Chap8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới lại bắt đầu, Miên xuống tầng cùng Quốc ăn sáng, anh nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, nhăn mày. Miên giả vờ như không thấy, cắm đầu vào món mì trứng của bác Quế, chẳng mấy chốc hết sạch.  

Quốc đèo Miên đi học, cô ngồi sau, tựa vào lưng anh, câm như hến. Đầu óc cứ chu du tận đâu...

Suốt năm tiết học, Miên ngồi mơ màng, không hề tập trung vào bài giảng của giáo viên. Linh kể những gì cô cũng không nhớ. Bản thân vẫn còn sốc sau vụ máy tính tối qua...

Hôm nay Quốc không đi tập bóng rổ, anh thấy Miên hơi lạ, chẳng biết có phải mệt hay không, định sẽ chở cô về sớm. Đoạn gần tới quán tạp hóa phía trước, đang định mở miệng hỏi thì Miên phía sau đã lên tiếng.

"Mua kem cho tôi đi".

Mau thật, im im nãy giờ thì ra cũng biết cơ đấy! Quốc tạt xe vào lề đường, chọn 3 cây kem, vị Miên thường ăn, đưa cho cô đang đứng đợi bên ngoài.

Miên vui vẻ thưởng thức, đống suy nghĩ hỗn tạp nhờ kem của Quốc mà tan biến...

Cô đung đưa chân, mắt bâng quơ nhìn lên bầu trời trong xanh.

Miên đơn giản giống như cây kem trên tay cô vậy, không ăn liền thì sẽ sớm tan chảy, nếu được bảo quản ở nhiệt độ thích hợp sẽ tươi ngon, mát lạnh.

Miên thì đơn giản chỉ cần ai đó hiểu, biết yêu thương và quan tâm cô, những lúc cô cần thì ở bên cạnh,... Mỏng manh, yếu đuối, dễ cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, Miên là cô gái như vậy đấy...

"Hai đứa đi học về rồi hả! "- vừa mở cửa, ông Hoàng đã vui vẻ chào đón.

Miên ngơ ngác, bà Hồng chạy ra ôm chầm lấy cô.

"Mẹ về rồi đây con gáiii!! ".

"Nào, ăn cơm thôi! Chắc mấy đứa đói rồi phải không? "- bà Cúc ở trong nhà bếp nói vọng ra.

Ông Vinh mừng rỡ hôn lên trán Miên, lại khoác vai Quốc. Kéo hai đứa vào bàn ăn.

Không khí trong nhà sôi động hơn hẳn, nhờ có những bậc phụ huynh lắm chuyện.

Miên vẫn còn bị bất ngờ, hai mắt mở to nhìn Quốc. Anh thì như thường ngày, điềm tĩnh lạnh lùng, không hề thay đổi...

Bữa ăn bắt đầu và kết thúc trong tiếng trò chuyện sôi nổi và vui vẻ của "những người trở về". Chuyến du lịch 2 tuần có vẻ khá êm đẹp và thuận lợi, ai nấy mặt mũi đều hồng hào, tươi tắn.

Đến 1h chiều, Miên cùng bố mẹ lên phòng chuyển đồ cho cô, cũng không nhiều nhặn gì, chỉ một thùng áo quần và một thùng sách vở.

Trước khi về, Miên nắm eo áo Quốc, nhăn mũi rồi vẫy tay chào tạm biệt. Lúc đi không yên tâm cứ ngoảnh đầu lại, nhìn anh đứng ở cửa.

Quốc lại cười xếch môi, chiếc răng nanh lộ ra xóa tan vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhìn theo hình dáng cô gái nhỏ vào nhà...

Ngốc thật! Nhà đối diện nhau, có xa xôi gì đâu cơ chứ!

.

Miên nằm trên giường, mắt bâng quơ nhìn ra khung cửa sổ, một buổi sáng có phần ảm đạm, trời trở lạnh, gió thổi ù ù,...

