Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi biết được việc mình sắp đính hôn từ em gái, đối tượng là một tên vô lại chưa tốt nghiệp cấp 2, Tông Tuyết Thiện đã rất hoang mang. 

Bởi vì cô hoàn toàn không nhớ gì, cũng không hề quen biết Vương Thư Dương.

Rất khó để tiếp thu hết mọi chuyện, nhưng cô tin em gái sẽ không lừa mình. Tông Tuyết Thiện đứng dậy, bắt đầu kiểm tra lại lịch trình và lịch sử giao dịch gần đây, quả nhiên có rất nhiều khoản chi lớn không có trong trí nhớ, và nhà của mình.. Rõ ràng đã có dấu hiệu sinh hoạt của một người khác. 

Chẳng lẽ là thật? Thật sự có một người đàn ông tên Vương Thư Dương đã điều khiển mình kết hôn với gã?

"Ba mẹ không đồng ý, vẫn giữ sổ hộ khẩu nên giờ hai người vẫn chưa kết hôn!" Tông Tuyết Chân vội vàng giải thích.

Tông Tuyết Thiện đã hoàn toàn tin, sắc mặt vô cùng khó coi. 

So với người bình thường thì Tông Tuyết Thiện tiếp thu loại chuyện siêu nhiên này nhanh hơn, vì em gái Tông Tuyết Chân của cô có mắt Âm dương, từ nhỏ đã thấy được nhiều thứ kỳ lạ.

Bây giờ cô tức giận hơn là sợ hãi.

Giận bản thân bị điều khiển quá dễ dàng, giận bản thân sau khi bị điều khiển còn suýt làm tổn thương gia đình. 

"Bây giờ ta làm gì? Chắc chắn gã đó sẽ quay lại, em nói chuyện Vương Thư Dương bị thương nên bỏ chạy là thế nào?" Tông Tuyết Thiện hỏi em gái.

"Chắc chắn là anh Thẩm!" Tông Tuyết Chân trả lời, vì cuống lên nên ăn nói lộn xộn, "Chị nhớ hồi đại sư bảo em sẽ gặp được quý nhân không? Anh Thẩm là người đó, ngài ấy đang tu hành nhập thế nên không được gọi là đại sư, Vương Thư Dương nói sẽ đi xử lý anh Thẩm nhưng sau đó bị hộc máu!"

"Anh Thẩm đồng ý giúp em rồi, chắc chắn ngài sẽ có cách!"

Tông Tuyết Thiện hơi nhíu mày, cố gắng nắm bắt trọng điểm từ những gì Tông Tuyết Chân vừa nói, "Anh Thẩm này có thể giúp chúng ta phải không?"

Em gái gật đầu thật mạnh.

"Gọi đi." Tông Tuyết Thiện đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, gặp phải chuyện này nhưng vẫn giữ bình tĩnh, "Bây giờ phải gặp được người đó, còn lại để chị."

Tông Tuyết Chân ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, để em gọi ngài ấy ngay!"

"Đợi đã." Tông Tuyết Thiện ngăn Tông Tuyết Chân đang sốt ruột lại, "Chân Chân, chị chuyển cho em một số tiền, em chuyển qua cho người đó trước."

"Nếu lúc nãy người đó đã giúp chúng ta như em nói, vậy thì họ đã cứu mình một lần, mình không phải người vô ơn, phải biếu tiền bày tỏ lòng thành."

Tông Tuyết Chân ngộ ra, vội vàng nghe theo.

Bên kia, sau khi báo lại với Lư Văn Nguyệt, Thẩm Tín rảnh rỗi không có gì làm nên bắt đầu trải giấy vẽ bùa trong phòng khách. 

Trí nhớ của cậu rất tốt, đa số nhìn một lần là nhớ rồi, bao gồm cả một phù chú kỳ lạ. 

Vẽ lên tục ba tấm, Thấm Tín vẫn chưa thấy khó vẽ ở đâu, thậm chí còn suýt nghĩ bác sĩ nói khá đúng, ảo giác là ảo giác, sao mà tin được mấy thứ xuất hiện trong ảo giác chứ?

"Bùa trừ tà." Thẩm Tín nhìn ghi chú bên cạnh phù chú, tặc lưỡi, "Không biết có bùa chiêu tài không nhỉ, hút ít tiền."

Vừa dứt lời thì có tiếng chuông reo, Thẩm Tín đặt bút sang một bên để xem điện thoại, mở WeChat ra thì thấy có thêm một yêu cầu kết bạn. 

Nội dung chào hỏi: 【 Anh Thẩm, tôi là Tông Tuyết Chân! Nhanh, thêm tôi đi! 】

Ô! Đại gia 5 vạn đây mà.

Thẩm Tín đồng ý kết bạn, trên màn hình lập tức xuất hiện một xâu dấu chấm than. 

【 Anh Thẩm, tôi là Tông Tuyết Chân! Nhanh, thêm tôi đi!: Anh Thẩm!!! 】

Vãi, tự động lưu rồi!

