🐦Chương 20🐦 Học từ ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Y Y không có đặt bàn tày mình vào tay của Mục Vân Chu ngay, mà là cận thận nhìn hai anh em họ.

        Cô nhìn người khác với người ta, người ta nhìn ngoại hình và khí chất, thậm chí là cách ăn mặc. Nhưng cái cô nhìn là khí, một loại khí riêng của mọi người.

        Khí của hai người rất thuần khiết vào trong sáng.

       Đúng là kiểu người tốt.

       Cô bây giờ mới đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của Mục Vân Chu.

        " Về sau, hãy đối xử tốt với em." Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói.

        Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô bé làm cho Mục Vân Chu không thoát khỏi một trận cười.

        " Chiếu cố lẫn nhau"

        Mục Vân Phong nghẹn cười " Giờ không phải lúc để chơi nhà chòi đâu, nhanh lên, mẹ đang chờ ở nhà đấy."

        Mục Vân Chu nắm tay Y Y chuẩn bị rời đi.

        Hạ Tư Vũ nhìn thấy cảnh này, không dám tin mà nhìn chằm chằm thậm chí còn quên luôn cả việc khóc.

          Mẹ viện trưởng nói hai anh trai này không phải là người thu dưỡng cô, nhưng cô không tin mẹ viện trưởng lừa cô, cô biết người nhận nuôi mình là người nhà họ Mục, mà hai anh trai này chính là người họ Mục.

           Dì phó viện trưởng nói cô về sau sẽ thành công chúa của Mục gia, được sống trong căn phòng đẹp nhất và lớn nhất, mặc những bọ váy đẹp nhất, có tiền tiêu không hết muốn cái gì có thể mua cái đó. Cô sẽ không bị mọi người chê cười là cô nhi nữa.

         Rõ ràng là hôm nay đến đón cô đi.

       Vì cái gì, kia rõ ràng là anh trai của cô mà lại cùng Y Y nói chuyện, cùng Y Y nắm tay nhau đi, họ là muốn đi đâu a.

         Hạ Tư Vũ liều mạng đẩy mẹ viện trưởng đang trấn an cô ra, chạy hướng đến chỗ anh em Mục Vân Chu.

        " Anh trai, anh trai chờ em một chút."

        Phó viện trưởng toàn bộ hành trình này đều cười bỗng ấn đường nhảy lên một cái, bà liền vội vàng xoay người giữ chặt đứa bé trong tay.

        " Tư Vũ, con đừng làm náo loạn ở đây không, con về phòng trước đi lát nữa dì sẽ gặp con sau được không."

        " Dì người thả con ra, anh trai là tới đón con!" Hạ Tư Vũ một bên giãy dụa, một bên kêu to về phía hướng của Mục Vân Chu " Anh trai, anh trai, Tư Vũ ở chỗ này kia là Y Y, nó gọi là Y Y, nó không phải là Tư Vũ.

       Mục Vân Chu dừng bước lại, anh ngồi xuống ôm Y Y lên, sau đó ôm Y Y trở về trước mặt của Hạ Tư Vũ, nhàn nhạt nói " Anh không phải là anh trai em, anh biết cô bé này gọi là Y Y, chúng ta chuẩn bị nhận nuôi Y Y, không phải em."

       Hạ Tư Vũ không thể tin " Không có khả năng, người mà các anh muốn nhận nuôi rõ ràng là em."

       "Không phải em."

      " Không có khả năng, không có khả năng, Y Y là ma bệnh! Còn là đứa ngốc. Căn bản là sẽ không ai muốn nhận nuôi nó."

      Viện trưởng nhíu mày, Tư Vũ luôn rất  ngoan ngoãn nhu thuận, đối xử với các đứa bé khác vẫn luôn tốt, thời điểm Y Y vừa tới, Tư Vũ còn nói với bà sẽ chăm sóc Y Y thật tốt, hiện tại làm sao lại nói những lời này.

       "Tư Vũ, những lời này là ai dạy con"
 
       Là dì nói chi con, dì nói Y Y là một con ma bệnh, là một đứa ngốc, căn bản sẽ không có người nhận nuôi nó, dù nó có đẹp cũng vô dụng." Hạ Tư Vũ vừa thốt lời ra Phó viện trưởng muốn ngăn lại nhưng đáng tiếc lại muộn.

      Mục Vân Chu lạnh lùng nhìn phó viện trưởng.

    Sắc mặt của phó viện trưởng trắng bệch, bà không muốn mất đi công việc này, viện mồ côi Ánh Nắng là sản nghiệp của Mục Thị, nơi này tiền lương và các phương diện đãi ngộ đều đặc biệt tốt, công việc lại nhàn hạ, đi chỗ nào cũng không tìm được công việc tốt như này, mà công việc bên ngoài chủ yếu là dành cho người trẻ tuổi, tuổi bà đã cao, mà muốn tìm một công việc tốt cũng không dễ dàng.

       Thật không nghĩ đến, Hạ Tư Vũ lại nói lời mà bà nói với nó ra bên ngoài.

       Phó viện trưởng muốn giải thích nhưng Mục Vân Chu lại không muốn nghe.   

      ♥️Ngày 1/1/2022♥️

        Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều sức khỏe nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net