Có tiếng mở cửa, bà Hồng thò đầu vào, tìm kiếm cô con gái nhỏ.

"Mẹ vào nhé? "

Miên khẽ gật đầu, nhìn mẹ trên tay đang cầm một cốc sữa.

"Uống đi con, cho nóng"- bà Hồng ngồi bên giường, tay trao cốc sữa cho Miên.

Cô nhận lấy, nhìn những vện khói bay lên, lơ lửng rồi dần biến mất...

Một lúc sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm li sữa, Miên không nhịn được hỏi mẹ.

"Mẹ ơi! ".

"Hở? "- bà Hồng nhìn con gái, thấy cô có vẻ trầm ngâm.

"Con với Quốc quen nhau từ khi nào? Không phải như con đã nghĩ đúng không? "- Miên giương đôi mắt trong suốt lên, nhìn mẹ.

Bà Hồng ngạc nhiên, sau lại giơ tay xoa đầu cô con gái nhỏ, cười dịu dàng.

"Ừ".

"Vậy từ lúc nào hả mẹ? "- Miên uống một ngụm sữa, cảm giác ấm nóng, ngọt ngào bao trùm lấy cổ họng.

Bà Hồng khẽ thở dài.

"Con nhớ vết sẹo trên lưng trái của con chứ? ".

Miên gật đầu.

"Con nhớ được những gì? ".

"Lúc nhỏ, con với bạn nào đó con không nhớ, ngồi chơi, hình như sau đó có chú nào cầm dao nhảy vào định bắt cậu ấy đi. Khi cậu ấy thoát ra được, đang gọi điện thoại thì chú đó cầm dao lao tới từ phía sau, con sợ quá liền lao vào đỡ cho bạn. Về sau tỉnh dậy thấy mình đang ở viện"- những mảnh kí ức mờ nhạt được Miên cố gắng nhớ lại.

"Người bạn đó, con không nhớ một chút gì cả sao? "

Miên gật gật.

"Sao lúc đó con lại đỡ nhát dao đó cho bạn? ".

"Con không nhớ, nhưng chắc chắn bạn ấy rất quan trọng đối với con"- Miên nhìn vào mắt mẹ, như lần cô trả lời với Quốc.

Bà Hồng cười hiền, đúng, chắc chắn rất quan trọng. Sau khi ra viện, người bạn thân nhất biến mất, Miên trở nên trầm cảm, ít nói, nhút nhát hẳn. Đi học bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt vì vẻ ngoài xinh xắn, ngày nào về nhà Miên cũng khóc, không chịu ăn uống gì cả. Mất một thời gian mới có thể trở lại bình thường, nhưng tính cách vui vẻ, hòa đồng, đáng yêu, trẻ con ngày nào đã dần biến mất...

"Miên à, con biết không, người bạn mà con không nhớ tên đó, từ lúc lọt lòng, hai đứa đã ở bên nhau, thân thiết không rời. Năm hai đứa 6 tuổi, biến cố xảy ra, và như những gì con vừa kể đó"- bà Hồng mân mê ngón tay, khuôn mặt bồi hồi.

"Mẹ muốn nói gì ạ? "- Miên nhìn mẹ, ánh mắt khó hiểu.

"Người bạn mà mẹ muốn nói đến, cũng là người mà con đã đỡ thay nhát dao đó, là Vương Trọng Quốc, con trai của bác Hoàng cô Cúc... "- Bà Hồng nghẹn ngào, nhìn Miên. Bà cảm thấy có lỗi khi đến bây giờ mới kể cho cô, bà từng muốn kí ức đó trôi vào dĩ vãng, con gái bà không phải đau khổ nữa. Nhưng nếu Miên đã muốn biết, thì không thể giấu con bé mãi được...

