Chương 3: Mua thức ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nam Tinh đoạn đang gắng gượng đứng vững, lúc này bóng dáng Ba Xà đã biến mất, thân thể y hơi loạng choạng, Chúc U Quân nhanh tay đỡ lấy.

Chúc U Quân vừa đỡ xong liền muốn buông ra, ai ngờ bị hai tay Tư Nam Tinh giữ chặt: "Đừng động đừng động, đợi tôi hoà hoãn tí đã, hự, chân mềm nhũn rồi."

Chúc U Quân: "..."

Thoạt nhìn hắn không quen việc tiếp xúc thân thể với người khác cho lắm, lúc này đứng thẳng người, cánh tay cứng đờ để y dựa vào.

Tư Nam Tinh cũng không làm khó hắn, cố hết sức hít hà vài hơi rồi đứng dậy, Chúc U Quân còn chưa kịp thu tay về, lại bị Tư Nam Tinh bắt lấy, y nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch: "Không được không được, lại dựa nhờ một lát."

Chúc U Quân: "..."

Hắn thật sự không quen tiếp xúc với người khác ở cự li gần thế này, nhưng hắn đã xem sổ Sinh Tử của Tư Nam Tinh, tất nhiên cũng biết rõ thân thể y thật sự yếu nhược, không phải cố ý chọc ghẹo hắn, chỉ có thể đáp lại: "...Không sao."

Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

Sát Nha gấp đến độ xoay mòng mòng: "Ây, anh còn đi được không đó Tư Nam Tinh, đàn ông đàn ang không thể tuỳ tiện nói không được đâu nha!"

"Ây." Tư Nam Tinh nhắm chặt mắt, "Tôi sắp không được thật rồi, thời khắc cuối cùng còn được cô tặng cho câu chuyện cười lạnh, thật sự phải cảm ơn cô."

Chúc U Quân khô khan nói: "Cậu tuổi thọ chưa tận, sẽ không chết."

Tư Nam Tinh bật cười, y khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn gật gật đầu: "Vậy tôi lại cố gắng một chút."

Y buông tay đứng thẳng dậy, lần này không bị chúi xuống nữa.

Tư Nam Tinh lắc lư đến bên cạnh cột điện, đang định cúi người xách đồ thì Chúc U Quân đã nhanh hơn y một bước, xách cả giỏ lẫn hộp cách nhiệt lên.

Tư Nam Tinh sửng sốt một hồi, Chúc U Quân trông lạnh lùng, nhưng rất biết cách săn sóc, xem ra lời đồn y là ân nhân cứu mạng của đối phương trên phố, chắc hẳn là sự thật.

Sát Nha vốn dĩ cực kỳ sợ Chúc U Quân, nhưng đi theo bên cạnh Tư Nam Tinh, không hiểu vì sao lá gan bỗng nhiên to ra, cô nàng ngó nghiêng dáo dát hỏi: "Mấy con mèo này không phải bị gì rồi chứ? Tại sao tôi không nghe thấy tiếng kêu?"

Chúc U Quân nghe vậy liền xốc miếng vải hoa lên, vừa mới vươn tay, con mèo nhỏ đen thui bất thình lình nhảy xổ ra, há miệng ngoạm ngón tay của hắn.

Chúc U Quân cảm thấy số lần cứng đờ người cả đời này của hắn cộng lại cũng không bằng ngày hôm nay.

Hắn liếc nhìn Tư Nam Tinh, Tư Nam Tinh không những không giúp đỡ, mà còn sáp đến dòm dòm, kinh ngạc nói: Ấy chà, nó mở mắt rồi, người đầu tiên nó nhìn thấy là anh đấy, e là nó coi anh như mẹ ruột rồi."

Chúc U Quân: "...Bắt nó nhả ra."

