Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tông Tuyết Chân chưa gọi đến, Thẩm Tín không có số cô, mà dù có cũng sẽ không gọi.

Bây giờ là giờ nghỉ của cậu, thèm 5 vạn thật, nhưng không tới mức phải có ngay, nếu thật sự thích nhiều tiền đến thế thì cậu đã không mỉa mai người mình ghét trong công ty, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc bị sa thải.

Sau khi về nhà, Thẩm Tín mở WeChat, Lư Văn Nguyệt vẫn đang nói chuyện đã gửi thêm vài chục tin nhắn.

Cậu chọn đọc những cái quan trọng.

Lư Văn Nguyệt: Nói đi nói lại cũng sướng thật, vì Phó giám đốc Mạnh nên Cửa sau mới tự phụ tới mức đấy, ông toàn thiên vị tên đó, lần nào làm sai tụi mình cũng phải gánh, đoàn kết gì chứ, ghét chết đi được, mỗi cậu là dám công khai chửi lại.

Lư Văn Nguyệt: Ác giả ác báo, giờ cả nhà đều xui!

Lư Văn Nguyệt: Tổng giám đốc tức lắm, nói nếu chuyện gia đình của Phó giám đốc lại ảnh hưởng đến công ty nữa thì khỏi đi làm! Ha ha ha, đã cực!

Thẩm Tín gửi một câu.

Thẩm Tín: Tiếc là tôi không ở đó.

Thẩm Tín tiếc thật, dù cậu thấy ảo giác nhưng chỉ là một đoạn ngắn thôi, sao sánh được với hít drama tại hiện trường!

Nếu Lư Văn Nguyệt mà không bị lộ thì bây giờ cậu đã bắt xe tới công ty hóng rồi.

Lư Văn Nguyệt tám nhảm với cậu một lát rồi đổi chủ đề.

Lư Văn Nguyệt: Định chuyển sang làm gì?

Thẩm Tín: Chưa biết nữa, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính, mới có tiền bồi thường tai nạn lao động đây.

Lư Văn Nguyệt: Cái đồ 👍 , giựt được tiền bồi thường của cái công ty bốc lột đấy, kiếm ra job ngon nhớ alo, tôi xin nghỉ qua chỗ cậu ăn bám. À đúng rồi, định mở sạp bán chữ không? Tôi thấy với khả năng của cậu thì chắc chắn sẽ nổi tiếng nhờ viết câu đối Tết đấy!

Lư Văn Nguyệt: Cảm hứng mới! Vì không có tiền nên trước đêm giao thừa Tiểu đáng thương phải đi bán câu đối Tết tự viết, nhờ thế mà tình cờ gặp được tổng tài bá đạo!

Thẩm Tín yên lặng mắt trợn trắng.

Lư Văn Nguyệt là người bạn duy nhất của cậu ở công ty, là lập trình viên và cũng là đồng nhân nữ*, ngày nào cũng có những ý tưởng độc lạ, nghe nói còn trà trộn trên các web đồng nhân, thường nói với Thẩm Tín rằng sau này cô sẽ nổi tiếng, nhưng tiếc là lối viết quá thiên về khoa học nên đến giờ vẫn chưa có ai hỏi thăm.

#GĂH: 同人女 định dịch là fangirl mà có vẻ chưa bao quát lắm, 同人女" (tóng rén nǚ) là một thuật ngữ trong tiếng Trung Quốc, được dùng để chỉ những cô gái yêu thích và sáng tạo nội dung "đồng nhân" (同人), Mn góp ý nha

Lí do họ quen nhau cũng rất kỳ diệu, tại Lư Văn Nguyệt là một cô gái hướng nội sợ xã hội điển hình, hoàn toàn không có khả năng dính vào loại tâm thần như Thẩm Tín.

Lúc Thẩm Tín nhận việc, Lư Văn Nguyệt đã làm ở công ty 1 năm, oán khí nuôi được 10 thanh hắc kiếm. Vào hôm nhậm chức Thẩm Tín đã lật mặt với cấp trên cố tình làm khó mình, lúc cậu thản nhiên mỉa mai người đó đến nỗi đỏ mặt tía tai, Lư Văn Nguyệt thật sự đã vỗ tay tại chỗ.

Sau này Thẩm Tín mới biết cấp trên đó có căn to, thích làm khó nhân viên mới, hồi Lư Văn Nguyệt mới vào cũng bị chửi như rác rưởi.

Thẩm Tín: Tôi ghét viết.

Lư Văn Nguyệt: Bao nhiêu người thèm đấy, ít ai viết đẹp như vậy mà.

Thẩm Tín: Hồi nhỏ cậu mà luyện chữ ngày lẫn đêm, hôm nào cũng 10 tờ 20 tờ suốt 15 năm thì chắc chắn cũng viết đẹp như tôi thôi.

Nhìn thì có vẻ là truyền kinh nghiệm thành công, nhưng không giấu được ý vị mỉa mai.

Lư Văn Nguyệt: Tôi biết tại sao cậu ghét viết rồi.

