Chương 2: Đồng Ý Kết Hôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tâm từ sau ngày hôm đó cũng không có gặp lại Cố Duy Khiêm thêm lần nào.

Trước kia cô có từng gặp anh ta vài lần nhưng cũng chỉ là xã giao chào hỏi vài câu mà thôi.

Ngay từ lần đầu gặp, cô đã cảm thấy người đàn ông này mang đến cảm giác bất an vô cùng. Mà cách anh ta nhìn cô cũng thật không bình thường. Nên cô vẫn luôn đúng mực giữ khoảng cách thật xa và nếu như không có việc thì không gặp là tốt nhất.

Nhưng mọi việc trên đời này đúng là thiên biến vạn hoá. Không ai có thể đoán biết trước được bất cứ điều gì. Đặc biệt là vạn nhất.

Ngẫm lại cũng phải rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh ta mãi cho đến đêm đó.

Tất cả sự việc đến bây giờ cho dù cô có dùng mọi cách cũng không cách nào nhớ rõ được. Mọi thứ đều thật mông lung, chỉ vỏn vẹn dừng lại tại thời điểm cô va chạm với người khác khi từ WC đi ra nhưng cũng đã xin lỗi và rời đi rồi. Những việc sau đó hoàn toàn không có trong kí ức của cô.

Và nguyên do đêm đó cô lại cùng Cố Duy Khiêm xảy ra quan hệ cũng thật mơ hồ.

Diệp Tâm đang tập trung nhìn máy tính làm việc, nhận được cuộc gọi từ mẹ. Cô nghe máy xong liền lập tức xin nghỉ phép, rời khỏi công ty.

Ba cô đột nhiên tăng huyết áp, ngất đi trong lúc họp hội đồng. Ông được đưa tới cấp cứu tại bệnh viện thành phố.

Lúc cô đến, ba vẫn đang ở trong phòng cấp cứu còn mẹ vừa nhìn thấy cô liền chạy đến không ngừng than khóc một trận.

Nhìn đèn phòng phẫu thuật sáng bừng, mặc dù cô cũng đang rất sốt ruột nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Ba cô trước kia sức khoẻ không hề có vấn đề gì đặc biệt là huyết áp vẫn luôn rất tốt mà nay lại như vậy nhất định có việc gì khiến ông cực tức giận.

"Mẹ, ở công ty xảy ra chuyện gì vậy? Sáng nay không phải ba vẫn còn rất tốt sao?" Diệp Tâm đỡ mẹ ngồi xuống hàng ghế chờ. Cô nắm lấy tay bà thật chặt muốn tiếp thêm sức lực cũng như an ủi nhất định sẽ không có việc gì.

Bà Diệp cầm khăn tay lau đi nước mắt, giọng vẫn nghẹn ngào: "Mẹ cũng không biết nguyên nhân thực hư ra sao. Hồi nãy khi đưa ba con vào đây, thư ký Trần có nói qua. Hình như trong buổi họp hội đồng hôm nay, vốn huy động bỗng chốc thiếu hụt nghiệm trọng mà bây giờ công ty đang có mấy dự án lớn cần vốn đổ vào gấp thì mới có thể tiếp tục thi công. Việc này có lẽ cũng đã kéo dài một thời gian nên các nhà đầu tư đã bắt đầu sốt ruột, họ đồng loạt đưa ra quyết định nếu không lập tức rót vốn và tiếp tục dự án thì họ sẽ rút toàn bộ vốn về. Con nói xem nếu như vậy thật không phải công ty sẽ không thể trụ nổi sao. Đó là tâm huyết của mấy đời nhà họ Diệp, ông ấy sao có thể nhìn nó sụp đổ được đây..."

Diệp Tâm thấy bà lại không kìm được nước mắt liền lên tiếng trấn an: "Mẹ yên tâm, công ty chắc chắn sẽ không sao đâu. Bây giờ con sẽ đến gặp thư ký Trần tìm cách giải quyết."

Bà Diệp nắm chặt lấy tay cô, kêu cô mau tìm cách xử lí, nếu còn tiếp tục như vậy cho dù ba cô có khoẻ lại thì cũng vì chuyện này mà tái phát tiếp.