"Năm đó, khi con còn hôn mê trong bệnh viện, sự việc quá đỗi bất ngờ. Thực ra trước đó bố mẹ Quốc đã có ý định sẽ đưa gia đình sang Mĩ, định cư và bắt đầu cuộc sống mới ở đó, bố mẹ cũng vô cùng ủng hộ. Lúc đó, bác Hoàng cô Cúc còn đòi hủy vé, ở lại chăm sóc, đợi con khỏe mạnh, nhưng bố mẹ một mực ngăn cản, khuyên ngăn mãi mới chịu. Quốc với bé Đan quấy khóc dữ lắm, một mực không nghe lời. Mãi sau phải lại răn đe cho một trận, bảo nếu chúng nó không đi thì con sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa. Bé Đan mếu máo, còn Quốc lúc đó im lặng, mặt thằng bé nghiêm túc lắm, nghĩ gì đó rồi lát sau lại dỗ dành bé Đan, hai anh em mới chịu cùng bố mẹ chúng nó đi Mĩ. Mẹ xin lỗi Miên lắm, con à, mẹ xin lỗi! ".

Miên thoáng sững, đôi mắt to tròn nhìn mẹ. Lát sau, cô khẽ cụp mắt xuống, khóe miệng mỉm cười. Miên uống một hơi hết cạn cốc sữa rồi trao cho mẹ.

"Con biết rồi ạ, nhờ mẹ cất li cho con với luôn".

Bà Hồng xoa đầu con gái, bước chân ra khỏi phòng rồi đóng cửa. Miên cần thời gian để bình tĩnh lại...

Cô đã ngồi thừ ra như thế suốt 6 tiếng đồng hồ...

Mọi chuyện thì ra là vậy, những mảnh ghép quan trọng nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, rốt cuộc Miên đã hiểu, vì sao khi nhìn thấy bức ảnh em gái Quốc, cô lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc...

Quốc cũng nhớ hết mọi chuyện, nhưng anh lại giấu cô...

Miên thở dài thườn thượt, nhón chân xuống giường rồi bước vào nhà tắm.

Những giọt nước bắn lên người cô, xóa tan những nặng nề, mệt mỏi. Chuyện đã qua rồi, cứ như bây giờ, là ổn...

Miên đứng trước gương, ngoái nhìn vết sẹo dài 4cm sau vai trái, việc mà sau khi tắm xong, cô luôn làm. Nhưng hôm nay cảm giác rất khác,...

.

Một buổi sáng dễ chịu, bầu trời cao trong xanh đầy gió, nắng chiếu nhẹ nhàng...

Miên dựa lưng Quốc, hai tay nắm chặt eo áo anh như thường ngày...

Cô không kể cho anh, chuyện mình đã nhớ ra tất cả. Miên quyết định giữ kín, giữ luôn cả lời xin lỗi về việc mình đã ngu ngốc để tuột mất anh trong kí ức. Ai cũng nên có một bí mật cho riêng mình, và đó chính là bí mật của Miên...

Cô khẽ cười vu vơ, miệng nhỏ lại cất giọng hát, nhẹ nhàng như gió.

Sau tất cả
Mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu
Tựa như ta vừa mới quen

Sau tất cả
Lòng chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến
Con tim bồi hồi
Và ta lại
Gần nhau hơn nữa

Có những lúc
đôi ta giận hờn
Thầm trách nhau
Không một ai nói điều gì

...

.

Linh kè Miên tới cantin trường, còn dụ dỗ sẽ mua kem cho cô ăn. Dĩ nhiên đề nghị hấp dẫn như vậy Miên sẽ không thể bỏ qua.

Cantin đông nghịt, học sinh chen nhau mua đồ ăn, ồn ào, náo nhiệt, tiếng cười đùa vui vẻ, huyên náo.

"Đông thật! Cậu đứng đây đợi tớ nhé! "- Linh "hi sinh" thân mình, chen vào đống hỗn độn phía trước.

Miên đứng bơ vơ, mắt dõi theo Linh đang dần mất hút...

