Đụng nhầm người rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Chaeyoung khi say có vẻ tính khí tùy tiện hơn rất nhiều. Tùy tiện vơ chiếc áo khoác mà cậu để ở đầu giường để lau miệng trong khi vừa cách đó đúng một cái chớp mắt nàng đã bán mạng nôn ra một tràng đủ thứ thập cẩm , hay tùy tiện lột chiếc vest đang mặc quăng luôn xuống sàn nhà, tùy tiện kéo cậu xuống nằm bên cạnh ôm khư khư và luôn miệng có một chữ nóng. Lisa bất lực luôn rồi. Biết trước đã không để cô ấy chơi cái trò ngớ ngẩn ấy. Khéo léo thoát ra khỏi vòng tay ai kia để không làm cô ấy tỉnh giấc, Lisa loạng choạng đi vào nhà tắm để tìm một chút nước ấm cùng khăn để vệ sinh quá thân thể cho con người kia. Phần này thì dễ rồi chỉ là công việc tiếp theo thì có hơi đáng quan ngại. Nếu cứ để Park Chaeyoung một thân đồng phục công sở mà đi ngủ thì có phải sẽ rất gò bó khó chịu không? Nhưng nếu Lalisa lúc này giúp nàng thấy đồ thì không phải sẽ bị coi là kẻ lợi dụng lúc người khác không có khả năng phản kháng mà làm chuyện không phải sao? Có khi tới sáng cô ấy tỉnh lại lại nghĩ xấu về Lisa cậu...
   - Nóng, nóng quá, bật điều hòa lên đi.- Park Chaeyoung trên giường lăn lộn một vòng cùng ngọ nguậy khó chịu tiếp đó mới vô thức thân vãn.
    Cô hai à, điều hòa Lalisa này đã bật từ tết Trung Thu luôn rồi, cô còn đòi bật cái gì nữa. Lalisa thở dài nhìn người trên giường cau có vùng vằng một cái:
   - Lần này tôi mặc kệ, là em kêu nóng, kêu khó chịu, tôi chỉ ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ, không hề có tạp niệm.
    Lalisa vẫn giữ nguyên nét mặt ấy đi lại tủ lục đại ra một bộ đồ ngủ màu trắng sữa đi lại giường.
   - Tôi... Tôi chỉ giúp em thấy đồ cho dễ chịu hơn thôi. Đừng có hiểu lầm ý tốt của tôi đấy.
   Tự tiện nhìn thân thể người khác có phải quá biến thái không nhỉ, hay là nhắm mắt vào làm vậy. Lalisa tự cho đó là yêu sách nên cứ nhắm chặt mắt lại mà cởi đồ con người ta ra. Loay hoay nửa tiếng đồng hồ mới cơ bản cho đống váy áo văn phòng kia rời khỏi người Park Chaeyoung được. Nhắm mắt mà lột đồ thì còn dễ chứ nhắm mắt mà mặc đồ thì khó nha. Lisa cứ cài mãi mà không được cái cúc nào vào đúng chỗ. Bực mình rồi đấy, Lalisa dứt khoát mở mắt ra nhìn cho rõ chứ cứ ti hí thế này khó chịu quá. Đôi hổ phách trong giây phút trực tiếp đối diện với thân thể cực phẩm tuyệt mĩ của Park Chaeyoung tưởng như to lên thêm mấy phần, mi mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái, ánh mắt tưởng như muốn xuyên thủng mọi thứ trước mắt. Thôi rồi, vài giây nữa là tụt huyết, khai thông dòng chảy để máu mũi tuôn trào đấy. Lisa trong giây phút ý thức được ánh mắt không đứng đắn của mình lập tức nhanh gọn cài hết một hàng cúc trong chưa đến 30s, xỏ vội chiếc quần cho Park Chaeyoung trong chưa tới mười giây rồi lao ngay vào phòng tắm xả nước lạnh lên người. Chết tiệt, tẹo nữa thôi là mất kiểm soát rồi. Phù... Sau khi đã đảm bảo thân nhiệt mình ổn định, Lalisa mới dám bước ra ngoài. Quần áo dơ hết rồi. Haiz... Lisa gãi đầu một cái bước tới lấy chiếc điện thoại ở trên giường gọi tới một số máy gần như đã quá quen thuộc:
   - Giúp tôi về nhà mang một bộ đồ ngủ cùng một bộ đồ đi làm tới đây.