Phận làm con đương nhiên cô không thể khoanh tay đứng nhìn sản nghiệp mà ông cha dùng mồ hôi, xương máu khó khăn lắm mới xây dựng được này gặp nguy hiểm.

Hướng phía quản gia đi tới, cô cẩn thận dặn dò kĩ rồi mới yên tâm rời đi.

Đến Diệp thị, cô ngồi vào ghế chủ tịch của ba, vừa nghe thư ký Trần giải thích từng hạng mục vừa lật giở tài liệu. Nguyên nhân chính là do công ty xảy ra vấn đề nghiêm trọng về vốn lưu động. Không chỉ các nhà đầu tư mà còn có ban quản trị không ngừng thúc ép. Khiến ba cô gần đây vì vậy mà luôn trong tình trạng căng thẳng, suy nghĩ đến cạn kiệt sức lực.

Đến hôm nay cơ thể không còn chịu được, huyết áp cũng vì thế mà tăng cao dẫn đến sự việc ngày hôm nay.

Diệp Tâm nhìn đống tài liệu trên bàn, cô gõ nhẹ bút xuống nói: "Vấn đề thâm hụt vốn này xảy ra bao lâu rồi sao đến bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết?"

Thư ký Trần nhìn cô, đưa đến máy tính bảng nói: "Cũng đã một thời gian, chủ tịch đã cho cân đối lại ngân sách. Nếu theo như dự tính thì tất cả đều có thể lần lượt khởi động từng dự án một. Nhưng không biết tại sao bên phía các nhà đầu tư lại biết được thông tin vốn lưu động có vấn đề, đều đồng loạt nhất quyết đòi đẩy sớm tiến độ. Ba dự án lớn này cho dù vốn có dư cũng rất khó mà khởi động cùng lúc. Hiện giờ vốn thiếu hụt nhiều như vậy một dự án đã là rất cố gắng rồi."

"Thông tin bị rò rỉ đã điều tra được chưa?" Diệp Tâm khẽ nhíu mày.

"Không có bất cứ manh mối nào hết..." Thư ký Trần đã theo Diệp Hùng từ rất lâu, chứng kiến Diệp Tâm từ nhỏ cho đến lớn, chỉ là lúc này nhìn cô trở nên nghiêm túc như vậy ông không khỏi liên tưởng đến người nào đó. Quả thực khí chất giống hệt nhau.

Diệp Tâm cẩn thận xem từng dự án một, cuối cùng cô dừng lại tại mục các nhà đầu tư. Cô lập tức hướng thư ký Trần hỏi: "Hai trong ba dự án này đều có CK là nhà đầu tư sao?"

"Từ trước đến nay đa phần các dự án của Diệp thị đều sẽ hợp tác cùng Cố thị từ công ty lớn cho đến công ty nhỏ. Nhưng trong lần biến động này công ty của họ lại không hề có chút động tĩnh gì như những công ty khác." Thư ký Trần không cần suy nghĩ nhiều liền đáp.

Mối giao hữu giữa hai nhà Cố - Diệp từ trước đến nay đều rất tốt, đương nhiên sẽ hợp tác với nhau. Bây giờ Cố thị dưới sự điều hành của Cố Khải Minh và ba đứa con trai thì ngày càng trở nên lớn mạnh. Diệp thị mấy năm gần đây cũng vì thế mà vượt qua những trận khủng hoảng trên thị trường.

Diệp Tâm dường như hiểu ra. Chuyện này hẳn là do Cố Duy Khiêm làm ra mà. Giữa muôn vàn chủ đầu tư một mình CK án binh bất động, không ra mặt thu hồi mà cũng chẳng có ý định trợ giúp. Chính là trơ mắt đứng nhìn, chờ đợi thời cơ thích hợp một là thâu tóm, hai là dìm chết.

Chết tiệt! Cô đúng là quá chủ quan rồi!

"Cháu tìm được cách giải quyết rồi!" Diệp Tâm siết chặt chiếc bút nói.

