Nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh dậy từ lúc nào vậy? Sao không lên tiếng? - Vỹ Dạ bất mãn nhìn anh.

- Thấy em si ngốc ngắm anh như vậy đành im lặng ngậm ngùi cho em ngắm dung nhan của anh vậy.(anh nhà tự luyến)

- Tự cao tự đại, ai si ngốc ngắm anh bao giờ.

- Không phải sao?

- Không phải.

Nói rồi cô định bước xuống giường, chỉ mới vừa ngồi dậy thôi đã bị một tay của ai đó kéo lại, ôm trọn trong lòng cất giọng trầm thấp vang lên:

- Tiểu Dạ, em có yêu anh không ?

Đột nhiên bị anh hỏi câu này làm cho cô đơ người, câu trả lời cô cũng không biết.

- Em.....

Thấy cô trả lời ngập ngừng như vậy, anh sợ, sợ câu trả lời của cô là không. Bàn tay liền siết chặt cô hơn, vùi đầu vào hõm cổ cô nói:

- Làm ơn trả lời nhanh đi, đừng khiến anh cảm thấy sợ.

- Trấn Thành, tôi...em..- cô lắp ba lắp bắp.

- Em không thích anh...- Cô nói

Lời nói cô phát ra là trái tim anh tan nát, lồng ngực dường như có ai đó bóp chặt. Từng câu, từng chữ của cô như một nhát dao đâm xoáy vào trái tim anh. Từng giây thần kinh của anh như muốn nứt ra, đau lòng nói:

- Một kẻ ngu muội như tôi quả thực rất đáng thương, ngu ngốc tìm kiếm một thứ phù phiếm không có thực.

Anh nhếch môi chua chát lên nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước anh đã bị một vòng tay nhỏ ôm từ phía sau.

- Trấn Thành, khoan đã, em chưa có nói xong.

- Tôi không muốn nghe gì cả - Anh giận dữ hét lên rồi gỡ vòng tay của cô ra.

- Trấn Thành...Trấn Thành..

Cô gọi với theo nước mắt đồng thời tuôn ra, đây không phải là điều cô muốn nói, là anh đang hiểu lầm cô. Cô đứng dựa vào tường trượt người ngồi xuống đất, tại sao mọi chuyện lại  thành ra thế này chứ.

Trấn Thành đi thẳng xuống gara rồi phóng xe đi, ra khỏi ngồi biệt thự đó.

—————————————————————————
Buổi tối hôm đó Vỹ Dạ không ngủ được, chằn chọc một lúc lâu, nhìn thấy bên giường trống trải cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo cùng hụt hẫng.

Anh đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về.

Một lúc sau, cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

*Ở bên anh*

Quán bar, là thiên đường của người trẻ tuổi tiêu xài thanh xuân, lúc này Trấn Thành ngồi uống rượu một mình trên quầy bar, ánh mắt mê ly, trong miệng thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm.

Kể từ khi người đàn ông này đi vào, cô vẫn luôn quan sát, lấy kinh nghiệm nhiều năm của cô, có thể khẳng định tối nay người đàn ông này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.

Nằm trên quầy bar, Trấn Thành còn một chút ý thức liền rót ly rượu vào trong miệng, có lẽ là bởi vì nóng nên anh mở nút áo sơ mi ra, hơn nửa lồng ngực đều lộ ra.

- Tiên sinh, bên này có ai không? - Giọng nói ngọt ngào vang lên, Trấn Thành còn chưa lên tiếng, cô gái đã không kịp chờ đợi liền ngồi xuống.

Trấn Thành cười nhẹ một tiếng, quả là một cô gái không tự lượng sức mình, liền uống một ly rượu nếu là trước khi kết hôn có lẽ anh còn có thể cảm thấy hứng thú nhưng bây giờ thấy những thứ này đều sẽ có cảm giác ghê tởm. Không có ai có thể thay thế vị trí của cô nhưng vừa nghĩ tới cô, trái tim liền đau thật đau, coi như có uống thật nhiều rượu cũng không cách nào làm cho trái tim tê dại. Ai nói uống rượu có thể giải sầu? Tại sao anh không có cảm giác?

Chính thái độ của Trấn Thành làm cho cô gái cảm thấy thất bại, hình như anh căn bản không cảm thấy hứng thú với mình, nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy thú vị. Mỗi lần đều là đàn ông chủ động tìm cô, thật vất vả mới gặp được người đàn ông có tính khiêu chiến như vậy, sao cô lại bỏ qua được.

- Tiên sinh, tâm tình không tốt sao? Có cần tôi tới giúp anh không?

Đôi tay to gan âm thầm sờ vào ngực của anh, càng không ngừng trêu chọc, ghé miệng vào lỗ tai của anh thổi khí, trên căn bản cả người đều tựa lên người của anh.

- Nhìn tiên sinh như vậy không phải là người nào không có mắt chọc giận anh chứ?

Toàn thân Trấn Thành cứng đờ, tay nắm ly rượu kêu lập cập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net