"Nhả ra." Tư Nam Tinh vươn tay chọc nó, mèo nhỏ giương nanh múa vuốt làm thế nào cũng không chịu nhả, Tư Nam Tinh lắc đầu, "Nhìn bộ dạng nom rất thích anh, vậy nên...Chúc U Quân, ở âm phủ các người có thiếu mèo giữ cửa không? Tôi thấy hình tượng đen thùi lùi của nó cũng thích hợp lắm."

Chúc U Quân cúi đầu nhìn cả thân áo bào đen của mình, luôn cảm thấy y có ẩn ý gì khác.

"Vật sống không được vào âm phủ."

"Thôi vậy." Tư Nam Tinh trên mặt mang vài phần tiếc nuối, "Vừa mới mở mắt, liền phải đi xuống dưới cũng thật đáng tiếc."

Y như cũ đi về phía trước, tính toán đi siêu thị mua một số vật dụng cho mèo con, mấy con mèo con này còn quá nhỏ, trước tiên ở tạm nhà y mấy hôm, sau khi tiêm vắcxin phòng bệnh rồi hẵng tìm người nhận nuôi.

Chúc U Quân giúp y xách đồ, Sát Nha đi theo không xa không gần phía sau.

Tư Nam Tinh như đột nhiên nhớ ra cái gì đó hỏi: "Ah, tay của cô, không sao chứ? Vẫn chưa hồi phục sao?"

Y nhớ Sát Nha qua đời vì tai nạn giao thông, thời điểm mới vừa thành quỷ, xoắn bện như miếng bột nhão bị chày cán bột lăn qua, vất vả lắm mới tu bổ hồn thể lằng nhà lằng nhằng trở về hình dạng ban đầu, lại thiếu mất một tay, trông vô cùng đáng thương.

Sát Nha khịt khịt mũi: "Không biết nữa, tôi vừa mới thử, một chút phản ứng cũng không có..."

Chúc U Quân mở miệng: "Ba Xà nuốt trời, hồn thể bị nó nuốt vào sẽ thật sự biến mất."

Sát Nha gục ngã tại chỗ, thiếu chút nữa khóc oà lên: "Vậy tôi sau này đầu thai, không phải bị thiếu một tay à?"

Tư Nam Tinh nhìn về phía Chúc U Quân, nhíu mày: "Không thể nghĩ ra biện pháp sao?"

Chúc U Quân nhìn y: "Cô ấy vì cứu người, tất có công đức, chúng tôi sẽ giúp cô ấy, hiện tại..."

Chúc U Quân xoay người lại nhìn cô nàng một lúc, quỷ khí ngưng tụ trên cánh tay Sát Nha, từ từ hình thành một cánh tay hư ảo. Bàn tay này trong suốt hơn so với bàn tay trước kia của cô, thoạt nhìn gió vừa thổi là đung đưa theo gió ngay tắp lự, Chúc U Quân chỉ nói: "Trước tiên dùng tạm."

"Cảm ơn Chúc U Quân! Tôi không cần làm người cụt tay, đã là may mắn lắm rồi!" Sát Nha rất mãn nguyện, lật tới lật lui nhìn cái tay mới của mình, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô nàng luôn cảm thấy bản thân tựa hồ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tư Nam Tinh lúc này mới yên tâm, y cười cười nhìn Sát Nha chọc ghẹo: "Thiết lập này của cô, nôm na đã có thể đảm nhiệm vai nhân vật chính trong game hay truyện tranh rồi đấy."

"Đúng rồi, sau này âm phủ thưởng cho cô cái bông hồng lớn, nhớ tới chụp ảnh chung với tôi đó, bằng không thì tôi trao cờ thưởng trong quán cho cô nhé?"
*hình như đại loại là bông hồng dán trong sổ bé ngoan, hồi xưa mình đi học mẫu giáo hay được cô dán mấy cái bông hồng vô sổ rồi tích đủ bông sẽ có thưởng :3

"Tốt bụng như vậy luôn à?" Sát Nha mắt long lanh sáp lại, "Trên mặt cờ viết cái gì?"