Rời khỏi Diệp thị, cô một đường lái xe thẳng đến trước cửa công ty con của tập đoàn Cố thị - CK.

Mọi chuyện xảy ra cô có thể khẳng định là do một tay Cố Duy Khiêm ngấm ngầm làm nên.

Trước nay ba cô với các vị cổ đông đều là bạn bè lâu năm thân thiết nhưng đến ngày hôm nay nếu không vì có người ở bên tác động làm ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ thì họ cũng sẽ không ép ba cô tới mức này.

Hơn nữa gần đây còn có một người giấu mặt bỏ ra một số tiền lớn thu mua một lượng cổ phần. Thử hỏi người đứng sau còn có thể là ai được đây.

Diệp Tâm tiến vào đại sảnh rộng lớn của CK, đến trước bàn lễ tân nói: "Tôi muốn gặp Cố Duy Khiêm!"

"Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?" Cô lễ tân máy móc hỏi lại cô theo khuôn mẫu. Những người muốn gặp tổng giám đốc rất nhiều nên việc hẹn trước là bắt buộc.

"Cô chỉ cần gọi lên nói với anh ta là Diệp Tâm có việc gấp cần gặp!" Cô sớm đã rất nóng lòng nhưng vẫn gượng cười đáp.

Cô lễ tân nhìn một lượt đánh giá cô gái trước mặt. Nhận ra cô cũng thuộc dạng tiểu thư danh giá. Nhưng lại không giống với những cô gái thường đến đây náo loạn đòi gặp tổng giám đốc. Vẫn giọng điệu cung kính ban đầu đáp lại: "Tiểu thư, thật ngại quá nếu cô không có hẹn trước thì tôi không thể để cô gặp tổng giám đốc được."

Diệp Tâm lúc này đã vội đến không thể vội hơn được. Nghe một lời này của lễ tân cô chỉ muốn chửi thề mà thôi! Nhưng cô vẫn cố gắng khắc chế bản thân phải giữ bình tĩnh: "Tôi là vị hôn thê cũng phải hẹn trước hay sao?"

Cô lễ tân nghe vậy lập tức cầm điện thoại gọi lên trên báo cáo. Sau khi cúp máy cô ta lập tức nói với cô: "Tiểu thư, thang máy phía bên phải, tầng 20."

Diệp Tâm nghe vậy liền cầm túi hướng phía thang máy đi lên.

Lúc thang máy mở, trước cửa đã có trợ lý đứng đợi sẵn. Thấy cô, lập tức tiếp đón: "Diệp tiểu thư, Cố tổng vẫn còn đang họp. Ngài đã dặn dò cô đợi trong phòng làm việc."

"Cảm ơn." Diệp Tâm đi theo cô trợ lý đến phòng tổng giám đốc, ngồi xuống ghế sofa bằng da màu đen cỡ lớn.

"Diệp tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?" Cô trợ lý đặt tách trà nóng cùng bánh ăn kèm lên bàn thật cẩn thận hỏi.

"Không cần đâu. Cảm ơn." Diệp Tâm mỉm cười đáp.

Cô trợ lý rời đi, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng. Diệp Tâm đưa mắt nhìn mấy cuốn tạp chí trên bàn kính, đa phần toàn là tạp chí kinh tế, một số ít là tạp chí thể thao.

Nâng mắt quan sát, căn phòng có tổng thể một màu ghi lạnh, hai bên là những giá sách lớn, chính giữa phòng để bàn làm việc, sau lưng là cửa kính sát sàn. Từ đây nhìn xuống có thể thấy được toàn cảnh thành phố nhộn nhịp bên dưới. Quan sát đủ rồi, cô lấy tài liệu mà lúc nãy thư ký Trần đưa xem lại một lần nữa.

Cô đợi rất lâu vẫn chưa thấy Cố Duy Khiêm. Nhìn đồng hồ đeo tay đã 3 tiếng trôi qua rồi. Cô rất muốn bỏ về nhưng đã đến đây rồi không thể trở về tay không như vậy được. Việc này cần phải giải quyết trong hôm nay. Anh ta ngay từ đầu đã muốn dùng Diệp thị để uy hiếp cô.

