Chương 2: Bị tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nam Tinh mí mắt giựt giựt, cố gắng rút tay mình lại, nhưng con mèo con này xem chừng đói đến điên rồi, cắn cái gì cũng đều cảm thấy chảy sữa, làm cách nào cũng không chịu mở miệng.

Tư Nam Tinh đen mặt: "Nhả ra, ta cũng không phải mẹ của mi."

Tưởng bà bà không biết đã ngồi xổm sau lưng y từ khi nào, khẽ thở dài: "Haiz." Tư Nam Tinh lập tức quay đầu, ôm tim, cũng "Haiz" theo bà: "Bà bà, ngài đừng doạ cháu, cháu có bệnh tim, lỡ đâu doạ cháu phát bệnh, xíu nữa cháu thành quỷ giống bà tại chỗ luôn đó."

Tưởng bà bà trợn to mắt, trước giờ chưa từng thấy có người ăn vạ kiểu này với quỷ, trong lúc nhất thời lời giải thích soạn sẵn bị nghẹn lại trong họng.

Tư Nam Tinh hướng mắt nhìn về phía nhà bếp, con mèo lớn kia đang cúi đầu ăn hùng hục, xem ra canh sườn heo rất hợp khẩu vị nó.

Ổ của nó ở tiểu khu sắp bị phá bỏ, lại vừa mới sinh con, xem ra cũng không có cách nào tự mình ra ngoài kiếm ăn, trông bộ dạng hẳn đã đói rất lâu, miệng há to như máy xúc đất, miệng vừa táp xuống cơm trong chậu liền vơi đi một nửa, liên tiếp mấy bận là sạch bong, lúc này mới nhàn nhã uống nước canh ấm còn lại.

Tưởng bà bà thấy y đang nhìn con mèo, như cảm thấy có một tia hy vọng nhen nhóm, mắt lom lom hỏi y: "Này, ông chủ nhỏ, cậu, cậu thích mèo không?"

"Chẳng bao lâu nữa âm soa đại nhân đến đưa lão xuống dưới rồi, nơi này cũng sắp bị dở bỏ, vạn nhất bọn họ không phát hiện ở đây còn có mèo, chúng nó chẳng phải là..." Bà nói được một nửa rồi im bặt, chỉ đau xót mà "Haiz" một tiếng.

Tư Nam Tinh trầm mặc cùng bà nhìn nhau một hồi, mèo lớn ăn xong cơm, mặt đầy thoả mãn, ung dung thong thả ngồi xổm bên cạnh Tưởng bà bà, dùng đầu cạ tay bà. Tư Nam Tinh khẽ thở dài: "Hiểu rồi ạ, cháu sẽ mang ổ mèo con này về, trên phố cháu sống có nhiều người lớn tuổi, để cháu đi từng nhà hỏi có ai muốn nuôi mèo con không."

"Ôi! Ôi!" Ánh mắt Tưởng bà bà phấn khích, không nhịn được chà xát tay, "Chỉ cần mang ra là tốt rồi, mang ra ngoài là tốt rồi..."

Tư Nam Tinh nhìn về phía con mèo lớn dưới chân bà: "Còn nó..."

"Nó nha." Tưởng bà bà khom người ôm lấy mèo, rồi từ từ ngồi xuống bàn, "Nó thông minh lắm, tới lúc đó sẽ biết tự mình chạy, hãy để nó đi cùng lão đoạn đường cuối cùng này đi."

Tư Nam Tinh không nói gì thêm, y một tay cầm hộp cách nhiệt, một tay cầm giỏ đựng bốn con mèo con, hơi khom lưng tạm biệt bà.

Tư Nam Tinh đóng cửa lại rời đi, trong cửa Tưởng bà bà ôm mèo lớn, chốc chốc giúp nó chảy mượt lông. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi uống hết chén canh sườn kia, Tưởng bà bà cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn rất nhiều, oán khí lúc trước một mình bị mắc kẹt chết ở chỗ này tiêu tán đi không ít. Bà trầm ngâm chạm nhẹ vào con mèo, bỗng nhiên dưới chân con mèo lớn trở nên trống rỗng, lực chống đỡ dưới người đột nhiên biến mất, nó di chuyển tứ chi vững vàng đáp xuống đất, nghi hoặc bật người dậy bấu lên ghế "Meow" một tiếng.

