p5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Em_Là_Của_Anh
P5
 
   Kể từ ngày đó Tử Niên tức giận bỏ đi..cả hai chiến tranh lạnh, Mọi truyện tưởng như đơn giản chiến tranh lại là im lặng là cả ai  im lặng ...nhưng đối với anh và cô nó là cuộc chiến ngôn ngữ

      Đại loại là hôm nay kiểm tra ngoại ngữ , cô lại rất ngu về môn này lại còn chưa học bày...lý do cô chưa học bày rất đơn giản là do anh....

    -Tử Niên cuốn anh văn anh mượn tôi đâu ?-Vừa bước vào lớp cô chạy ngay đến chỗ ngồi quăng căp xuống ghế sao đó quay sang hỏi anh

    -Đéo biết quăng ở cái xó nào rồi.!.-Tử Niên không nhìn cô chăm chú vào Iphone đánh liên quân chỉ nói bằng cái giọng lạnh như băng

    -Vừa phải thôi nghe...mượn cho đã rồi giờ nói quăng cái xó nào hả

"..." Im lặng

    -Nè ?-Thấy anh im lặng cô bực bội quát lay lay cách tay anh

   -Mệt quá để yên coi...lát tôi chỉ cô

  Nghe anh nói chỉ cô làm cô bấc giác bĩu môi tỏ vẻ khinh bĩ :

   -"Anh chỉ tôi hả...sao không nhìn lại mình đi mấy bài kiểm tra của anh tôi còn giữ đây này...coi cho kỹ đi" -Nói rồi cô rút sắp bài kiểm tra quăng trước mặt anh, lấp cả màng hình điện thoại 'Văn 8 Sử 9 Toán 9.5 Sinh 8....Ngoại ngữ 2.5'

   "Nè nhìn cho kỷ đi nhìn vào tờ ngoại ngữ kià...nói cho lắm vào"

      Tử Niên từ lúc vào lớp tới giờ dường như không hề để ý tới cô chỉ mãi vào game cho tới khi phá được trụ trong game mới quay sang cô lạnh giọng...

    -Cô phiền quá ! Im được chưa ?

   " Có sao nói vậy thôi...anh dỡ ngoại ngữ thiệt mà...".-Câu nói của cô như chữi thẳng vào mặt anh, nghĩ nói vậy còn chưa đủ cô thêm vế phía sao : "Đã dỡ mà còn làm phách...Im cái beat...Thua con c_hó nhà tôi "

   Tử Niên từ khi nghe cô chữi thẳng mặt anh thì máu điên muốn tụ về não tức đến mức muốn xé cô ra coi gan cô lớn cỡ nào mà dám chữi anh...

   -Cô mới nói cái gì ? Nói lại tôi nghe

   -"Tôi nói anh..." -Chợt nhớ ra những gì cô nói lúc nãy phút chốc cô cứng miệng 'hình như cô nhất thời quên mất anh ta là ai ,cô vừa chữi anh'

   -"Sao vậy ? Sao không giỏi nói nữa đi..cô mạnh miệng lắm mà". -Tử Niên bỗng nhiên vặn ngược hai tay cô ra phía sao. Đôi mắt đẹp vốn có của anh bắt đầu trở nên phẩn nộ...

   "Không ngờ cô lại dám chữi cả tôi ! Đúng là tự tìm đường chết".

  Nỗi bực tức của anh suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng có chỗ để trút. Cô dám nhờ người con trai khác mua đồ ăn dùm anh, còn cười nói vui vẻ với hắn, mấy ngày nay luôn đi đi về về cùng hắn làm anh khó chịu..thậm chí hôm nay còn lên mặt chữi anh....

    " Anh...rốt cuộc anh muốn làm gì ?".-Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh lo lắng. Lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy chắt chắn cô sẻ không được yên.

   "Cô nói xem ?".Tử Niên hỏi lại

   -"Tôi...tôi sai rồi".Cô cầu xin hối lỗi "tôi thật sự sai rồi, xin lỗi anh được chưa...anh bỏ tôi ra đi"

   Nghe cô nói anh nở nụ cười sáng như ánh mặt trời lúc trưa.."Nằm mơ !"

    Lục Anh yên lặng nhìn anh đôi mắt hằng lên tia chán ghét.Sau đó cô đã làm một việc mà anh không hề nghĩ tới - Cô dùng miệng cắn vào tay anh một cái thật mạnh

    Tử Niên không kịp đề phòng nhất thời bị cô cắn tới nỗi máu chảy thấm ra áo sơmi trắng...Tiếng chuông vang lên Lục Anh nhân cơ hội chạy xuống bàn cuối cùng ngồi với cô bạn phía dưới

    Cô không ngờ mình lại thông minh đến thế. Nếu như lúc đó tiếng chuông không vang lên, cô Hoa không bước vào thì chắt cô đã bị Tử Niên băm ra rồi

  -"Tử Niên tay em sao vậy".-Cô Hoa là gvcn của lớp nổi tiếng là yêu thương quan tâm học sinh của mình nên cả lớp đều yêu thích cô..vừa bước vào lớp cô thấy áo anh có vết máu liền quan tâm hỏi

    "Cô... ! Lúc nãy em vừa bị chó cắn"

End 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net