Lúc Cố Duy Khiêm từ phòng họp trở về phòng làm việc đã là 4 tiếng sau. Anh đương nhiên biết cô đang đợi nhưng anh chính là muốn cô đợi. Anh đã đợi cô lâu như vậy, để cô đợi có mấy tiếng như vậy cũng không quá đáng.

Anh mở cửa, bước vào liền trông thấy cô đang ngồi trên sofa xem tạp chí, một đường đi thẳng đến ghế da sau bàn làm việc, không nóng không lạnh lên tiếng: "Không biết Diệp tiểu thư tới tìm tôi là có việc gì?"

Diệp Tâm nghe động tĩnh truyền đến cư nhiên đưa mắt nhìn tới. Một thân ảnh cao lớn, khí khái đạm bạc không rõ biểu tình đến một cái liếc mắt nhìn cô cũng không có. Cứ thế ngồi xuống ghế da kia, trên mặt cũng chẳng biểu hiện ra một chút cảm xúc gì, giọng nói cũng lạnh lùng không chút tình cảm.

Cô cũng không nhiều lời, đem tập tài liệu đến trước bàn làm việc của anh đưa tới: "Cố Duy Khiêm, anh giải thích cho tôi xem đây là chuyện gì?"

Cố Duy Khiêm nâng mắt, lật giở qua tài liệu, trên môi câu lên nụ cười nửa miệng như có như không: "Chuyện của Diệp thị sao Diệp tiểu thư lại hỏi tôi?"

Diệp Tâm cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật biết diễn kịch, giữ bình tĩnh cô tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi Cố tổng, anh thực sự không biết? Quá nửa những dự án này đều có sự tham gia của CK, anh còn nói là anh không biết."

"Cái này Diệp tiểu thư trong lòng hẳn phải rõ hơn tôi chứ?" Cố Duy Khiêm hai tay đan vào nhau, tựa lưng ra sau ghế, lời nói ra rất nhẹ.

Diệp Tâm tận lực khắc chế bản thân phải thật bình tĩnh: "Cố Duy Khiêm, anh muốn ép tôi kết hôn cùng anh cũng không cần phải dùng đến thủ đoạn này!"

Cố Duy Khiêm bật cười, anh đưa tay gõ nhẹ lên tài liệu cô đưa, trong mắt đều là những tia sáng quỷ dị: "Để em tình nguyện cưới tôi thì tôi có rất nhiều cách. Không cần phải sử dụng chiêu thức ném đá giấu tay như vậy."

Diệp Tâm nghe những lời này của anh có chút choáng váng. Nhìn biểu cảm của anh ta có khi nào không phải do anh làm?

"Nếu không phải anh thì còn có thể là ai? Anh có dám cam đoan việc anh phó mặc để cho đám đông chủ đầu tư đồng loạt rút vốn còn có thu mua lại cổ phần không phải vì mưu đồ riêng không?"

"Phải! Tôi biết rõ mục đích của kẻ đứng sau phá hoại còn biết rõ kẻ đó là ai nhưng vì sao tôi phải ra tay cứu giúp?" Cố Duy Khiêm cầm tách cà phê uống một ngụm, không nhanh không chậm nói: "Diệp thị đối với tôi chẳng có chút xíu lợi ích nào cả. Không phải em nói không muốn kết hôn cùng tôi sao? Vậy thì tôi cũng chẳng còn lý do gì đưa tay ra cứu giúp cả."

"Diệp thị và Cố thị bao lâu nay vẫn luôn giao hữu rất tốt. Anh vì sao phải tuyệt tình như vậy?" Diệp Tâm siết chặt nắm tay khó tin nhìn người trước mắt.

"Cố thị thì sao? Em muốn cầu tình sao không đến gặp Cố Khải Minh hoặc anh trai tôi Cố Duy Dực mà chạy tới đây làm gì?" Cố Duy Khiêm đan hai tay vào nhau, vẫn là một tư thái ung dung tự tại, khi nói ra lời này khoé môi biếng nhác hơi nhếch tạo thành nụ cười nhạt.