Trong không trung truyền đến như có như không tiếng thở dài.

Tư Nam Tinh rời khỏi, linh lực của âm dương tạm thông mất đi hiệu lực, ranh giới giữa sinh linh và quỷ hồn càng trở nên rõ ràng. Tư Nam Tinh đứng trên hành lang, khó khăn phân ra mấy ngón tay mở sáng điện thoại, bật chức năng đèn pin, bất thình lình không kịp chuẩn bị rọi vào một gương mặt dính bê bết máu.

Sát Nha lấy lòng nhìn ý: "Aiyo, về rồi nà, tại sao còn mang theo mèo vậy nà? Há, há..."

Từ ngữ điệu chột dạ của cô cho thấy, cô nàng tuyệt đối là biết chuyện vừa nãy Tưởng bà bà lừa gạt y vì mấy con mèo này.

Tư Nam Tinh lười cùng cô nàng tính toán, chậm rãi thở ra một hơi: "Lần sau cô có thể lên tiếng trước rồi hẵng xuất hiện được hay không, để tôi chuẩn bị tâm lý trước, tôi thấy các người thật sự muốn giữ tôi ở lại đây làm quỷ."

"Làm sao dám ạ." Sát Nha lấy lòng đi theo phía sau y, "Chúc U Quân kia còn không nhúng tụi tôi vô chảo dầu chiên tới chiên lui chắc."

Tư Nam Tinh cười rộ lên: "Cô nghĩ mình là nem rán à."

Bọn họ đi ra khỏi toà nhà cũ này, bầu trời đã ngả sang một màu vàng óng —— đến lúc hoàng hôn. Tư Nam Tinh nheo mắt, dựa theo dĩ vãng, hoàng hôn ma quỷ lộng hành, chính là thời khắc quán ăn của y mở cửa, nhưng hôm nay y đã dán giấy thông báo nghỉ lên cửa từ sớm, cho nên cũng không cần gấp gáp.

Y đi về phía trước hai bước, con mèo con trong giỏ đột nhiên gào lên một tiếng thê lương.

Tư Nam Tinh dừng chân, Sát Nha một mặt lo lắng lại gần: "Làm sao vậy? Đây là đói bụng lắm rồi hả?"

Tư Nam Tinh xốc miếng vải phủ trên giỏ lên, chỉ thấy con mèo nhỏ đen thui kia gào tru tréo không ngừng, còn ba anh chị em kia của nó đang đè lên nhau ngủ say sưa, tựa hồ không có chút cảm giác nào.

"Hay là gặp quỷ? Sao lại kịch liệt như thế..."

Sát Nha lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn thấy Tư Nam Tinh yên lặng nhìn mình chằm chằm.

Cô nàng tức đến mức bay lên cao nửa mét: "Không thể trách tôi chứ! Mắt của nó còn chưa mở kia kìa! Cũng đâu thể bị tôi doạ sợ được? Hơn nữa nó từ nhỏ đã ở bên Tưởng bà bà, tôi coi như có máu me lai láng, cũng không thể doạ người hơn Tưởng bà bà mà!"

"Lúc trước là ai nói, Tưởng bà bà chết không thảm như mình, mặt mày hiền từ?" Tư Nam Tinh một bên nhíu mày, một bên xoay người đi hướng ngược lại.

Sát Nha kỳ quái đi theo phía sau y: "Đi đâu đó? Đường về không phải là hướng này à?"

Tư Nam Tinh liếc nhìn phương hướng muốn đi ban đầu, tối om không thấy rõ cảnh vật. Y không nói mình cảm thấy được có thứ gì đó kỳ quái, chỉ nói: "Qua siêu thị đằng kia mua cho mèo con ít bột sữa dê, cũng không thể để chúng nó đói cả buổi tối được."

Sát Nha lập tức nịnh nọt: "Tôi biết mà, ông chủ nhỏ đẹp người đẹp nết!

Tư Nam Tinh chậc một tiếng: "Tôi tại sao cảm thấy từ hình dung này của cô có hơi là lạ."

Sát Nha giả vờ cười phớ lớ.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Tư Nam Tinh đổi hướng đi, con mèo con kia liền không kêu nữa, ngồi sụp xuống một bên giỏ.