Thẩm Tín: Mà nếu được tặng cờ thưởng cho Cửa sau thì 'Kính viếng' ổn không nhỉ?

Lư Văn Nguyệt:......

Múa miệng với Lư Văn Nguyệt xong, định thêm một hai câu nữa thì bỗng nghe thấy tiếng 'thình thình', hình như chim đâm vào cửa sổ.

Thẩm Tín cầm điện thoại đi ra ban công thì thấy ngoài cửa sổ dính một thứ màu trắng.

Hình như là người giấy, có tay chân, đầu có mắt với miệng cười quái dị, cẩn thận phát sợ.

Thẩm Tín chụp một tấm ảnh, cửa sổ vẫn rung, nhìn kiểu gì cũng thấy là do người giấy làm ra.

cậu gửi ảnh cho Lư Văn Nguyệt, ngay sau đó thì bị Lư Văn Nguyệt khủng bố tin nhắn.

Lư Văn Nguyệt: Vl cái gì đấy?! Người giấy hả?

Lư Văn Nguyệt: Má ơi! Có người hại cậu hả?!

Lư Văn Nguyệt: Phản diện hay xúi tiểu nhân hoặc dùng người giấy hại người đấy! Tiểu thuyết huyền học toàn viết thế!

Lư Văn Nguyệt: Chạy mau đi!

Thẩm Tín: Trong tiểu thuyết giải quyết thế nào?

Lư Văn Nguyệt: Đa số chỉ có nhân vật chính mới giải quyết được, dùng bùa hoặc kiếm gỗ đào, phải có pháp thuật mới được! Thôi cứ chạy đi!

"Bùa hả?" Thẩm Tín ngẩng đầu nhìn thoáng qua người giấy, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng sách của mình.

Thật ra lúc nhìn thấy người giấy thì ảo giác lại đến, nhưng khác với số mệnh của con người, trên người giấy có hình vẽ kỳ lạ màu vàng kim và một vòng tròn lửa màu đỏ quýt, hình như là một dạng bùa chú.

Cậu để người giấy ở đó, lập tức lấy một tờ giấy và một cây bút lông từ trong phòng sách ra.

Lúc ngồi trên ban công, Thẩm Tín nhìn thấy một đoạn ảo giác, cậu chấm mực rồi đặt bút xuống giấy vẽ ra cái hình đó.

Nếu Tông Tuyết Chân ở đây thì có lẽ sẽ càng tin việc Thẩm Tín là đại sư, vì bùa to bùa nhỏ cậu đều vẽ một cách dễ dàng, nhất là thời điểm Thẩm Tín cầm bút họa trên giấy, rất có phong thái khí chất.

"Có tác dụng không nhỉ?"

Thẩm Tín dán bùa đã vẽ lên cửa sổ, sau đó bất ngờ nhận ra động tác của người giấy đang chậm lại.

Tiếng đập cửa biến mất, người giấy nhỏ dính trên cửa sổ run bần bật như bị gió to thổi nhưng cây cối bên ngoài vẫn đứng im.

Bục, trên đỉnh đầu người giấy bỗng thủng một lỗ. Chỉ trong chốc lát, nước từ trong miệng nó ào ra như cái ly bị vỡ, vết nứt kéo xuống chân nó theo từng cơn run rẩy, cuối cùng rách làm hai ngay trước mặt Thẩm Tín.

Hình như mất tác dụng rồi, người giấy không còn dính vào kính nữa, rơi phất phơ xuống tầng dưới.

Thẩm Tín kinh ngạc nhìn người giấy rơi xuống dưới, lại nhìn thoáng qua lá bùa mình dán trên cửa.

Phù chú trên bùa hơi chuyển động, tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhẹ rồi dần tan biến trong không khí.

Đúng vậy, không phải ảo giác, phù chú vẽ bằng mực thật sự biến mất, Thẩm Tín ngó trái ngó phải, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp cho chắc ăn, trước mắt chỉ còn một tờ giấy trắng.

Ảo giác mới nhanh chóng xuất hiện trước mắt Thẩm Tín, vẫn là dạng phù chú kỳ lạ lúc nãy nhưng bên cạnh có thêm một dòng ghi chú.

Chú trừ tà — cổ

Loại phù chú xua đuổi mọi vật tà ác, vì cần hao một lượng lớn pháp lực để vẽ nên đã thất truyền từ ngàn năm trước.

Thẩm Tín:?

Cậu khó hiểu nhìn tờ giấy trên cửa, lại nhìn sang ghi chú.

Cái này khó vẽ lắm hả?

......

Tông Tuyết Chân run rẩy áp vào tường, răng đập cầm cập, ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn kiên định vươn tay che trước mặt Tông Tuyết Thiện, cố gắng bảo vệ người chị không còn bình thường ở phía sau.

Đang là buổi chiều nhưng trong phòng lại tối ngòm, Tông Tuyết Chân bấm công tắc liên tục, chẳng quan tâm tại sao đèn mãi không sáng nữa.

Cô gần như tuyệt vọng.