"Viết là..." Tư Nam Tinh bắt đầu biên tập, "Cảm tạ nữ hiệp, phấn đấu quên tay, cứu tôi một mạng."

Trong mắt Sát Nha đầy vẻ thoả mãn, ngoài miệng còn muốn bắt bẻ vài câu: "Ây da, ý tứ cũng được đó, có điều không được hoa mỹ lắm, quá bình dân đi."

Tư Nam Tinh cười cong mắt: "Tôi nhớ kế bên siêu thị đằng kia có chợ rau củ tiện lợi, tôi đi mua cho cô hai cái móng giò, ăn gì bổ nấy, tẩm bổ cho cô."

Sát Nha muốn kháng nghị dựa vào cái gì mà nói móng giò có thể bổ tay cô nàng, nhưng vẫn không có tiền đồ mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Tư Nam Tinh quay đầu nhìn về phía Chúc U Quân trầm tĩnh, tựa như quen thuộc hỏi: "Chúc U Quân ăn móng giò không?"

Nếu không phải cô nàng đã sớm không còn chân, Sát Nha suýt chút nữa diễn cho Tư Nam Tinh xem một màn biểu diễn gọi là ngã từ trên cao úp mặt xuống đất ngay tại chỗ, cô nàng đen mặt dùng cái tay hiếm hoi còn sót lại liều mạng vỗ Tư Nam Tinh: "Anh có bệnh hông! Anh nhìn Chúc U Quân giống người ăn móng giò hông! Anh có thấy xấu hổ khi để người ta gặm móng giò hông hả? Cho người ta đồ cao cấp đi, đại loại như tôm hùm sashimi ý..."

"Tôm hùm cũng cao quá rồi." Tư Nam Tinh không cảm thấy có gì không đúng, y nhìn Chúc U Quân, lại hỏi, "Ăn được không? Móng giò."

Chúc U Quân chần chừ gật nhẹ đầu.

Tư Nam Tinh hài lòng, y nhìn qua Sát Nha: "Cô xem đi, người ta không tự cao tự đại, còn dễ hầu hạ hơn so với cô."

Sát Nha khịt mũi coi thường, sau đó trộm nhìn Chúc U Quân. Đối phương trường bào tay áo rộng, quả thật mang khí chất cao nhân không dính khói bụi trần gian, người như vậy gặm móng giò...cũng quả thật muốn chiêm ngưỡng một tí.

Tư Nam Tinh trước tiên đi siêu thị mua túi sữa dê nhập khẩu, còn mua thêm vài bình sữa, nhân viên thu ngân im lặng nhìn y, lại nhìn nhìn Chúc U Quân bên cạnh y, rồi lại nhìn cái giỏ hắn cầm trong tay, thế nào cũng thấy ánh mắt không đúng lắm.

Tư Nam Tinh lúc này mới kịp phản ứng, y mở chiếc giỏ cho đối phương xem, cười nói: "Ven đường nhặt được."

"Ahhh!" Nhân viên thu ngân kinh hô một tiếng, vẻ mặt hâm mộ nhìn tới lui mấy bận, còn nhiệt tình tặng một cây kẹo bạc hà.

Mèo khẳng định không ăn được kẹo bạc hà rồi, đây là muốn đưa cho người sống, Tư Nam Tinh thích thú vui vẻ hỏi Chúc U Quân một câu: "Anh có ăn kẹo không?"

Chúc U Quân lưỡng lự một hồi, vươn tay nhận lấy, học theo bộ dạng của y bóp kẹo ra khỏi giấy gói rồi ngậm vào miệng, vị ngọt mang theo hơi mát khuếch tán ngay trong miệng, lông mày Chúc U Quân khẽ giãn ra.

"Cái kia..." Sát Nha kêu bọn họ một tiếng.

Tư Nam Tinh vẻ mặt bày tỏ: "Cô ăn không được, ước ao cũng vô dụng."