    Người bên đầu dây bên kia không có một chút truy vấn lại, lập tức đáp gọn .
   - Dạ vâng thưa cô chủ.
    Cúp máy, Lisa đi lại giường đặt Chaeyoung nằm ngày ngắn cùng kéo chăn đắp cho nàng. Uống nước giải rượu có khi sẽ tốt hơn, trong lúc đợi người mang đồ tới Lisa tranh thủ vào bếp pha một ly nước giải rượu nhanh chóng uy cho Chaeyoung uống. Chaeyoung uống xong nước cũng là lúc bên ngoài có tiếng động. Lisa sửa lại chăn cho Chaeyoung một lần nữa rồi mới đi ra ngoài lấy đồ vào thay. Thay xong lại cần mẫn giúp tiểu tiên tử dọn dẹp bãi chiến trường nàng bày ra, tiếp theo lại mang đồ tất tần tật bỏ vào máy , giặt. Mệt mỏi cả một ngày cuối cùng cũng được yên vị trên chiếc sofa. Căn nhà mới này có vẻ điều kiện tốt hơn căn nhà cũ, nhưng nghĩ sao Lisa vẫn thích căn nhà thuê cũ kĩ, chật hẹp trước kia của Park Chaeyoung hơn. Chẳng hiểu sao lại vậy. Lisa suy nghĩ một hồi rồi cũng vì mệt quá mà thiếp đi.

**
  
  Sau một đêm vô ưu vô lo ngủ thẳng cẳng đến sáng, 8h sáng Chaeyoung mới chịu hé hé đôi mắt của mình ra. Sáng rồi sao. Thôi chết muộn làm rồi, Lalisa ác ma ấy sẽ ... Chaeyoung trong suy nghĩ hiện ra một màn thảm kịch kinh hoàng. Vừa nghĩ tới bản mặt lạnh băng mà tâm địa khó đoán của Lisa , thân thể Chaeyoung tựa như một cái máy tự động bật dậy. Lao vào phòng tắm như một chiếc tên lửa vệ sinh cá nhân cùng thay đồ với vận tốc ánh sáng, Chaeyoung chỉ mất chưa đầy 15'. Hình như vì quá sợ hãi cùng vội vã mà Chaeyoung chẳng hề quan tâm tới sự khác lạ của mình. Chỉ cho đến khi ra tới phòng khách nhìn thấy Lalisa ngồi chễm trệ trên sofa dùng bữa sáng, Chaeyoung mới ngớ người ra.
   - Lalisa sao giờ này chị lại có mặt ở nhà tôi.
   Lisa nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi lại thản nhiên cúi mặt xuống vừa ăn vừa nói:
    - Em còn hỏi tôi. Hôm qua em đi ăn bị lũ người kia ép cho tới say rồi lăn ra bàn để tôi phải vất vả đưa em về. Giờ còn hỏi được một câu thông mình như thế.
   Chaeyoung trong đầu tựa lại toàn bộ viễn cảnh buổi tối hôm qua. Nhưng mà, nếu vậy thì...A
   - Lalisa Manoban vừa nãy khi tôi thay đồ rõ ràng thấy mình mặc bộ đồ ngủ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là...
    Chaeyoung thật không dám tiếp tục nghĩ nữa. Van cầu là không phải. Van cầu... Đoán ra mấy lời tiếp theo Chaeyoung định nói Lisa bày ra một bộ mặt thản nhiên hơn vừa  rồi, mặt dày hơn vừa rồi thong thả trả lời:
   - Là tôi thay  cho em. Tối qua chỉ có mỗi tôi với em, không phải tôi thì là ai. Câu hỏi này của em còn thông minh hơn câu vừa nãy.
