"

Hoa Triều có thể tưởng tượng được dáng vẻ đắc ý của người ấy.

Cậu lại thở dài một hơi, cảm thấy có chút nhớ anh, lại thấy tên đàn ông thối tha này thật đáng giận.

Muốn mắng anh vài câu, nhưng rồi nhận ra mình mới là người làm chuyện quá đáng trước.

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, cơ thể khó chịu chẳng chịu nổi, khịt khịt mũi nghe như đang khóc.

Tạ Văn hỏi: "Thấy ấm ức sao?"

Hoa Triều bị chọc giận, hừ hừ hai tiếng.

Bệnh vào một cái là yếu  rệu rã, giọng nói mềm nhũn chẳng có sức, giống như một con vật nhỏ chịu nhiều tủi thân, ánh mắt ướt sũng, cẩn thận từng li từng tí chạm móng vuốt lên người ta, yếu ớt thăm dò.

Tạ Văn nghe giọng của cậu lúc này mà lòng thấy thích ý vô đối.

Cả hai đều biết rõ một điều.

Ai đó không chịu nổi em trai mình làm nũng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net