"Không phải mà!" Sát Nha bĩu môi, cô cũng không phải con nít, mới không thèm kẹo đâu, cô lấy can đảm nói, "Chúc U Quân thật sự không thay quần áo khác sao? Ban nãy nhân viên thu ngân nhìn Chúc U Quân hoài luôn đó!"

Tư Nam Tinh hơi sửng sốt: "Hoá ra cô ấy không phải cảm thấy bọn tôi là kẻ tình nghi bắt cóc trẻ con bỏ trốn à?"

Sát Nha cạn lời: "Mạch não của anh là loại gì thế?"

Chúc U Quân trầm mặc nhìn y.

Tư Nam Tinh cảm thấy cả người này của hắn kỳ thực rất đẹp, khiên tốn lại sang trọng, quả thật khiến người khác chú ý một chút. Chẳng qua bây giờ người ra đường mặc đồng phục học sinh JK, váy LO, Hán phục dần dần nhiều hơn, nghĩ đến Chúc U Quân tiêu sái như vầy ra đường, cùng lắm bị người trên đường nhìn thêm vài lần, không đến nỗi bị xem như bệnh thần kinh.

Tư Nam Tinh ôm tâm lý thương lượng nói: "Thay quần áo không, Chúc U Quân?"

Chúc U Quân quan sát y một lúc, chiếu theo dáng dấp y rồi biến hoá cả người giống y đúc, T shirt đơn giản phối với quần tây dài, mặc trên người khác cũng mang theo một hương vị khác.

Chỉ có điều... tại sao lại giống hệt y chẳng khác chút nào.

Tư Nam Tinh gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân cũng khá dễ nhìn, không bị Chúc U Quân áp đảo quá thảm thương, nên thoải thoải mái dẫn hắn đi hướng chợ thực phẩm.

Hiện tại đang là giờ ăn cơm, đại đa số người mua thức ăn cũng đã mua xong từ trước, trong chợ không còn bao nhiêu người. Mà những người buôn bán nhỏ nhìn thấy hai thanh niên tuấn mỹ mặc cùng một kiểu dáng quần áo, nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực, phần đông vẫn hơi ngẩn ngơ.

Tư Nam Tinh đi thẳng đến quần thịt lợn, y với ông chủ nơi này từng trò chuyện qua vài lần, ông chủ lòng dạ rộng rãi thân thể béo mập mang theo một cây dao bếp lớn cán dày, cười hiền hậu: "Ồ, ông chủ nhỏ, hôm nay tới trễ vậy."

"Trên đường có chút chuyện, bị trì hoãn." Tư Nam Tinh cười cười, "Không sao, vừa hay kịp bữa tối, lấy một túi móng giò, phiền giúp tôi chặt ra làm đôi". "Được thôi." Ông chủ sảng khoái đồng ý, hạ dao gọn gàng, tiếng dao chặt xuống thớt vang dội cả một vùng, ông vừa chặt vừa cùng Tư Nam Tinh nói chuyện, hỏi: "Đây là bạn của cậu à? Trước giờ chưa từng nhìn thấy, lớn lên mặt mũi đẹp thật."

"Mới tới thôi." Tư Nam Tinh cười đáp lại, "Quan tâm cơ thể yếu ớt của tôi, giúp tôi xách đồ."

Y nói như thế, chủ quầy hàng liền tự động ngầm thừa nhận Chúc U Quân là đến giúp đỡ xách đồ, chặt xong móng gió liền trực tiếp đưa qua cho hắn, ngay khi Tư Nam Tinh định đưa tay nhận giúp, Chúc U Quân đã chuyển hộp cơm và giỏ mèo sang một tay, tay còn lại nhận móng gió.

Tư Nam Tinh sững sờ: "Để tôi xách đi, thế nào cũng phải để tôi xách một ít."

Chúc U Quân lắc đầu: "Thân thể cậu yếu."

Tư Nam Tinh nhìn mặt hắn, hắn cũng trông không có vẻ gì là đang tức giận, cũng không âm dương quái khí, bộ dạng này nhìn thế nào cũng thấy là đang nói thật lòng.