Thấy cô vẫn không cách nào lên tiếng đáp trả, anh cũng thu hồi lại vẻ bỡn cợt của mình, vươn tay gõ nhẹ lên tập tài liệu của cô: "Nếu em đã mất công tới đây một chuyến vậy tôi cũng hào phóng nhắc nhở em một chút. Diệp thị là sản nghiệp lâu đời, nội bộ bên trong sớm đã lục đục. Người có thể biết rõ tường tận mọi điểm yếu của công ty có thể là ai?"

Cô gái ngốc này xem ra đã được bảo vệ rất kĩ, lòng người trước nay luôn là thứ không thể tin được. Là bạn cũng có thể trở mặt thành thù.

"Đấy là chuyện không thể?" Diệp Tâm trước nay luôn thấy các cổ đông là những người bạn thân lâu năm của ba, sao có thể vì lợi ích mà hại ba cô chứ.

"Không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận. Không ai là chê tiền cả." Cố Duy Khiêm vẫn an nhàn như cũ, anh không ngại giải thích cho cô rõ: "Sức khoẻ bác trai trước nay không phải rất tốt sao? Có thể là ba em đã biết người kia là ai nên mới có thể tức giận đến vậy."

Một lời này quả thực rất đúng. Không ai là không thích tiền nhưng chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ làm như vậy sao? Diệp Tâm không biết phải làm sao mới đúng, cô đứng im tại chỗ suy nghĩ thật lâu. Tất cả chỉ là một mớ bòng bong hỗn độn chẳng thể suy ra được.

Cố Duy Khiêm nhìn người con gái trước mặt đăm chiêu suy nghĩ, khoé môi cũng tự nhiên câu lên nụ cười nửa miệng, rất thoải mái tận hưởng từng biểu tình nhỏ của cô.

"Diệp Tâm, ban nãy em đứng dưới sảnh lễ tân nhận mình là vị hôn thê của tôi vậy xem ra là em đã đồng ý?"

Câu nào của người đàn ông này cũng đánh thẳng vào tâm trí cô như vậy. Làm cô lần nào cũng nhất thời không kịp thích ứng, không biết phải ứng phó ra sao.

Phải mất một lúc cô mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu tôi không nói vậy có thể gặp được anh sao..."

"Cũng phải. Nhưng lời nói ra rồi thì không thể thu lại được!" Cố Duy Khiêm gõ nhẹ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, đôi mắt dài đen láy chỉ toàn sự hứng thú.

Diệp Tâm bỗng mỉm cười, nụ cười xinh đẹp kiều diễm động lòng người, hướng người đàn ông đang ung dung thưởng thức cà phê trước mặt nói với một giọng rất nhẹ: "Vị hôn thê thì sao chứ? Dù sao cũng chỉ là hữu danh vô thực!"

Cố Duy Khiêm nhún vai làm ra vẻ đồng ý không tiếp tục nói nữa, từ trong ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô.

Diệp Tâm nhận lấy, nghi hoặc cầm lên xem. Vừa mở ra là những tấm hình chụp cô và anh đêm đó lúc xảy ra quan hệ. Mỗi một tấm hình đều vô cùng sắc nét, khiến người nhìn không thể không đỏ mặt ngượng ngùng. Cô tức giận đóng tập tài liệu lại: "Anh... vô sỉ!"

"Nếu em cần tôi có thể cho em xem cả video." Cố Duy Khiêm tựa lưng vào ghế, hai tay lại một lần nữa đan vào nhau, trầm ổn nói.

Cô gượng cười, không nhanh không chậm nói: "Anh nghĩ tôi sẽ vì những thứ này mà cùng anh kết hôn?"

"Em còn chưa xem hết." Anh không ngại nhắc nhở cô một chút.

Nhìn người đàn ông kia vui vẻ thoả mãn đến vậy cô biết thứ này hẳn không có gì tốt đẹp. Nhưng cô phải đối mặt với nó thì mới có thể giải quyết dứt điểm được.