   Chaeyoung sau khi nghe câu nói bá đạo ấy của Lisa thì quả thật còn thống khổ hơn bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Vậy là thân thể bao  năm nàng giữ gìn, cả Umma cũng chưa cho nhìn qua nay lại chỉ vì một cơn say sỉn mà bị Lalisa ác ma này một lần nhìn thấy hết. Nhưng mà ngoài nhìn ra có khi nào cô ta đã lợi dụng mà làm gì nàng không. Chaeyoung phút chốc rơi vào bấn loạn. Nàng trong giây phút ấy chỉ biết đưa con mắt đầy dò xét nhìn về phía kẻ đê tiện đang ung dung ngồi trên sofa, chỉ mong nhìn thấy điểm gì dù là nhỏ nhất để có thể thuyết phục được Park Chaeyoung nàng rằng, nàng ngoài bị nhìn hết ra thì không gặp bất cứ vấn đề gì cả. Lisa  chính vì ánh nhìn của Park Chaeyoung mà mất hết tự nhiên, cố lấy lại bình tĩnh đưa đồng hồ lên nhìn qua một cái rồi mới đưa đôi mắt không có nửa điểm giao động qua nhìn Chaeyoung:
   - Em có cần nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy không. Tôi chỉ nhìn qua thôi mà. Dù gì sớm muộn cái gì của em tôi cũng sẽ thấy. Nhìn trước một chút cũng đâu có sao.
   Mấy lời mặt dày ấy chẳng hiểu sao qua miệng Lalisa lại thành chuyện thường tình như thế. Nhưng dù biểu hiện bên ngoài bày ra cho Park Chaeyoung thấy có là một Lalisa bá đạo, mặt dày thì thật sự tai Lalisa đang muốn đỏ tới xuất huyết. Nhanh nhẹn một chút nói câu tiếp theo rồi còn giông nhanh, Lalisa cậu không thể tiếp tục đứng nhìn nàng như vậy được nữa.
   -  Hôm nay tôi sẽ đặc ân cho em ở nhà nghỉ ngơi, dù sao cũng là tại tôi mà em bị ép uống say. Nhưng mà, tối nay chúng ta có một bản hợp đồng cùng với Lee  thị, tôi muốn em đi cùng. Nghỉ ngơi cho tốt, chiều nay tôi sẽ qua đón em. Còn bây giờ em ăn sáng đi, đồ ăn tôi đã chuẩn bị ở phòng bếp cho em rồi.
    Một câu nói dài được cậu tràn ra một tràng rồi phối hợp ăn khớp với chân mà hướng ra ngoài. Nhưng vừa bước vài bước Lalisa đã hú hồn khi đột nhiên bị Chaeyoung kêu lại:
   - Lalisa, tại sao chị biết đây là nhà tôi.
    Lisa vừa nghe xong câu hỏi lại bình ổn cước bộ như ban đầu , đi ra cửa lưu loát mang giày. Cho tới khi chuẩn bị khuất sau cánh cửa mới để lại một câu:
   - Chỉ cần tôi muốn biết, em nghĩ một cái địa chỉ nhà nhỏ bé của em có thể làm khó tôi sao.
   Lisa sau khi đã chắc chắn Chaeyoung không còn nhìn thấy mình nữa mới thoải mái để hơi thở bị nghẹn trong cổ họng nãy giờ được thoát ra ngoài. Nghẹn chết người, Lisa đưa tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa rồi tiêu sái bước ra khỏi chúng cư. Chaeyoung trong nhà ít nhất cũng thoải mái hơn phần nào, đen thôi đỏ quên đi. Nghĩ nữa sẽ hại não lắm. Chaeyoung xoay người trở lại phòng thay bộ đồ ra. Ăn cái đã ngủ dậy muộn đói quá, ăn xong phải tự thưởng cho mình mấy quả xoài để xả stress mới được. Ức chế...