Huy từ xa nhìn thấy Miên, anh cầm lấy khuỷu tay cô, cười tinh quái rồi kéo Miên xen qua dòng người hỗn tạp.

Cô nhăn trán, lại thế nữa rồi...

Miên xoay đầu lại, nhìn thấy Linh cũng đang nhìn mình, liền giơ cánh tay vẫy vẫy...

Huy kéo Miên chạy hộc hơi, tới vườn hoa ở phía sau dãy phòng đa chức năng thì dừng lại.

Cô cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển...

Mắt ngước lên nguýt Huy đang tỉnh bơ, nhìn cô thích thú.

"Tôi gọi em tới đây để xin lỗi, chuyện của Thảo Hương lần trước, phần nào có lỗi của tôi"- Huy rất nghiêm túc.

Miên thoáng ngạc nhiên, mắt mở to kinh ngạc, nhìn Huy.

Hắn bật cười ha hả.

"Lạ đến thế luôn hả? ".

Miên không trả lời, đứng dựa lưng vào tường.

"Còn gì nữa không? ".

Huy hơi lưỡng lự, sau lại lắc đầu.

"Em có thể về"- hắn cười.

Miên rảo bước, đôi giày converse màu kem đạp vào lá cây khô vàng dưới nền đất, vang lên tiếng kêu răng rắc...

Đến khi cô đi khỏi, Huy thở dài thườn thượt, ngồi xổm xuống đất, tay nhặt hòn đá, ném về phía xa...

"Tôi muốn hỏi... bạn của em có khỏe không? Bạn của em có nhắc gì về tôi không? Bạn của em có bảo cuối tuần rảnh không? "- Huy ngồi nói một mình, tay liên tục ném thật mạnh những viên đá vào vườn hoa phía trước.

Có tiếng lá khô xào xạc, Linh bước ra từ sau bức tường, khuôn mặt ngạc nhiên.

Huy thoáng giật mình.

Hai đứa cứ nhìn nhau, một lúc sau Linh lên tiếng.

"Anh bám theo cô bạn xinh đẹp của em, chỉ để hỏi thế thôi sao? ".

"Em muốn anh hỏi cái gì nữa? Rằng bạn của em đã có người yêu chưa hay sao? "- Huy đút hai tay vào túi, khóe miệng xếch lên, nụ cười khó hiểu.

Linh bật cười.

"Anh nói dối! Vậy tại sao anh không đường đường chính chính hỏi thẳng em? Lại phải tìm cách quyến rũ bạn em? ".

Huy cố nhịn cười, gì chứ, Linh đáng yêu thật!

"Thằng như anh, không kìm được muốn trêu chọc những cô gái vừa xinh đẹp lại ngốc nghếch như Miên"- Huy nhìn Linh, quan sát biểu tình trên mặt cô.

"Đồ trăng hoa! "- Linh lại bị anh làm cho bật cười, đoạn xoay người toan bỏ đi.

Huy bước nhanh, tay vươn dài nắm lấy cánh tay cô, kéo giật lại. 

Linh bị anh làm cho bất ngờ, loạng choạng sắp ngã. Huy nhanh chóng nắm chặt hai vai giữ cô đứng vững.

"Nghe hết rồi, lại không định trả lời sao? "- Huy nhìn cô, mái tóc màu xám tro hơi xồm.

"Nghe rồi nhưng lại không nhớ"- Linh cười, hai vai vẫn bị Huy giữ chặt.

Huy im lặng, lát sau lại mở miệng, khuôn mặt cực kì nghiêm túc.

"Em có người yêu chưa? ".

"Chưa"- Linh giương mắt nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt mang đầy vẻ "thách thức".

Huy trầm tư một lúc, lại lên tiếng.

"Còn thích anh không? ".

Linh thoáng đơ, khuôn mặt dần tắt nụ cười.

"Còn".

Huy ngạc nhiên, nhìn thẳng vào khuôn mặt gần khóc của Linh. Anh buông vai cô ra, không biết phải nói gì... Hai đứa cứ lặng im, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, chia mỗi đứa một ngả...