Thẩm Tín nhanh chóng mở ghi chú bạn tốt ra sửa lại tên cho cô, trong lúc đó điện thoại vẫn rung không ngừng, có thể thấy Tông Tuyết Chân thật sự rất kích động, sau khi Thẩm Tín quay về khung chat thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. 

【 Tông Tuyết Chân: Cảm ơn anh Thẩm đã cứu tôi và chị gái! 】

【 Tông Tuyết Chân: WeChat chuyển khoản 5w】

【 Tông Tuyết Chân: Đây là phí cảm ơn của chị tôi! Anh Thẩm đúng là thần! Không những đánh lùi Vương Thư Dương mà còn giúp chị tôi hồi phục! 】

【 Tông Tuyết Chân: Chị tôi muốn gặp anh Thẩm để bàn kế hoạch tiếp theo, tránh xa rắc rối về sau, chị cũng rất muốn đích thân cảm ơn ngài! 】

Thẩm Tín nhìn 5 vạn, hai con ngươi rung như động đất.  

Không, mình làm gì đâu? Sao tự dưng bảo mình cứu người? Sao tự dưng đánh lùi Vương Thư Dương? Sao tự dưng chuyển tận 5 vạn tiền cảm ơn?

Cung kính nhận tiền xong, Thẩm Tín vô cùng nể phục, thành khẩn xin lỗi tấm bùa mình vẽ.  

"Tôi sai rồi, ngài chiêu tài được thật, tôi sẽ cúng cho ngài!"

......

Chị em nhà họ Tông rất sốt ruột, Thẩm Tín cũng hết cách, suy cho cùng thì cậu cũng đã lơ mơ nhận 5 vạn tiền cảm ơn, đành phải thu dọn đống bùa đã vẽ trên bàn, sau đó bắt taxi đến điểm hẹn. 

Cậu tưởng mình đã nhanh rồi mà hai chị em đó còn nhanh hơn, đã sớm chờ ở đó. 

Tông Tuyết Chân thấy cậu đến rồi thì vội đứng lên vẫy tay, Thẩm Tín đi sang thì thấy thêm một người phụ nữ khác ngồi bên cạnh, hẳn là chị gái cô, Tông Tuyết Thiện. 

Hai mắt thâm đen, sắc mặt mệt mỏi, thường day huyệt Thái Dương, có vẻ là đau đầu, nhưng vừa thấy Thẩm Tín thì lập tức cười lễ phép. 

Ảo giác xuất hiện.

Quá khứ của Tông Tuyết Thiện tương tự như Tông Tuyết Chân, ngoan từ nhỏ, sau khi đậu vào một trường đại học nổi tiếng thì thành lập công ty thời trang, sự nghiệp hô mưa gọi gió, không có bạn trai, cho đến khi gặp phải Vương Thư Dương mới bị gã nhắm vào.  

Tuy tạm thời Tông Tuyết Thiện đã khôi phục ý thức, nhưng Vương Thư Dương vẫn chưa từ bỏ, gã sẽ lại tìm đến nữa, Tông Tuyết Thiện bị điều khiển kết hôn, nửa năm sau 'bất ngờ qua đời', gia đình không tin nguyên nhân cái chết ngoài ý muốn nên đã sử dụng nhiều cách để điều tra, cuối cùng bị Vương Thư Dương trả thù, cả gia đình bốn người chết oan uổng.

Vương Thư Dương thừa kế tài sản của Tông Tuyết Thiện, cuộc sống như diều gặp gió.

Cũng liên quan đến kết quả của Tông Tuyết Chân như cậu đã thấy.

Lúc Thẩm Tín quan sát Tông Tuyết Thiện thì cô cũng đang quan sát cậu, khi nhìn thấy Thẩm Tín cô khá kinh ngạc, chỉ nghe em gái nói gặp được quý nhân, nhưng không ngờ quý nhân này lại trẻ đến thế, không biết đã được 25 chưa. 

Nhưng không thể phủ nhận rằng người này mang theo một loại khí chất không tên, trầm lặng nho nhã.

Sự nghi ngờ của Tông Tuyết Thiện biến mất hơn phân nửa.

"Anh Thẩm." Tông Tuyết Thiện đứng dậy vươn tay với Thẩm Tín, "Cảm ơn ngài đã cứu tôi và em gái."

Thẩm Tín bắt tay với cô rồi ngồi xuống ghế đối diện, không nói mình chẳng hề biết gì. 

Cậu ho khan, quyết định không biết thì cũng coi như biết, "Mọi người không sao thì tốt rồi."

"Nhưng tiếp theo phải làm gì? Vương Thư Dương bị thương, nhưng sẽ luôn có thời cơ để quay lại tìm chị gái tôi." Tông Tuyết Chân trông mong nhìn Thẩm Tín, "Anh Thẩm, ngài có cách nào đánh bại gã không? Tà thuật của gã làm thế nào vậy?"

Đúng, làm thế nào? Vương Thư Dương đã làm gì? Cậu có biết gì đâu.