************************************
   Lisa tay nắm vô lăng, mắt thỉnh thoảng lại nhẹ liếc qua người ngồi ghế phụ lái. Từ lúc Lisa quá đón nàng tới bây giờ đã sắp đến nhà hàng- điểm hẹn kí hợp đồng Chaeyoung vẫn chưa từng nhìn Lisa lấy một cái. Vẫn còn giận chuyện đó sao. Bất đắc dĩ mà. Lisa đã bày trò gây sự chú ý vẫn chẳng ích gì vậy nên thượng sách bây giờ có lẽ là im lặng là vàng. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì dừng lại trước một nhà hàng Nhật . Lisa cũng khá thích món Nhật, thích nhất là ăn sushi.  Chaeyoung không biết đầu óc đang để nơi nào mà sẽ đã dừng lại từ lâu vẫn không có ý định xuống xe. Lisa cũng định sẽ không nói nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ trễ hẹn mất, cuối cùng cũng phải nhẹ nhàng nhắc nhở:
   - Chaeyoung à, tới nơi rồi . Em xuống xe đợi tôi một lát, tôi đi đỗ xe rồi sẽ quay lại.
    Chaeyoung đang tựa đầu vào cửa mông lung suy nghĩ vì lời nhắc nhở của Lisa mà giật mình, lật đật mở cửa xe đi xuống. Con BMW X7 rời đi. Vài phút sau khi Chaeyoung vẫn đang thất thần thì Lisa đã quay lại.
   - Mình đi thôi Lee tổng đang đợi đó.
   Chaeyoung một lần nữa giật mình, nhanh chóng theo chân Lisa tiến vào bên trong. Cả hai được nhân viên phục vụ đưa tới một căn phòng cao cấp, bên trong Lee Tae Min đang nhàn nhã  nhâm nhi chén rượu Sake. Vừa thấy Lisa lão già bụng bự, đầu hói lập cập đứng dậy bước tới cửa, nở một nụ cười mà với Lisa lúc đó là hết sức đê tiện , sau đó mới niềm nở đưa tay về phía Lisa:
   - Manoban tổng, vinh dự cho tôi được hợp tác với ngài lần này. Ngài tuổi trẻ tài cao tôi rất ngưỡng mộ.
   Mấy lời nịnh nọt này trong chốn thương trường hãy cứ coi như là thuốc độc mà tránh xa. Lisa theo phép lịch sự đưa tay ra nắm lấy bàn tay nãy giờ vẫn lơ lửng giữa không trung của lão, khiêm tốn cúi đầu mà đáp lại:
   - Tôi dù sao cũng là hậu bối, kinh nghiệm cùng khả năng lăn lộn thương trường chắc chắn không thể so bì với Lee tổng. Lần này hợp tác phải nhờ Lee tổng chỉ dạy nhiều hơn.
    Lee Tae Min trong phút chốc bày ra một màn dương dương tự đắc, không kiêng dè đáp lại:
    - Chắc chắn rồi.
       Một màn ấy sẽ chẳng thể kết thúc nếu lão không nhìn thấy Chaeyoung đang rụt rè nấp sau bóng lưng của Lisa.
   - Manoban tổng đây là?
   - Xin giới thiệu với ngài đây là thư ký riêng của tôi. _ Lisa điềm đạm nắm bàn tay Chaeyoung kéo nàng từ sau lưng mình lên đứng ngang hàng đối diện lão già đang hai mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm nàng.
    Không nhận được sự phản hồi, lại bắt gặp ánh mắt không đứng đắn của lão đặt trên người Park Chaeyoung, Lisa trong lòng kìm nén sự tức giận, nhàn nhạt nói:
   - Lee tổng chuyện hợp tác chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc chưa?
     Lee Tae Min sau lời nhắc nhở khôn khéo của Lisa mới giả lả cười một tiếng :
   - Mời Manoban tổng vào bàn. Thứ lỗi vì  ngài chưa tới đã gọi đồ trước.
   Lisa không để tâm lắc đầu rồi cũng nắm tay Chaeyoung ngồi vào bàn. Lão già kia chắc chắn đã bị Chaeyoung làm cho u mê rồi. Lisa thật chán ghét ánh mắt lão cứ mãi nhìn Park Chaeyoung như thế. Phải làm cho nhanh còn về. Lần này là lần đầu hành sự thương lượng kí hợp đồng, phải  đánh nhanh rút gọn:
   - Lee tổng việc  lần này LC hợp tác với Lee thị tôi cảm thấy rất hài lòng. Đánh tiếng của Lee thị trong mảng thiết kế cùng nội thất tôi rất tin tưởng.  Nếu được Lee thị đảm nhiệm việc xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Jeju lần này tôi có thể hoàn toàn an tâm. Nhưng chúng ta cũng nên xem xét lại vì với chị phí thiết kế như thế tôi cảm thấy không hợp lý. Nó quá cao so với bình thường.