Y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sắc trời đột nhiên tối sầm, tiếng kêu thảm thương của mèo con cùng tiếng rít gào của Sát Nha đồng thời vang lên.

Tư Nam Tinh suy nghĩ thứ gì có thể khiến ngay cả quỷ cũng sợ đến như vậy, vừa ngẩng đầu—— chu choa mạ ơi, một con rắn khổng lồ.

Đầu rắn khổng lồ nhô ra từ trong khoảng không, thân rắn to dài không biết kéo đến nơi nào, chỉ có vầng trán lộ ra một mảng màu xanh nhạt, con ngươi vàng choé dựng đứng như một cặp đèn lồng lớn, không cảm xúc nhìn chằm chằm Tư Nam Tinh.

Tư Nam Tinh giờ phút này trong đầu toàn là đống thể loại phim kinh dị như [Mãng xà khổng lồ], [Trăn khổng lồ nguyên thuỷ], còn nhân tiện nghĩ tới con rắn này chỉ e ban nãy cũng ở trên đường chờ y về, mèo con cảnh báo để y thay đổi tuyến đường, không nghĩ tới đối phương cũng theo qua tới đây.

"Tư Nam Tinh?"

Đầu rắn giữa không trung phát ra tiếng người, Tư Nam Tinh một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, lớn như thế này, đa phần đều là rắn tinh.

Mà rắn tinh này biết tên của y, điều này vẫn làm người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Tư Nam Tinh gật gật đầu: "Là ta."

Sát Nha hận rèn sắt không thành bắt đầu ồn ào: "Anh nói với nó chi vậy, chạy đi!"

Tư Nam Tinh bất đắc dĩ liếc nhìn cô nàng một cái: "Không chạy nổi, tim tôi đau."

Sát Nha quả thật muốn quỳ xuống lạy vị đại gia này, trước thềm sinh tử, không chạy nổi anh cũng phải giãy dụa một chút chứ!

Thế mà con rắn tinh kia còn nghiêm túc mở miệng: "Ta và người xưa nay không thù không oán, nhưng có người muốn mạng của ngươi, ngươi chỉ có thể tự nhận xui xẻo."

Tư Nam Tinh không hiểu y vì sao có cảm giác... Con rắn này không được thông minh cho lắm.

Rắn tinh há to miệng, Sát Nha cùng mèo con kêu gào liên tục, Tư Nam Tinh giơ bàn tay lên: "Chờ đã!"

Rắn tinh còn thật sự dừng lại.

Tư Nam Tinh nhấc nhấc giỏ trong tay: "Chỗ này còn có bốn sinh mệnh nhỏ vô tội, nhân quả kia... cùng chúng nó, cũng không có gì đâu nhỉ? Ta đặt bọn chúng ra xa một chút trước đã."

Rắn tinh nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Ừ, trời cao có đức hiếu sinh."

Sát Nha há miệng run rẩy, một con rắn xông ra muốn đòi mạng người ta nói cái gì "Trời cao có đức hiếu sinh", thật mẹ nó buồn cười!

Tư Nam Tinh chậm rãi đặt giỏ xuống cạnh cột điện, còn tiện tay thả hộp cách nhiệt hai ngăn của mình xuống.

Rắn tinh lần thứ hai há miệng, Tư Nam Tinh lại nói: "Chờ đã."

Rắn tinh dừng động tác lại, thoạt nhìn hơi mất kiên nhẫn: "Lại làm sao nữa?"

"Ngươi cũng không thể nói trong bụng người còn có một sinh mệnh, bảo ta đợi đến lúc người sinh con xong đâu ha?"

Tư Nam Tinh: "...Ta là đàn ông, không có chức năng này."

Đồng tử rắn nhìn chằm chằm y một phút, có chút lúng túng mở miệng: "Ây, người ngươi nhỏ như thế, ta nhìn không rõ."

Tư Nam Tinh săn sóc mà tỏ vẻ thông cảm: "Ta nghe nói thị lực của rắn không tốt lắm, không sao."

"Ta muốn nói ở đây còn có một con quỷ, miệng ngươi há to như thế, ta sợ ngươi ngoạm cô ấy vào mất, để cho cô ấy chạy xa một chút được không?"

Sát Nha oà một tiếng bật khóc: "Ông chủ nhỏ! Tôi..."