.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, mùa đông tới, cái lạnh xuyên thấu cả da thịt, gió thổi ù ù bên ngoài khung cửa, ánh mặt trời dần biến mất nhường chỗ cho những tầng mây xám xịt, không khí phảng phất màu buồn...

"Cả lớp yên lặng nào! Cô muốn thông báo vài việc! "- Cô Giang chủ nhiệm đứng trên bục giảng, tay đập bôm bốp lên mặt bàn.

Không khí dần lắng xuống, cô mới nói tiếp.

"Thầy hiệu trưởng vừa rồi cũng đã thông báo, sắp tới sẽ tổ chức Lễ hội mùa đông, mỗi năm một lần, cho nên tiết sinh hoạt này, lớp chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc chọn ra một chủ đề, phải vừa thu hút mà lại phù hợp với lứa tuổi các em".

Tiếng bàn luận sôi nổi, trông ai cũng háo hức, mong chờ lễ hội.

Quốc nằm soài trên bàn, Miên chóng cằm nghe, vẫn chưa hiểu rốt cuộc mọi người đang bàn luận cái gì.

Linh xoay người ra sau, thấy mặt ngơ ngơ của Miên cũng đủ hiểu cô bạn đang nghĩ gì.

"Đây, để tớ giải thích cho cậu. Cái Lễ hội mùa đông này í, mỗi năm tổ chức một lần, các lớp sẽ tùy ý chọn chủ đề để thực hiện, như mở hội chợ vậy đó, có thể buôn bán kinh doanh cái gì đó, nhưng phải thu được tiền lãi, chứ bị lỗ thì buồn lắm! Mọi năm tớ thấy các lớp mở nào là coffee, vẽ tranh biếm họa, bán kẹo, cosplay,... đủ kiểu. Ngày này được mở cửa tự do, học sinh các trường khác có thể vào chơi, thưởng thức ăn uống, giao lưu văn nghệ các thứ. Đông vui nhộn nhịp nên trông ai cũng mong chờ vậy đó! "- Linh giải thích một tràng, Miên vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

"Được rồi các em, đừng xì xà xì xầm nữa, hãy cùng thống nhất nào"- cô Giang chống hai tay lên bàn.

.

Nhiệt độ xuống thấp, thời tiết rất lạnh...

Sân trường đông đúc, rộn ràng tiếng cười đùa...

Cổng trường lớn, treo băng rôn: LỄ HỘI MÙA ĐÔNG cực nổi bật...

Học sinh các trường đến tham gia rất đông, áo quần, đồng phục đa sắc,...

Đội bồi bàn cũng như pha chế của lớp 11B7 hoạt động hết công suất, khách kéo tới lũ lượt, phải nói buôn bán rất chạy...

Vâng, lí do cũng vì...

- "Á á, Trọng Quốc kìa!! ".

- "Anh í mặc tạp dề đáng yêu ghê!! ".

- "Mày ơi, xem em kia kìa, xinh thật! ".

- "Uầy, gái đẹp thế! ".

-"Em tóc ngắn dễ thương nhỉ, tao muốn xin số điện thoại".

- "Bạn ơi, cho tớ hỏi Facebook với! ".

- "Xin cho anh Quốc phục vụ bàn em đi ạ! ".

...

Linh mang theo chiếc máy ảnh, treo trên cổ, vui vẻ chạy khắp nơi, nháy liên tù tì không nghỉ. Hôm nay đông vui nhộn nhịp, chắc chắn lớp sẽ có doanh thu cao đây.

Miên mặc chiếc áo len rộng cao cổ màu xám nhạt, quần jeans tối màu, bên ngoài đeo chiếc tạp dề màu đen, tóc ngắn cột cao, khuôn mặt hơi ửng đỏ vì lạnh. Tay áo xăn cao để dễ bưng bê dọn dẹp, lòng bàn tay đã sớm tê tái.