    Lee thị lần này hợp tác xây dựng resort cùng LC vốn không phải đã là món hời béo bở rồi hay sao. Nhưng công ty nhỏ bé này đột nhiên lại được nước lấn tới tăng giá hợp đồng, người làm ăn không tính toán vặt vãnh nhưng cũng không thể để công ty thất thoát ngân sách vô lí như thế được.  Lisa lúc này đang rất nghiêm túc vậy mà lão già Lee Tae Min lại không biết lợi hại mắt một đường lưu manh, biến thái nhìn Chaeyoung. Biết trước đã không để sóc chuột đi theo.
    Lão già ấy ánh mắt trước sau không rời Chaeyoung hững hờ đáp lại:
   - Nếu liên quan tới vấn đề kinh phí thì có thể bàn bạc được.
     Dễ dàng vậy sao? Lisa thâm tâm cảm nhận thấy có điều không phải. Chưa kịp nghĩ ra đó là gì thì Lee Tae Min lại nói tiếp:
   - Công ty chúng tôi lần này sẽ chấp nhận mức giá bằng nửa mức giá ban đầu. Mức này Manoban tổng thấy sao?
    Lisa tưởng như tai mình bị hỏng. Nửa giá ban đầu, vậy không phải là lỗ nặng sao. Lisa thật phải suy xét.
   Nhận thấy biểu cảm khó tin của Lisa Lee Tae Min dời ánh mắt sáng hướng Lisa :
   - Nhưng với một điều kiện?
    - Điều kiện gì?_ không sai mà, mọi chuyện đâu thể dễ dàng như vậy được.
   Lão già nhìn về phía Lisa nhếch mép một cái rồi hướng mắt nhìn chằm chằm Chaeyoung. Lisa cũng quay qua nhìn nàng một cái cùng lúc nói:
    - Chaeyoung, em mang khoá xe ra xe cầm giùm tôi bản hợp đồng vào đây.
    Chaeyoung nãy giờ cũng chưa từng hết khó chịu với đôi mắt kia của Lee Tae Min, nghe lời Lisa nói nàng lập tức cầm lấy chùm chìa khóa đang để trên bàn ăn nhanh chóng ra ngoài. Lisa sau khi nhìn thấy Chaeyoung đã đi khuất mới điềm đạm quay lại câu chuyện với lão già bụng bự:
    - Cô ấy đã đi rồi. Điều kiện của Lee tổng là gì có thể nói được rồi.
    Lee Tae Min nhìn Lisa cười đểu cáng:
   - Manoban tổng rất nhanh nhạy. Thư kí của cô cũng rất đáng yêu.
   Lisa trước những lời này đã hiểu ra mọi chuyện nhưng vẫn cố ý hỏi lại.
   - Ý ông là sao?
    - Thôi được, cùng là người làm ăn tôi sẽ không vòng vo nữa. Manoban tổng cô mới nhậm chức không lâu, có lẽ đây cũng là lần đầu cô đi thương lượng hợp đồng. Cô thử nghĩ xem nếu lần này cô mang về bản hợp đồng có lợi cho LC, cô nhất định tạo được thiện cảm. Con đường tiếp theo thuận lợi rộng mở hơn.Cô có thể thực hiện điều đó nếu như tối nay cô để cho thư kí của cô cùng tôi đi chơi vài trò vui vẻ.
    Lisa cảm tưởng bản thân như muốn một dao kết liễu tên già không có tính người trước mặt. Muốn Lisa bán rẻ thư kí của mình đã là việc không đời nào, lần này lại còn là Chaeyoung- người Lisa hết mực yêu thương, bảo bối của Lalisa này, chắc chắn lão ta chán sống rồi. Lisa kìm nén ép tức giận trong lòng lãnh khốc nói một câu:
   - Một chút lợi ích đó mà muốn tôi bán rẻ Chaeyoung, ông hơi coi thường tôi rồi đấy( đứng dậy nghiêm nghị) . Tôi nghĩ hợp đồng này có lẽ không cần kí nữa đâu.