Tư Nam Tinh đánh mắt ra hiệu với cô nàng, cô nàng vừa nghẹn ngào khóc thút thít, vừa bay ra phía xa xa.

"Lần này ok chưa?" Rắn tinh không tiếp tục tuỳ tiện há mồm, chỉ chăm chú nhìn y.

Tư Nam Tinh từ tốn gật đầu, miệng rắn há rộng ra, tích tắc khiến người ta có cảm giác muốn nuốt chửng cả bầu trời, Tư Nam Tinh rút lệnh bài trong túi ra được một nửa, chợt nghe thấy Sát Nha hét to một tiếng: "Nghiệt súc, ngậm miệng——".

Quỷ hồn hư ảo phút chốc ngăn ở trước người y, Tư Nam Tinh nhìn thấy rõ ràng, nửa cánh tay cô mới vừa bị miệng con rắn ngoạm vào trong nháy mắt liền biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi.

Y vươn tay tóm lấy Sát Nha ném ra sau, tiếng Sát Nha hét thất thanh "Ông chủ nhỏ——" cùng tiếng gió bay vút qua người y, Tư Nam Tinh giơ lệnh bài lên.

Trong phút chốc kim quang mãnh liệt, Tư Nam Tinh chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm" vang dội, tựa như một cánh cửa to bị đẩy ra từ từ, sát khí sôi trào trên kim quang, một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra, giọng nói lạng lùng hờ hững vang lên: "Ba Xà?"
*巴蛇(bāshé): Ba Xà, là một con rắn lớn có thể nuốt chửng cả một con voi thời Trung Quốc cổ đại. Sau này được ví như người có lòng tham không đáy, không biết thế nào là đủ trong Sơn Hải Kinh.

"A!" Rắn tinh kia nheo nửa con mắt, nửa người trên xoắn rụt lại, thấy rõ người đến một thân đầy sát khí âm phủ, "Chúc U Quân?"

Rắn tinh rõ ràng có chút kiêng kỵ, không dám manh động.

Tư Nam Tinh cũng có chút ngây người, người này chính là Chúc U Quân.

Y lúc trước bởi vì quản việc không đâu, suýt chút nữa chết dưới tay ác quỷ, được một âm sai cứu. Âm sai đó lật sổ Sinh Tử, nói cái gì y là ân nhân của Địa Phủ Thập Quân Chúc U Quân, nhắn nhủ ân nhân rằng, nếu như hành tẩu nhân gian gặp phải y, sẽ giúp đỡ một tay.

Ngày hôm sau âm sai đó liền mang theo tấm lệnh bài này tìm tới cửa, thương lượng với y mở quán ăn âm phủ.

Mà y còn chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo thật của Chúc U Quân.

Tư Nam Tinh nhìn nửa bên gò má của hắn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, tướng mạo tuấn mỹ lại sắc bén. Điển trai, nhưng một chút cảm giác quen thuộc cũng không có, cũng không biết ân nhân này của hắn đã là chuyện cách mấy đời.

Chúc U Quân mở miệng: "Ngươi tìm cậu ấy làm gì?"

"Ngươi đừng có xía vào! Ta tự có lý do!" Ba Xà phun ra tín hiệu đe doạ của rắn.

"Ngươi hôm nay không được mang cậu ấy đi." Chúc U Quân giương mắt, đầu rắn Ba Xà ngửa ra sau, giống như lò xo bắn ra, vòng qua Chúc U Quân lao thẳng tới Tư Nam Tinh.

Chúc U Quân cũng không nhúc nhích, nhánh gỗ mang theo màu máu đỏ tươi chui lên từ dưới đất, quấn quanh mõm rắn rồi trói chặt lại, bóp chặt cả một thân rắn to Ba Xà như cái bánh quẩy xoắn, mặc nó vặn vẹo thân thể thế nào cũng không mảy may nứt nẻ.

"Cút về." Chúc U Quân giơ tay, nhánh gỗ lập tức kéo Ba Xà bị bó thành kén gỗ vào lỗ đen.

Chúc U Quân lúc này mới xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau, Tư Nam Tinh cảm thấy ánh mắt nhìn mình của vị Chúc U Quân này, hình như có hơi... Phức tạp?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net