Cô mang li cốc khách vừa uống để vào khay, bưng vào đặt trong chậu đã sớm đầy. Mọi người đều bận bịu, Miên khệ nệ cố nâng chiếc chậu toàn cốc bẩn lên, định sẽ xuống vòi nước công cộng của trường để rửa sạch. Bỗng có đôi bàn tay mạnh mẽ vươn ra, nhẹ nhàng nhấc bổng cái chậu trên tay Miên. Cô ngẩng mặt lên, là Quốc.

Anh không nói gì, bưng chậu bỏ đi. Miên vội vàng chạy theo.

Đến chỗ vòi nước, Miên xung phong.

"Để tôi rửa cho"- Đôi bàn tay nhỏ đã sớm ửng đỏ, Miên vặn chốt, nước chảy ra, lạnh như băng.

Quốc nhăn trán, tay cầm tay cô, nhẹ nhàng kéo tay áo len xuống. Xong xuôi lại cẩn thận rửa li úp vào rổ.

Miên nhìn anh, miệng không nhịn được cười, lòng cảm giác ấm áp đến lạ...

Hai đứa lại đi lên, đoạn ở trong phòng pha chế, Quốc lục cặp, lấy ra chiếc áo phao nhẹ màu đen, khoác lên người Miên. Cô nhìn anh, miệng nở nụ cười tươi rói, đáng yêu như đứa trẻ.

"Ngồi yên đó"- Quốc dặn, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, vô cảm. Tay cầm khay, tiếp tục công việc.

Miên gật đầu, người co rúm lại trong chiếc áo phao rộng của Quốc, ở trong này ấm hơn!

Linh từ đâu chui ra, mặt tươi cười hớn hở.

"Thấy rồi nhé, hai cô cậu yêu nhau cởi áo cho nhau nhé! "- Linh vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc má Miên, khuôn mặt rất chi là "dê cụ".

Miên bật cười, bạn của cô giỏi thế cơ, đầu óc toàn bã đậu thôi!

Linh xốc người, ngồi lên trên bàn cùng Miên. Hai đứa đang ở trong một góc nhỏ của phòng pha chế, được ngăn cách bằng tấm vải màu đỏ thẫm.

"Trời lạnh quá Miên nhỉ! "- Linh vừa nói vừa quàng lại tấm khăn thổ cẩm to sụ, răng chạm vào nhau kêu lập cập.

"Ừm"- Miên khẽ đung đưa chân, mắt nhìn đôi giày da cổ cao màu nâu bên dưới.

"À, cậu muốn xem ảnh không? Có bức này đẹp lắm! "- Linh cầm chiếc máy ảnh treo lủng lẳng trước ngực, lục lục tìm tìm rồi trao cho Miên.

Cô cầm chiếc máy ảnh trên tay, khung cảnh sân trường đông đúc, học sinh bày bán đủ loại sản phẩm. Miên lướt tiếp vài bức, Linh đúng là rảnh rỗi, ảnh chụp một loạt, chắc không sót hoạt động nào cả.

Bức ảnh tiếp theo, Linh nở nụ cười tươi rói, phía sau là Hoàng Huy đang cặm cụi sửa dép cho cô.

Miên giật thót, cảm giác như mình đã đụng vào đời tư của Linh, cô tiếp tục bấm nút, để chuyển ảnh, nhưng phía sau, đều là ảnh của Hoàng Huy...

Linh cười gượng, ngăn cản cô bạn một bên đang hoảng loạn nhấn nút liên tục.

"Thôi thôi, khéo hỏng máy ảnh của tớ mất".

Miên dừng lại, trao máy ảnh cho Linh, lặng im không nói, cô không muốn tò mò chuyện của người khác, dễ gây khó xử.

Linh ngồi một bên, tay mân mê máy ảnh, trên đó là bức ảnh, Hoàng Huy năm lớp 9, mái tóc đen, nụ cười tinh nghịch, trên tay đang cầm con ếch màu xanh...