    Cho tới khi Lisa ra tới cửa Lee Tae Min vẫn còn không biết tốt xấu :
   - 3 phần giá ban đầu. Nếu không cô sẽ hối hận đấy.
   Lisa hai hàm răng nghiến vào nhau tưởng như muốn gãy, rít từng chữ:
    - Tôi cũng muốn biết tôi hay là ông sẽ là người phải hối hận đấy.
   

***********************************
 
Chaeyoung từ nãy tới giờ mắt không rời Lisa. Không biết vì sao Lisa đột nhiên chạy ra tầng hầm để xe nói không cần kí hợp đồng nữa rồi một mạch kéo nàng lên xe chạy vòng vòng nãy giờ. Nàng thật tình rất muốn hỏi nhưng có vẻ Lalisa lúc này đang rất tức giận, nghĩ sao nàng cũng không dám hỏi. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Lisa quay sang nhìn nàng ôn nhu nói một câu làm nàng lúc đấy chỉ biết ú ớ:
    - Em chưa ăn gì phải không. Chúng ta đi ăn nha.
  

Ngoài câu nói ấy thì cho tới khi yên vị ở bàn ăn của nhà hàng Lisa tuyệt nhiên không nói thêm gì. Một  Lisa im lặng như vậy nàng thật sự không quen. Cho tới khi bứt rứt không chịu nổi Chaeyoung mới phải lên tiếng:
   - Tại sao đột nhiên lại không kí hợp đồng nữa?
   Lisa đang ăn thoáng chốc ngẩng đầu lên nhìn Chaeyoung hời hợt trả lời:
    - Tôi cảm thấy không ưng ý nên bỏ.
   Lại ngang ngược, Chaeyoung cố không nổi quạo tiếp tục hỏi:
   - Vậy ai sẽ lo việc thiết kế cùng nội thất lần này.
    - Em không phải lo. Tôi sẽ sắp xếp, chỉ có tôi không cần người ta chứ ngoài em ra chưa có ai không cần tôi cả.
   Chaeyoung hoàn toàn câm nín im ru ăn cho xong bữa tối này.
*******
Chaeyoung đẩy cửa bước xuống xe, đang định lên nhà thì bị Lisa gọi lại:
   - Chaeyoung em về  nhà nhớ đi ngủ sớm đừng thức khuya tôi sẽ lo.
  Buồn nôn, Chaeyoung trong lòng phán một câu rồi cong chân bỏ chạy. Lisa vẫn đỗ xe ở đó cho tới khi nhìn thấy đèn nhà Chaeyoung thắp sáng. Vụ này vượt quá sức chịu đựng của Lisa rồi. Có lẽ lần này phải nhờ tới bang chủ hắc đạo Bam Bam giúp một tay thôi. Lisa đưa tay lướt trên điện thoại nhấn gọi cho một số hơi quen:
     - Hôm nay trời nổi bão hay sao mà Manoban tổng lại gọi cho tôi thế này.
   - Bớt dài dòng thừa thãi. Tôi hôm nay có việc cần nhờ cậu cùng đàn em của cậu giúp.
    - Thì ra là gọi để nhờ vả. Nhưng không sao, Manoban tổng cần gì nói một câu anh em giúp cậu .
- Giúp tôi làm cho Lee thị biến mất ngay ngày mai.
   - Đã nhận yêu cầu, sẽ nhanh chóng hoàn thành.
   Lisa sau khi nhận được kết quả mong muốn lập tức cúp máy. Nhanh gọn không soi mói, cậu thích phương thức  làm việc này của Bam Bam. Một lần nữa nhìn về phía nhà của Chaeyoung, Lisa đanh giọng :" Tôi phải cho ông ta biết rằng ông ta đã đụng nhầm người rồi."
________&&&&&_______________&&&__
Hình như truyện hơi nhạt😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net