🐦Chương 19🐦 Em là con rối cô dâu không có tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé hướng vào bên trong ống tay áo lấy ra hai gói thịt bò khô nhỏ, lịch sự hỏi.

" Anh muốn ăn không?"

Mục Vân Phong lắc đầu không muốn, anh hiện tại không có cảm tình gì đối với những đứa trẻ ở viện mồ côi.

Điều anh kinh ngạc chính là, Tam ca người luôn luôn không ăn đồ ăn vặt vậy mà lại tiếp lấy.

Y Y thở dài " Em sẽ cho rằng anh sẽ khách khí một chút nói không ăn đâu."

Mục Vân Chu nhíu mày " Để cho em thất vọng rồi."

Một lớn một nhỏ vậy mà ở trước mặt mọi người ăn thịt bò khô, bầu không khí còn đặc biệt hài hòa.

Hậu quả chính là, suốt đêm,buổi sáng không có kịp ăn sáng Mục Vân Phong không cẩn thận. . . nhìn đói.

Nhìn quai hàm nhỏ của cô bé nhai nhai, Mục Vân Phong ngo ngoe ngón cái cùng ngón trỏ muốn động, cứng đờ rời đôi mắt, lại trùng hợp đối đầu với ánh mắt rưng rưng nước mắt, mặt đầy ủy khuất của Hạ Tư Vũ.

Trong nháy mắt Mục Vân Phong nắm tay thành nắm đấm, hung dữ trừng đối phương, trong lòng cười lạnh, vẫn là giống "đời trước" thích giả bộ dáng thương.

Đời này, anh sẽ không để bị lừa.

Đã ngu ngốc một lần, anh sẽ không ngu ngốc lần thứ hai.

Mục Vân Phong lần nữa di dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn một vòng anh phát hiện đứa bé Y Y này là xinh đẹp nhất.

Anh vừa định nói với Tam ca chọn cô bé. Ai ngờ Tam ca lại mở miệng trước.

Mục Vân Chu " Y Y, chúng ta muốn nhận nuôi con, con nguyện ý không?"

Y Y quả quyết lắc đầu.

Mục Vân Chu kinh ngạc " Vì sao con lại không muốn? Con không thích có người nhà sao."

Những đứa trẻ khác đều muốn được nhận nuôi.

Y Y lần nữa từ bên trong ống tay áo móc ra một hộp sữa chua, nhanh chóng dùng ống hút đâm một cái, hai hai hơi liền trả lời, một mặt đa mưu túc trí.

" Ăn nhờ ở đậu bị thành tiểu khả ái, quá thảm, em tự do, em có tiền, em cái gì cũng không thiếu, mới không muốn nhảy vào hố lửa, nơi này cơ bản đều rất tốt, cũng chỉ có một chút xíu không hoàn mỹ."

Mục Vân Phong sủng sốt, không thể nói không nói đứa trẻ này rất hiểu đạo lí.

Mục Vân Chu buồn cười, tuổi của đứa bé không lớn lắm, nhưng lượng từ ngữ còn có đủ.

Phó viện trưởng hôm nay mới biết Y Y thế mà có thể nói chuyện, bà trước đó vẫn cho là đứa bé là người rụt rè, chậm nói, hoặc đầu óc không được tốt lắm, hiện tại xem ra đều không phải, tuy đứa bé còn nhỏ nhưng nói chuyện lại rất có trật tự.

Mục Vân Chu nở nụ cười, lại hỏi " Một chút xíu không hoàn mỹ kia là gì?"

Nhắc đến chuyện này Y Y mới thở dài " Trẻ con nơi này quá ngây thơ, ngày nào cũng ép con phải cùng nhau chơi đùa, thậm chí chơi nhà chòi luôn để ta diễn tân nương, diễn tân nương thì thôi, bản thân mình như một con rối không có cảm xúc, nhưng không nghĩ tới là còn có lời kịch, bản thân mình giống như là một con vẹt chỉ biết nhại lại. Nhưng mà làm con không chịu đựng được nhất chính là lúc nào chú rể cũng muốn đoạt đồ ăn của tân nương, không cho liền khóc, tâm mệt mỏi."

Trong giọng nói của cô bé có sự ghét bỏ rõ ràng, mấy người cũng không nhịn được cười.

Mục Vân Chu nghĩ là anh đã có phương pháp thuyết phục cô gái nhỏ.

So với Hạ Tư Vũ hay những đứa trẻ khác, anh càng thích cô bé nhỏ xinh đẹp lại thú vị này hơn.

" Con không muốn tránh khỏi mấy cái không hoàn mỹ? Muốn tránh khỏi người quấn lấy đòi chơi nhà chòi, muốn tránh khỏi người quấn lấy đòi đóng kịch tân nương, muốn tránh khỏi những người muốn đoạt đồ ăn, chỉ cần. . . "

Y Y chớp mắt " Chờ một chút, anh trai anh đây là đang chào hàng sản phẩm sao?"

Mục Vân Chu". . ."

Mục Vân Phong trong lòng cười đến ngã ngửa, đây là lần đầu tiên anh thấy tam ca dỗ trẻ con, còn thất bại, cho dù là đời trước Hạ Tư Vũ cũng không được tam ca dỗ đâu.

Nói thật, xác thực giống nhân viên chào hàng sản phẩm.

" Không phải chào hàng sản phẩm, anh trai đây là chào hàng nhà của chúng ta." Mục Vân Chu không ngừng cố gắng.

" Anh trai, muốn em coi anh là ba ba?"

". . . Không phải là ba ba, là anh trai, nếu như em đồng ý, ba ba của anh trai về sau sẽ là ba ba của em, mẹ của anh trai về sau sẽ là mẹ của em, em không phải là tiểu đáng yêu ăn nhờ ở đậu. Mà là công chúa duy nhất của Mục gia chúng ta, còn có các anh trai không thích chơi nhà chòi, em sẽ không cần lo lắng tới những phiền não kia."

Y Y nghiêm túc nghĩ nghĩ.

Nói thực, nghe ra giống như bộ dáng không tệ, những đứa trẻ kia quá chơi, mà đứa bé nữ đều thích làm công chúa để người khác sủng ái.

Cô cũng không ngoại lệ.

Nhìn ra cô bé động tâm, Mục Vân Chu đối với Y Y vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên.

"Y Y em có nguyện ý cùng anh trai về nhà không?"
(Đoạn này sao cứ giống cầu hôn ý 😀😀😀)

♥️Ngày 29/12/2021♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net