Không khí rơi vào tĩnh lặng...

"Tớ xin lỗi cậu, Miên ạ, tớ quen anh Huy từ lâu rồi nhưng lại giấu cậu"- Linh không nhìn Miên, giọng nhỏ dần.

"Cậu không có lỗi"- Miên xoay đầu, nhìn cô bạn đang mang vẻ trầm mặc hiếm thấy.

Linh im lặng, rất lâu mới lên tiếng.

"Tớ với Huy quen nhau từ rất lâu rồi. Năm đó, anh ấy học lớp 6, còn tớ học lớp 5. Ông nội của hai đứa là chiến hữu, anh em thân thiết, lúc ở bộ đội từng hứa hẹn với nhau, nếu người này sinh con trai, người kia sinh con gái sẽ cho chúng nó lấy nhau. Nhưng khổ nỗi kết quả lại cho ra hai người con trai, là bố tớ và bố Huy. Thành ra hai ông mở cuộc họp, đổi lại lời hứa hẹn năm đó, sang bậc cháu, tớ và Huy là nạn nhân. Lúc đó, tớ không hiểu gì cả. Dĩ nhiên, nếu hiểu sẽ liều mình phản đối, ai đời cái xã hội tân tiến này còn cái gọi là hẹn ước vớ vẩn đó chứ. Nhưng được cái, chúng tớ rất hợp tính nhau. Cùng đi đuổi gà, hái ổi, chặt cây, dọa ma mấy đứa hàng xóm, bấm chuông nhà họ xong bị rượt chạy,... "- Linh tự nhiên bật cười khi nhớ lại những hồi ức tươi đẹp trong quá khứ.

"Hồi đó, tớ cực kì nghịch ngợm, gây ra đủ thứ chuyện. Lúc bị bắt quả tang, đều là anh Huy nhận tội thay. Tớ nhớ, có lần anh í bị mấy thằng to con trong xóm đập cho một trận, vì tội vặt hết táo nhà chú Hòa, không sót quả nào, khiến chúng nó không có quả để ăn trộm. Là tớ hái, anh í can rồi mà tớ không nghe. Lúc anh í bị đánh, tớ chỉ biết ôm một bao đầy táo, đợi chúng đi hết thì chạy ra, ôm anh Huy khóc nhè. Anh í không nói gì, còn vỗ đầu tớ, khen ngoan lắm. Lát sau tớ nín khóc, hai đứa ngồi cặm cụi ăn hết đống táo chín, đến mức đi không nổi... "- Linh kể đến đó, Miên và cô ôm bụng cười ngắt nghẽo, đến chảy cả nước mắt.

"Khi học lớp 8, tớ phát hiện ra mình có tình cảm với Huy. Ở trường, anh í rất nổi tiếng, mấy cô bạn xinh xinh tỏ tình đều bị từ chối. Tớ tự ti, không dám thổ lộ, chỉ âm thầm làm bạn. Đến cuối năm, khi Huy chuẩn bị chuyển cấp, tớ lấy hết can đảm, nói ra ba từ "em thích anh". Lúc đó anh í im lặng, lát sau quay xe bỏ đi. Thả mặc tớ ở lại, lúc đó tớ chỉ nghĩ, đến cả tình bạn cũng chấm dứt rồi. Về sau, không còn gặp lại nhau. Tớ nghe mẹ bảo, bố mẹ anh Huy li hôn, giờ anh í ở với bố. Lúc đó, quả thực tớ rất muốn gặp anh í, hỏi xem liệu có ổn không. Nhưng lại sợ, không dám gặp. Tớ cố gắng ôn thi vào ngôi trường này, để có thể gặp lại nhau. Nhưng anh Huy thay đổi rồi, không còn là Huy mà tớ từng biết, lúc đó anh í còn có Thảo Hương... "- Linh nói đến đó, khuôn mặt buồn, đôi mắt ướt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net