Gạt đi những tấm hình nhức mắt kia là thứ cô luôn không muốn nhắc đến nhất. Cô kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh có được tài liệu này?"

"Chút thông tin này có là gì? Em cũng nên nhìn xem tôi là ai."

Diệp Tâm hờ hững nhìn anh vô cảm nói: "Rồi sao? Anh muốn công khai chúng?"

"Cũng không hẳn! Tôi chỉ muốn nhắc em nhớ lại thân phận của mình." Cố Duy Khiêm rảo bước đi đến trước mặt cô, ngồi lên một góc bàn làm việc, cúi đầu ở bên tai cô khẽ nói: "Điều làm tôi tin chắc em đồng ý hôn sự này chính là tập đoàn Diệp thị!"

"Em có thể đi cầu Cố gia hay bất cứ ai khác nhưng nếu em chọn tôi thì tôi có thể cam đoan chỉ cần tôi còn thì Diệp thị sẽ ngày càng phát triển hùng mạnh. Số cổ phần kia cũng tự khắc trở về dưới tên của em!" Cố Duy Khiêm càng nhìn càng không kìm chế được đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng dưới tay rất mềm thật khiến người ta muốn chạm vào mãi thôi.

"Anh còn nói chuyện này không liên quan đến anh?" Diệp Tâm nghe vậy liền lớn tiếng nói. Sự bình tĩnh của cô đã bị anh chính thức phá vỡ rồi.

"Tình trạng thiếu vốn này kéo dài lâu như vậy giờ mới xảy ra vấn đề thật đáng khâm phục. Tôi là người kinh doanh, cũng không ngu ngốc đến mức đi phá hoại nguồn lợi của mình. Vì để bảo đảm lợi ích, trong thời gian tới có lẽ cũng sẽ phải thu hồi vốn. Chỉ cần một động tĩnh nhỏ, Diệp thị sẽ lập tức sụp đổ. Em nói xem?" Cố Duy Khiêm không vội, anh kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu. Bàn tay trong vô thức đưa ra, vén sợi tóc xoà xuống trước mặt cô ra sau tai. Dường như vẫn không đủ, lưu luyến cầm lấy một lọn tóc dài mà đùa nghịch trong tay: "Chỉ một câu đồng ý của em, mọi chuyện tức khắc được giải quyết."

Diệp Tâm lúc này thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt. Cô biết bản thân đang bị anh xoay vòng vòng nhưng không cách nào thoát ra được.

Điện thoại trong túi reo vang, phá tan sự im lặng đến ngột ngạt trong phòng. Cô lấy điện thoại nhấn nút nghe.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

Cố Duy Khiêm không cần nghe cũng biết cuộc điện thoại này có nội dung gì. Anh đi tới tủ rượu ở góc phòng, rót một ly rượu, từ từ thưởng thức. Đứng tựa lưng vào cửa sổ sát sàn, anh vừa nhâm nhi ly rượu vừa nhìn cô.

Cô kết thúc cuộc gọi, hít một hơi thật sâu, nhìn anh đứng cách đó không xa. Ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chúng ta kết hôn đi!"

Cố Duy Khiêm lắc nhẹ chiếc ly khiến chất lỏng màu hổ phách xao động theo từng nhịp lắc rồi nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi đi đến bàn làm việc nhấn nút trên điện thoại, không nhanh không chậm nói: "Lập tức xử lý."

Chỉ một câu ngắn gọn.

"Hôn sự tôi sẽ chuẩn bị. Em chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được rồi." Cố Duy Khiêm đi đến, vòng tay ôm lấy eo của cô: "Tôi rất mong chờ cuộc hôn nhân này đấy, cô dâu nhỏ!"

Diệp Tâm chính là muốn tránh anh thật xa. Càng xa càng tốt. Cô dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra nói: "Tôi còn có việc. Xin phép!"

Nói rồi cô cầm túi rời đi. Đối với người đàn ông này cô thật sự chán ghét sự đụng chạm của anh ta. Biết rõ cô thích anh trai của mình nhưng vẫn dùng mọi cách ép cô phải cưới. Tại sao lại là cô chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net