Tư Nam Tinh nhỏ giọng thầm thì: "Anh sao lại thành thật như vậy chứ."

Sát Nha khịt mũi khinh bỉ: "Há, mới lạ ghê ta ơi, anh vậy mà còn biết xấu hổ."

Ngược lại là Chúc U Quân, tựa hồ bởi vì một câu đánh giá "Thành thật" kia của Tư Nam Tinh, ánh mắt sâu thẳm nhìn y chăm chú.

Chính là loại ánh mắt phức tạp khiến người khác nhìn không thấu, Tư Nam Tinh luôn có một cảm giác rằng chuyện mình làm ân nhân có hơi kỳ quái, dự định lát nữa lúc ngồi ăn cơm, nhất định phải hỏi kỹ một tẹo.

Y dẫn Chúc U Quân rời khỏi chợ, tai thính nên nghe rõ mồn một những người bán hàng nhỏ phía sau xì xào bàn tán: "Kia là trang phục tình nhân? Đúng không!"

"Đây không phải trang phục tình nhân đâu, chẳng qua là một kiểu mua hai bộ mà thôi ."

"Bà không hiểu! Người trẻ bây giờ gọi cái này là trang phục tình nhân đó!"

Tư Nam Tinh: "..."

Y vươn tay kéo kéo ống tay áo Chúc U Quân: "Chúng ta đi nhanh lên."

"Hả?" Chúc U Quân có chút nghi hoặc.

Tư Nam Tinh thuận tiện quăng nồi lên đầu cô nàng Sát Nha đang khoái chí cười trộm: "Sát Nha đói bụng rồi, tôi sợ hồn phách cô ấy đói đến rời rạc."

Chúc U Quân muốn nói cho y biết hồn phách không dễ rời rạc như vậy, nhưng suy nghĩ lại bước nhanh thêm một chút cũng không khó khăn gì, vì vậy gật gật đầu, không nói tiếp.

Tư Nam Tinh sống trên phố cổ, nhà nhà đều có một khoảng sân kiểu xưa, đừng xem khu này cũ mà lầm, đắt xắt ra miếng đấy, nghe đâu vài căn nhà ở đây còn có văn hoá cổ vận*, biết đâu chừng không bao lâu nữa sẽ được đưa vào quy hoạch làm khu du lịch nhỏ.
*Cổ vận (古韵) là thuật ngữ trong Hán ngữ âm vận học, chỉ phương pháp vận âm (cách dùng từ trong thơ văn) trong tiếng Hán vào thời Tiên Tần Lưỡng Hán, theo truyền thống thì lấy kinh Thi làm khuôn mẫu.

Dù sao bên cạnh nhà y có mấy khu đã cải tạo thành nhà nghỉ, nghe đâu kinh doanh cũng không tệ lắm.

Tư Nam Tinh lười biếng, nên y mở một quán ăn nhỏ, thỉnh thoảng mở cửa, phần lớn thời gian đều đóng cửa. Hết cách rồi, động tác của y quá chậm chạp, không làm được nhiều việc.

Chẳng qua phàm là người thử qua món y nấu, đều tấm tắc khen một câu trù nghệ tuyệt vời.

Thời điểm bọn họ quay lại sân trước, Tư Nam Tinh chỉ cảm thấy phía trước sân nhỏ nhà mình xuất hiện âm khí, nhìn kỹ lại, hoá ra là âm sai phụ trách khu này đang sầu khổ ngồi xổm trước cửa nhà bọn họ, nhìn tấm giấy nghỉ phép dán trên cửa thở dài một hơi.

Tư Nam Tinh bật cười một tiếng: "Uất Trì, cậu tới đúng lúc lắm, có thể cùng ăn tối."

Y nâng nâng móng giò trong tay, Uất Trì hai mắt sáng bừng nhào tới, ai ngờ vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy vị lãnh đạo trực tiếp của mình, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Lợn...Lợn, Chúc U Quân!"

Chúc U Quân: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net