Nhớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm thấy phản ứng của anh, trên mặt cô gái liền nổi lên nụ cười như ý:

- Tiên sinh, xem ra tôi đã đoán đúng, cần gì để ý đến những người không biết nhìn như vậy - Đưa cánh tay vòng qua cổ của anh, sau đó lắc mông ngồi vào trong ngực của anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng.

Trấn Thành kéo thân thể của cô gái ra, để cho cô gần sát vào mình.

Cô gái cười hả hê, mắt nhìn thẳng vào anh trong miệng thở ra, hình như chờ anh tới thưởng thức.

Nhếch môi cười, cười làm cho người ta chói mắt, tay Trấn Thành dùng sức nâng cằm của cô gái lên cao sau đó đôi môi mang theo đầy mùi rượu chính xác hôn lên môi cô gái.

- Trấn Thành, sao cậu lại uống nhiều như vậy? - Trường Giang quét mắt qua những bình không trước mặt anh, trời ạ rốt cuộc nó đã uống bao nhiêu?

Trấn Thành nhìn người vừa tới, nhếch môi cười một tiếng.

- Trường Giang, cậu đến rồi, uống rượu cùng tôi- Nói xong túm áo Trường Giang ngồi xuống.

- Trấn Thành- Trường Giang đoạt lấy ly rượu trên tay của anh nặng nề đặt trên quầy bar, sao hôm nay nó lại uống nhiều như vậy?

- Hử - Ngón trỏ của Trấn Thành đặt lên môi - Cùng tôi uống rượu- Sau đó nằm xụi lơ trên quầy bar.

- Tớ không biết các người xảy ra chuyện gì nhưng Trấn Thành cậu bình tĩnh lại đi.

Trấn Thành không nói lời nào, hung hăng chôn mặt vào khuỷu tay.

Hồi lâu, lời nói buồn phiền mới truyền đến từ trong khuỷu tay:

- Trường Giang...ực...ực cậu...biết...không? Cô ấy không yêu tôi, cô ấy không yêu tôi.

Trấn Thành nói xong đi ra cửa nhưng vừa đi được nửa đường thì gục xuống, Mình Huy thở dài rồi đưa anh về bang.

———————————————————————————
*Sáng hôm sau.

Cô dậy thật sớm, vscn xong cô chạy xuống nhà thấy dì Minh đang đứng đó, cô liền hỏi:

- Hôm qua Trấn Thành có về không hả dì?

- Hôm qua thiếu gia không có về thưa thiếu phu nhân- Dì Minh ôn tồn đáp.

- Vâng

Cô đáp ỉu xìu rồi quay lưng đi lên lầu mặc cho dì Minh gọi cô, đóng cửa lại cô úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt tự do rơi ra, anh là cả đêm không về, Trấn Thành à em nhớ anh.

———————————————————————————-
Một tuần trôi qua , Vỹ Dạ không thấy anh làm cho lòng cô lại lo lắng thêm, cái tên này khi nào về cô sẽ phạt anh mới được. Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

- Thưa thiếu phu nhân, có khách đến.

Vỹ Dạ nhíu mày:

- Là ai vậy?

- Thưa là Võ nhị thiếu gia.

Võ nhị thiếu gia? Cô quen người này sao?

- Nói anh ta đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay bây giờ- Cô lên tiếng nói với người ngoài cửa.

——/———————————————-/——————————

Vỹ Dạ vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy Trường Giang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, nhàn nhã uống trà.

- Lâu quá không gặp, thiếu phu nhân.

- Là anh? - Cô ngạc nhiên nói thì ra cái người tên Võ thị thiếu gia là anh à?

- Đúng?

- Chẳng hay mới sáng sớm Võ nhị thiếu gia đến gặp tôi là có chuyện gì quan trọng? - Vỹ Dạ đi đến chiếc ghế đối diện.

Vỹ Dạ bị những lời của người đối diện làm cho giật mình, cô cảm thấy trong lòng thật dồn dập đau đớn. Từng câu trong lời nói của Trường Giang đều như muốn chèn ép trái tim cô. Ý niệm hắn xảy ra chuyện gì lởn vởn trong đầu khiến cho tâm tư cô lại sinh ra nỗi sợ hãi đáng sợ. Nghĩ thôi cô đã cảm thấy không thể thở nổi.

- Không, tôi... - Cổ họng Vỹ Dạ nghẹ lại.

- Đi theo tôi - Trường Giang đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net