Thẩm Tín tự nhủ, miệng thì im lặng không nói gì.

"Chân Chân, đừng căng thẳng." Tông Tuyết Thiện nhỏ giọng an ủi Tông Tuyết Chân, "Anh Thẩm đây sẽ có biện pháp riêng."

Nói xong cô lại nhíu mày day huyệt Thái Dương, hình như rất đau đớn.

Thẩm Tín ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, không ngờ ảo giác xuất hiện trước mắt lại là trạng thái hiện tại của cô chứ không phải số mệnh. 

【 Tông Tuyết Thiện: Di chứng của thuật rối giấy . 】

【 Phương pháp giải quyết: Phơi nắng mỗi trưa trong một tuần hoặc sử dụng 'bùa trừ tà - cổ'. 】

Thẩm Tín hơi nhướng mày.

Thuật rối giấy? Bùa trừ tà?

Chả có bút thường nữa chứ huống gì là bút lông, cậu hay không đem bút theo vì thật sự rất ghét viết, chỉ khi đi làm mới thấy nó trên bàn, làm gì có ai cầm theo bút ra ngoài đường hàng ngày. 

Nghĩ vậy, Thẩm Tín bèn đi ra quầy thu ngân, chị em họ Tông khó hiểu nhìn cậu mượn một cây bút rồi quay lại. 

"Em biết rồi." Tông Tuyết Chân thì thầm với chị gái: "Chắc là anh Thẩm định viết mật mã cho người khác khỏi biết!"

Sau đó các cô trơ mắt nhìn Thẩm Tín cầm bút trở về nói với Tông Tuyết Thiện: "Đưa tay cho tôi."

"Tay?" Tông Tuyết Thiện sửng sốt.

Tuy không biết Thẩm Tín định làm gì, nhưng cô vẫn đưa tay ra. 

Thẩm Tín bấm bút bắt đầu vẽ, đó hẳn làm dạng ký hiệu khá phức tạp vì Tông Tuyết Thiện cảm giác được đầu bút di chuyển vài vòng, đầu ngòi bén nhọn kích thích phần thịt lòng bàn tay khiến cô suýt vô thức rụt tay lại. 

Cũng may cô không làm thế, Thẩm Tín cũng nhanh chóng dừng bút. 

"Đây là gì?"

Thẩm Tín cất bút, "... Bùa trừ tà, kiểu thế?"

Bùa trừ tà?

Lúc này Tông Tuyết Thiện hậu tri hậu giác nhận ra mình không đau đầu nữa. 

Sau khi tỉnh dậy cô luôn bị đau đầu, như có cái gì chui vào đục ra từ bên trong, chịu không nổi nhưng vẫn giả vờ bình thường trước mặt em gái, vậy mà bây giờ dường như cơn đau đã hoàn toàn biến mất, như thể trước đó chỉ là mơ vậy.  

Cô kinh ngạc nhìn lòng bàn tay, lại kinh ngạc nhìn phù chú đang dần dần biến mất!

Là thật, là đại sư thật rồi! Đúng là quý nhân thật rồi!

"Nếu là Vương Thư Dương thì......" Thẩm Tín suy nghĩ, "Hai người sợ tà thuật của gã đó đúng không? Hình như vất cái tà thuật đi thì gã chỉ là thằng vô lại bình thường thôi."

"Tôi vẽ cho một lá bùa cho hai người."

Ánh mắt Tông Tuyết Thiện lóe lên, nhìn có vẻ rất vui mừng, cô đứng lên, "Không đủ, anh Thẩm, ngài có thể cung cấp bao nhiêu bùa? Mấy tiền một tấm?"

Thẩm Tín định vẽ miễn phí khựng lại, một lát sau mới mở miệng, "......100?"

"Quá rẻ!" Tông Tuyết Thiện chộp lấy tay Thẩm Tín, "Anh Thẩm, tôi muốn mua một trăm tấm! Tôi gửi thêm 5 vạn phí cảm ơn! Ngài giao bùa cho tôi nhanh nhé!"

Thẩm Tín:...Ớ?

Cái bùa đấy chiêu tài được nữa hả?

Một tấm 100 mà cũng bán được 100 tấm???

----------------------------------------------------------------

#GĂH: khứa này may mắn dữ :v Làm t nhớ hồi bữa có má đấy ghi láo trong CV để được nhận việc, sau này quản lý nhờ làm cái đó mà má hổng biết gì cũng làm được nữa :v Đúng trong cái rủi có cái may.

Bộ này thụ cũng là người bình thường, có ích kỷ, bảo thủ, cố chấp, t chưa đọc hết nhưng mà hi vọng tác giả cho char dev ổn áp xí, trưởng thành lên từng ngày, chứ hổng ai hoàn hảo ngay từ đầu hết. Ai cấn vụ cái miệng cầm đèn chạy trước ô tô của thụ là có đoạn ở chương trước nói là ổng hay nói không suy nghĩ rồi nha :v 

Bộ này t làm để lấy kinh nghiệm nên mn đọc hoan hỉ với nhân vật nha. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net