Không phải cô quên không gọi cho Thẩm Tín, cô muốn đưa chị ra khỏi cái tổ quỷ đó đã rồi mới gọi cho cậu, nhưng không ngờ vừa bước vào nơi này đã biến thành mê cung, căn nhà quen thuộc trở nên vô cùng lạ lẫm.

Khó lắm mới tìm được Tông Tuyết Thiện, con đường vừa đi qua lại biến mất trong bóng tối.

Bóng tối không nên xuất hiện lại dần dần lan về phía này, cô thử gọi cho Thẩm Tín nhưng lại tuyệt vọng nhận ra không thể gọi được.

"Vương Thư Dương!" Tông Tuyết Chân run rẩy mở miệng, "Là anh phải không!"

"Hại người khác sẽ gặp báo ứng!"

Không gian yên tĩnh lúc lâu, bỗng một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.

"Báo ứng? Ha ha, biết ngay là mày đã nhận ra rồi mà." Đó là giọng của Vương Thư Dương, "Thầy từng nói: Một số người trời sinh thể chất đặc biệt, vừa gặp tao mày đã sợ đến nỗi phải lùi lại, thấy gì đấy?"

"Mà tao cũng biết mày sẽ không nói, không cần nói."

Toàn thân Tông Tuyết Chân run rẩy, giọng điệu Vương Thư Dương tràn ngập sát ý.

"Phải xử mày tao mới yên tâm lấy tiền được!"

Bóng tối nhanh chóng lan đến, Tông Tuyết Chân muốn lùi lại nhưng phía sau chính là tường, hoàn toàn không còn đường trốn nữa.

Cô chỉ có thể nhắm mắt siết chặt tờ giấy Thẩm Tín đưa, "Anh Thẩm chắc chắn sẽ đến cứu chúng tôi!"

"Anh Thẩm? Cái thằng mặt phấn đấy hả." Vương Thư Dương lập tức trở nên phẫn hận rồi lại chuyển sang hả hê, "Thằng đấy không cứu mày được đâu, giờ chắc nó chết rồi đấy!"

"Nhảy lầu hoặc bị xe tông nhỉ? Mày thích kiểu nào? Tao cho nó thử!"

Tông Tuyết Chân không ngừng lắc đầu, "Không, không đâu, ngài ấy là......"

"Trước khi chết tao có thể cho mày coi xác nó!"

Bóng tối lập tức tràn đến dưới chân Tông Tuyết Chân, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Thư Dương đột nhiên gào lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tông Tuyết Chân, bóng tối nhanh chóng lùi hoàn toàn về sau và biến mất ngay chỉ trong một giây, Vương Thư Dương cong lưng rên rỉ liên tục, sau đó phun ra một cục máu đen đặc sệt.

"Sao lại......"

"Thuật rối giấy bị phá rồi sao?! Không thể nào!!"

Gã ngẩng đầu đối mặt với Tông Tuyết Chân, ánh mắt hung ác, vòm miệng toàn là máu, "Coi như mày giữ được cái mạng!"

Sau đó gã quay lưng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tông Tuyết Chân nhìn gã bỏ đi, sau đó mới cảm giác được hai chân mềm nhũn, tim đập thình thịch, vô thức ngồi phịch xuống đất.

Đã có chuyện gì? Sao gã đột nhiên bị thương?

Lúc nãy gã nói phải đi xử lí Thẩm Tín, chẳng lẽ là ngài ấy?!

Thẩm Tín đả thương Vương Thư Dương từ xa, cứu mình và chị!

Tông Tuyết Chân chưa kịp khóc vì vui mừng thì bỗng có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ sau lưng.

Tông Tuyết Thiện day huyệt Thái Dương vì cơn đau đầu mãnh liệt, cô mở to mắt, con ngươi màu đen tràn đầy chật vật, cố gắng điều chỉnh tiêu cự thì thấy được Tông Tuyết Chân.

"Chân Chân?" Tông Tuyết Thiện hoang mang hỏi, "Sao em lại ở đây? Còn ngồi dưới đất nữa?"

"Chị?!" Tông Tuyết Chân đột nhiên cầm tay Tông Tuyết Thiện, "Chị tỉnh rồi! Chị bình thường lại rồi!"

Cô nhào lên ôm lấy chị gái mà khóc thành tiếng, bao nhiêu sợ hãi và lo lắng như tuôn trào.

Tông Tuyết Thiện bị ôm không hiểu gì, tay lại vô thức vỗ sau lưng em mình.

Giống hồi nhỏ từng dỗ dành đứa em gái duy nhất của mình.

———————————————————————-

#GĂH: bộ này t làm lấy kinh nghiệm thể loại linh dị hoy, sai ở đâu mn chỉ giúp nha. T cũng sẽ cố gắng làm hoàn thiện nhất có thể.
Nhưng note một cái là ở ngôn ngữ gốc tác giả có lặp từ và chi tiết, hay những cụm bị sai chính tả thì t đều điều chỉnh lại sau khi edit á. Mn thấy không hợp ở đâu thì alo t nha kk


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net